* RẠCH GẦM – XOÀI MÚT 1*
Sa Uyển đặt tay trên thanh hoành đao, đang đi đi lại lại tuần tra trên tường thành. Thỉnh thoảng, Hắn lại dừng bước quét tầm mắt quan sát bên ngoài thành, ngoài thành hết thảy đều yên tĩnh. Thân là một Đại tướng Sa Uyển cảm thấy trọng trách trên vai mình quá nặng nề. Dù sao đi nữa, lương thảo, của cải, quân nhu hậu cần của đại quân Xiêm được tích trữ ở đây, liên quan trực tiếp đến chiến cuộc với Tây Sơn ở tiền tuyến, mặc dù có khinh địch nhưng hắn tuyệt không dám có chút lơ là.
Hắn đi thêm một vòng nữa, đang định quay người bước xuống tường thành, một tên lính gác đột nhiên chỉ tay về phía trước hô lớn:
- Tướng quân mau nhìn xem, là thủy quân?
- Cái gì
Sa Uyển định thần nhìn kỹ, bèn thấy một đội thuyền của thủy quân đã nhanh chóng lao ra từ màn sương mờ buổi sớm. Mặc dù vẫn còn cách khá xa, nhưng có thể nhìn thấy rõ những mái chèo hai bên mạn thuyền đang gấp rút khỏa nước, khiến những chiếc chiến thuyền trông như đang bay trên mặt nước.
“Đang tổng tấn công Tây Sơn, thủy quân quay lại làm gì”
Cổng thành vừa mở, Tướng dẫn đầu đoàn thuyền tên là Lục Liễu vội hỏi:
- Sa tướng quân, quân Tây Sơn đâu?
Sa Uyển nhíu mày, có chút ngơ ngác, hỏi:
- Đêm qua làm gì có ai đánh thành?
- hả
Lục Liễu cũng ngơ ngác nói
- Đêm qua ít nhất có năm ngàn quân Tây Sơn đi đường bộ tiến thẳng về đây. Nếu bọn chúng không ở đây, thì đi đâu
- Việc này…
Sa Uyển nghe nói vậy đột nhiên trong lòng chùng xuống.
- Trong việc này chắc chắn có gì không ổn.
Lục Liễu nói:
- Phải nhanh chóng bẩm báo cho Đại Soái biết.
Nhưng ở chiến trường chính thức Chiêu Tăng đã hô lớn:
- Chết tiệt. trúng kế rồi
- Điệu hổ ly sơn!
Bây giờ có thể thấy, việc Tây Sơn tấn công Sa Đéc là nghi binh, mục đích của bọn chúng chỉ nhằm dụ một toán quân rời đi. Đương nhiên, nếu như quân xiêm không trúng kế, bọn chúng sẽ thực sự cướp Sa đéc. Đây chính là dương mưu, ho dù có nói thẳng cho ngươi biết, thì người cũng chỉ có thể chịu dắt mũi đi mà thôi!
Chiêu Sương quát lớn
- Lập tức gửi bồ câu đưa thư tới Sa Đéc, nói bọn chúng tức tốc quay lại đây
- Rõ!
Hắn vừa mới ra khỏi thì phía trận doanh Tây Sơn đã vang lên từng tiếng trống:
- Đại soái có lệnh, toàn quân tiến lên
Rạch Gầm -Xoài mút là một khúc sông hiểm trở ngày nay thuộc Mỹ Tho, có thể nói mặc dù địa thế hiểm trở nhưng lòng sông lại rộng. Chí ít là hơn bốn trăm chiếc thuyền có thể đi lại dễ dàng. Phía dưới khoang thuyền là một đám người đang nghiến răng vung mái chèo
Đây đều là tên tướng cướp hoặc tử tù, công việc duy nhất của bọn họ chính là lặp đi lặp lại động tác vung mái chèo dưới khoang đáy bẩn thỉu và hôi thối này, bỗng nhiễn, trên khoang thuyền phía trên, vang lên một hồi tù và kèm theo một tiếng hô dứt khoát
- Tiến công
Hai tên lính phụ trách trông coi đám này liền hô lớn
- Nhanh tay, điếc hết rồi sao, nhanh nữa lên
Tiếng nói vừa dứt, đột nhiên chiếc chiến thuyền dưới chân phát ra một tiếng "rắc", chiếc thuyền đang đà lao tới cũng đột nhiên khựng lại.
