Chương 4: Chương 4: Lần Đầu So Chiêu

Lần Đầu So Chiêu

Đảo mắt đã qua hơn hai mươi ngày, Lê Huy hay bây giờ chúng ta phải gọi hắn là Trịnh Cán đã sống ở Đại Việt được hơn hai mươi ngày, Thế nhưng đại việt này không hoàn toàn giống đại việt như hắn vẫn thường đọc, hắn đã hỏi kỹ nha hoàn của mình, về mọi điều, một số sự kiện, thế nhưng vẫn có gì đó không đúng lắm, trong sách hắn đọc khi còn làm ở thư viện thì đối thủ chính của Họ Trịnh trong thời kỳ này là Nguyễn Ánh và Nguyễn Huệ, thế nhưng nha hoàn lại nói với hắn đúng là có chúa Nguyễn ở đàng trong nhưng người này lại tên là Nguyễn Anh, kỳ lạ hơn là không có Nguyễn Huệ mà lại có Lưu Huệ, nhưng cũng may là Vua lê vẫn có tên như trong sách mà hắn biết. chuyện gì vậy, sự kiện vẫn như thế, thế nhưng sao tên người lại đổi, sau khi hỏi đi hỏi lại nha hoàn cùng với việc ấn chứng một số điểm, thì hắn đã có một kết luận kinh người,

Hắn xuyên không nhưng đã xuyên qua một vũ trụ khác, với các con người khác và tên tuổi khác, nhưng sau khi hắn nghĩ thế thì lại cảm thấy không ổn lắm, nếu đã vũ trụ khác thì mọi sự kiện phải khác đi cớ sao lại vẫn giống như vậy, cuối cùng sau nhiều ngày suy nghĩ thì hắn đoán rằng, mình hiện đang ở một vũ trụ bình hành, nơi giao thoa giữa thế giới hắn sống và thế giới khác, rất có thể do hắn du hành thời gian mà dẫn đến biến đổi này. Nơi đây tuy là Đại việt nhưng lại không hoàn toàn là Đại Việt mà hắn biết, tuy là dòng chảy thời gian các sự kiện chính vẫn thế, thế nhưng nhân vật và một số sự kiện nhỏ lại khác, khi nghĩ đến những điều này hắn đã ngây người mất nửa ngày, những gì hắn biết về đa vũ trụ hắn chỉ thấy trên phim, không ngờ có ngày hắn lại được tự mình trải nghiệm. Nghĩ nhiều mệt óc cho nên hắn mấy hôm nay không thèm nghĩ nữa, đã dần chấp nhận mình đến một vũ trụ khác hoàn toàn.

Nhưng chính cái vẻ suy tư như vậy lại khiến mọi người hầu kẻ hạ và thậm chí là đám quan lại có may mắn được phục dịch hay tấn kiến hắn gần đây đều lưu truyền một tin đồn khá là buồn cười:

Vương tử Cán mới có ba tuổi nhưng không ngờ, nói năng gãy gọn, cử chỉ hành động ung dung tiêu sái, tuy còn nhỏ, nhưng Vương tử chỉ cần gặp một lần là đã không quên, hơn nữa cắt đặt công việc trong cung của mình đâu ra đấy, chỉ mới ít ngày bọn gia nô vốn đã kính sợ uy quyền nhà chúa, đều kính sợ hắn thêm vài phần.

Chuyện đến tai của Trịnh Sâm. Nhà chúa liền đích thân đến khảo thí con mình, sau vài câu đối đáp hắn đều dựa vào số kiến thức trong sách năm xưa ứng đối thong dong, khiến Trịnh Sâm vui mừng ra mặt, liền cho là điềm lành, để dạy dỗ Vương tử, Trịnh Cán cũng là đang cố gắng hết sức, ngôn ngữ không khó khăn để học cho lắm, chỉ cần đề ý chút là có thể hiểu được, thế nhưng chữ viết thì đúng là một cực hình, Bút lông hắn chưa cầm bao giờ, dù bọn a bảo (1) cố gắng dậy dỗ, nhưng để hắn viết được một chữ cũng tốn khá nhiều thời gian, mà dù có viết được thì cũng liêu xiêu vẹo vọ, Mỗi lần Chúa Trịnh Sâm đi đến thăm hắn đều an ủi:

‘Vương nhi còn nhỏ tuổi chớ vội nản chí, “

Hắn cũng không cho lời của Trịnh Sâm là phải.

“Bây giờ không nhanh chóng tích góp thế lực đợi hai ba năm nữa ta thành nắm xương khô dưới tay đám lính tam phủ rồi a.”

Qua ngày hôm sau khi hắn đang cùng đám a bảo đọc sách. đương khi đọc đến đoạn nói sơ qua về câu Vua muốn thần chết, thần không thể không chết có tích Hán Cao Tổ dùng kế diệt Hàn Tín, thì bỗng nhiên có một giọng nói vang lên:

“Hàn Tín chẳng qua chỉ là một tên ngu trung mà thôi, lẽ ra khi đã là Tề vương nên tranh ngôi cùng Hán Thất mới phải, các người dậy vương tử những gì vậy”

Nhìn thấy người vừa lên tiếng đám a bảo đã vội vàng quỳ hết xuống lạy ba lậy rồi luôn mồm hô lớn:

-Ra mắt Vương tử Trịnh Tông

-Vương tử vạn phúc

Trịnh Tông không lý gì đến đám này mà quát lớn:

“Vương đệ còn nhỏ, tư tưởng như cành non mới lớn, các ngươi lại dạm dậy dỗ những ý nghĩ ngu xuẩn, phải chăng các ngươi định hại em ta”

Vẻ mặt của Trịnh Tông bừng bừng chính khí như thể đang thay cha lo lắng cho em vậy, người không biết lại còn tưởng rằng hắn thực sự quan tâm đến đệ đệ. Có thể Trịnh Cán lúc trước cũng tưởng như thế, nhưng giở Lê Huy đã nhập vào thân thể này, nên hắn biết rõ Trịnh Tông sau này sẽ đối xử với mình thế nào. Trong những sách mà hắn đã đọc qua cũng không có ghi, nhưng hắn ngờ rằng, chuyện hắn đau yếu liên miên là do tên này gây ra cũng không biết chừng. Nghĩ như vậy nhưng hắn vẫn vội vàng theo đúng lễ nghi bái kiến huynh trưởng:

“Ra mắt Vương huynh”

Trịnh Tông ra vẻ hiền từ gật đầu:

Cán nhi, khi đọc sách thì phải biết cái gì nên đọc cái gì không. Trung thành à không sai nhưng ngu trung thì đáng chết.

Nếu là mọi khi chắc hẳn Trịnh Cán đã gật đầu cái rụp và nghe theo lời Tông, nhưng bây giờ đã là người khác nên sự việc không còn như thế nữa:

“Vậy lẽ nào Hàn Tín không nên nghe theo Lưu Bang”

“Đúng thế. Hàn tín lẽ ra đã có thể tự lập làm vua nhưng vì ngu xuẩn cho nên đã bị chính sách Tru diệt công thần hại chết.”

Trịnh Cán lại làm bộ ngây thơ hỏi lại:

“Theo như ý vương huynh nói, vậy Lẽ ra đức Thái Vương (2) bản triều khi xưa không nên phù Đức Hoàng Thượng mà nên tự lập phải không”

Dứt lời hắn nhìn