Đám lính trên mặt thuyền suýt chút nữa là lao đầu xuống sông, Cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy chiếc chiến thuyền đang đà ngược dòng đã dừng khựng lại, có vẻ như vướng phải đá ngầm, nhưng hình như ở đây không có đá ngầm mà?
Gần như là cùng lúc, hai bên sườn trái phải mấy chiến thuyền cũng dừng lại, giống như là bị cái gì dưới nước cản trở, đã có vài chục tên không kịp phòng bị lập tức liền rơi xuống nước, lại bị chiến thuyền ở phía sau đi lên đụng vào, lập tức toàn bộ trên dòng sông trở nên hỗn loạn.
- Sao lại thế này?
Nguyễn Anh nhíu mày, bước lên boong tàu, nhìn xuống khoang đáy quát,
- Khốn kiếp, đụng vào vật gì vậy?
Vừa dứt lời, có người dưới khoang đáy liền đáp:
- Vương gia, có cọc gỗ đâm thủng xuyên qua vách của khoang thuyền, đã ngấm nước!. thậm chí có cả đá tảng lưới thép
- Cái gì?
Trong lòng Nguyễn Anh trầm xuống, dứt khoát ra lệnh,
- Bỏ thuyền
Đội ngũ lập tức di dời qua các thuyền khác. Rất nhanh, đã có năm chiến thuyền bị chọc thủng chậm rãi chìm xuống.
Nguyễn Anh sai mấy chục thủy quỷ bơi tốt xuống nước tìm hiểu, kết quả giật mình phát hiện, các đường thủy lân cận trên dòng sông đã chìm mấy trăm cây to, ngoại trừ những cây to này, không rõ còn có bao nhiêu đá tảng, xích sắt.
Nói cách khác, toàn bộ đường sông đoạn này đã đã bị bế tắc hoàn toàn!
- Vương gia, khó mà qua được
Trong lòng Nguyễn Anh cảm thấy chột dạ, tuy nhiên hắn biết lúc này mình tuyệt đối không thể làm loạn, làm chủ tướng thủy quân, một khi hắn rối loạn tâm trí, như vậy toàn bộ thủy quân liền suy sụp. Lập tức cố gắng giữ bình tĩnh nói:
- Như vậy, cho người đi báo tin cho cánh quân của Xiêm, chúng ta bị mai phục tạm thời chưa qua được
- Vâng!
hơn mười thủy binh nhảy xuống như bay, ba thuyền nhỏ liền lao đi, mặc dù dưới nước rất nhiều cọc gỗ, đá trảng có thể ngăn cản chiến thuyền thủy quân. Nhưng lại không thể có khả năng ngăn cản được thuyền nhỏ.
Nguyễn Anh lại quát tướng sĩ:
- nhanh chóng lôi đám chướng ngại vật đi. Mau!
Hắn còn chưa nói hết câu thì bất thần nghe tiếng pháo lệnh nổ
- Đùng ! Đùng!
Hàng chục tiếng đại bác đông thời vang lên, từ hai bờ sông, từ các cồn Bà Kiểu, cồn Bốn Thôn, cù lao Thới Sơn, vô số chiến thuyền như từ trong không khí hiện ra, hò hét đánh tới. trên chiến thuyền Tây Sơn thi nhau nhả đạn như cát vãi. Trên một chiếc đại hiệu, Trương Văn Đa hét lớn
- Thủy Quân, chặn hai đầu đánh thốc vào sườn
Lão vừa dứt lời thì lập tức cánh quân từ các nhánh sông đoạn Rạch Gầm – Xoài Mút đổ ra, rồi từ Mỹ Tho kéo đến, pháo nổ, tên bắn, lại kèm theo thuốc nổ. Khiến đội hình của Nguyễn Anh, ngay từ phút đầu bị chia cắt từng mảng, không còn sự chỉ huy thống nhất.
Trong đám loạn quân Nguyễn Anh hét lớn:
- Ổn định đội hình, ổn định đội hình,
Cách đó vài dặm, chiến thuyền của Xiêm là và Chân Lạp cũng lâm vào cảnh tương tự, toàn bộ hơn bốn trăm chiến thuyền đều bị quân Tây Sơn bao vây,
Thủy quân Xiêm, Nguyễn Anh gặp trở ngại đang lâm vào khổ chiến, thì trên bờ, bộ binh của bọn chúng cũng không khá hơn. Lưu Huệ ở khắp nơi đã giăng thiên la địa võng, chỉ chờ bọn chúng đâm đầu vào
Ở một khúc quanh nhỏ trên đường đến Mỹ Tho, cách đó một dặm chính là một rừng cây rậm rạp Đặng Văn Trấn đang dẫn ba nghìn kỵ binh tinh nhuệ mai phục ở trong rừng cây này. Cách đó một quãng, lại có thêm hai ngàn tinh binh do, Lý Văn Bưu dẫn đầu mai phục ở phía bên kia rừng cây.
Trên một cây mốp. Một gã tiểu tốt quân Tây Sơn phụ trách theo dõi không hề chớp mắt nhìn chằm chằm hai dặm bên bờ sông. Bỗng nhiên hắn hét lớn:
- Tướng quân, bọn chúng đến rồi!
- Hửm?
Đặng Văn Trấn đứng bật dậy, nâng một thanh đại đao lên, nhìn bốn phía tướng sĩ hét lên,
- Giết sạch bọn chúng, báo thù cho bách tính
- Giết giết giết...
Ba nghìn kỵ binh đều xoay người lên ngựa. rút binh khí, giết ra khỏi rừng cây
Lục Côn đang đốc thúc quân sỹ nhanh chóng tiến len, để kịp hội họp với thủy quân, hắn không ngừng hò hét:
“tốc độ xung kích, tiến nhanh nữa lên, chỉ cần hạ được Mỹ Tho đất đai ngàn dặm là của các người”
Hắn chợt ngừng lại, bởi vì trong rừng cây bên bờ sông bất chợt vang lên tiếng vó ngựa che phủ đất trời, lập tức rất nhiều kỵ binh trong rừng cây liều chết đi ra.
“có địch, kết trận phòng ngự”
Lục Côn hét lớn, quân Xiêm còn chưa kịp ổn định đội ngũ, Kỵ binh tây sơn đã đến trước mặt
Ngay lập tức quân Xiêm lâm vào cảnh chiến đấu gian khổ, mặc dù quân Xiêm cố gắng phòng ngự, nhưng dù liều chết chém giết, bọn chúng vẫn không thể lấy được thế chủ động, phía bên kia cánh rừng, Lý Văn Bưu cung đã xuất kích, cho quân đội của hắn đánh tạt ngang đội hình quân Xiêm, bọn họ liên tục dùng cung sừng điên cuồng bắn về phía đối phương, Lý Văn Bưu còn bưu hãn hơn, Kỳ Nam cung trong tay hắn, mỗi lần bắn ra là lại có một tên binh sỹ ngã xuống.
Lục Côn hét lớn:
“ Không được tản ra, bộ binh trong giáp lên trước, đánh”
Hắn vừa dứt, lời, một tiếng tù và theo một tiết tấu đặc biệt vang lên. Bộ binh trọng giáp lập tức kết thành từng đội, chia làm hai hướng công kích hình mũi tên, đánh vào trung quân Tây Sơn
Lý Văn Bưu chạy đến chỗ Đặng Văn Trấn hét lớn:
- Mau kết trận, trường mâu kết thành trận...
Mấy tên giáo úy quân Tây Sơn giơ cao đao hú dài, lập tức bị bộ binh trọng giáp đánh dạt sang một bên.
Trọng giáp quân Tây sơn kết thành thế trận phòng ngự, trong chốc lát, thương của kỵ binh bị gãy, tấm chắn bị vỡ, áo giáp bị phá nát, máu bắn tung tóe khắp nơi, hai đội trọng giáp lao vào nhau xáp lá cà, khắp nơi vang lên tiếng chửi rủa, tiếng đao kiếm va vào nhau, tiếng rên rỉ hấp hối
Người này nằm xuống, người khác lại tiến lên. Hàng thứ ngã xuống, hàng thứ hai tiếp tục nối gót tới, sau đó là hàng thứ ba, hàng thứ bốn máu tươi nhuộm đỏ chiến bào, trọng giáp hai bên liều mạng xông lên, chen chúc nhau mà tiến. cách đó không xa, khinh binh chen chúc nhau mà đến, đã bắt đầu tham chiến, cung nỏ thủ nhanh chóng lùi về phía sau, tạo thành một khoảng trống để khinh binh ùa lên.
………………..
Bóng đêm Phủ xuống, Chiêu Tăng đã mở ra được một đường máu hội quân với đoàn thuyền chiến của Nguyễn Anh, hơn một trăm chiến thuyền của hắn kéo tới trận địa . Trên bãi sông , từng dãy chiến bào bọc thi thể nằm ngang, dọc , đó là thi thể quân Tây Sơn bỏ mạng, cũng có cả quân của liên quân nữa khói lửa ngút trời, Phía xa, Nguyễn Anh đang chỉ huy đám thuyền chiến , nã pháo về phía cù lao thới sơn, hi vong áp chế hỏa lực của địch, Cảnh tượng chiến đấu kịch liệt
Hắn ngay lập tức hạ lệnh,
“ Bắn vào bọn chúng, yểm hộ cho Ông thượng sư”
Hai bên bắt đầu điên cuồng nã pháo vào nhau, đầu tiên cả hai còn dùng đạn thông thường, nhưng khi hai đoàn thuyền cách nhau hơn trăm bước, cả Tây Sơn lẫn Nguyễn Anh đều sử dụng đạn dầu hỏa. cái được gọi là đạn dầu hỏa chính là giống như đạn thông thường, nhưng thay vì bên trong là thuốc nổ thì lại thay bằng dầu hỏa, đan này tầm xa nhất cũng chỉ có thể trong phạm vi hai trăm bước, nhưng loại đạn dầu hỏa này không phải là loại đạn mà những đạn thông thường có thể so sánh được, khi viên đạn này bị vỡ ra thì những mảnh dầu hỏa có khả năng thiêu đốt mãnh liệt, đủ khiến hai quân khốn đốn. Nơi những mảnh dầu hỏa đạn vỡ ra, số thương vong của hai quân Nguyễn Anh, Tây Sơn tăng lên cực nhanh.
Tuy nhiên thương vong nhiều lần thảm đến đâu, cả hai bên vẫn hăng hái quyết chiến, ai vì chủ nấy. Từ lúc bước chân vào chiến trường, bọn họ không còn có mạng sống nữa, mà chỉ là những quân cờ trong tay người chủ soái, chủ soái sai bọn họ tiến lên phía trước, bọn họ không thể lùi về sau, chủ soái sai bọn họ lùi về một bước bọn họ không thể bước lên trước dù chỉ là nửa bước!
Nguyễn Huệ từ đại hiệu lại ra lệnh:
- Đội cảm tử, tiến lên
Đây là một đội thủy quân đặc biệt, họ là những tử sĩ, đi trên một chiếc thuyền nhỏ, trên thuyền buộc toàn thuốc nổ. lúc này họ đang điên cuồng điều khiển thuyền của mình hướng vào thuyền lớn của địch, từng tiếng nổ ầm ầm vang lên, trong nháy mắt đã có mười mấy chiến thuyền của Liên quân hư hỏng nặng, có những chiếc ngay lập tức chìm xuống. đợt tiến công này kết thúc cũng là lúc đám chiến thuyền đầu tiên chạm nhau. Cuối cùng, quân lính hai bên nhảy sang đánh giáp lá cà. Trong khoảnh khắc trên chiến trường vang lên những tiếng ầm vàng do những tấm chắn va chạm vào nhau, những âm thanh của lưỡi kiếm sắc bén chém đứt thân thể người cùng với tiếng kêu thảm thiết của những người lính chết thảm không ngừng kêu lên, từ trên cao quan sát, quân hai quân giống như những dòng nước lũ đang ầm ầm va chạm vào nhau, trong thoáng chốc máu người bắn lên tung tóe trên nền trời. xem lẫn giữa những tiếng đại bác, tiếng cung tên vun vút, là tiếng chửi rủa, rên rỉ than khóc, cả một khúc sông rung chuyển, nước sông chuyển dần sang màu đỏ của máu, một cảnh tượng kinh hoàng của thời đại vũ khí lạnh hiện ra.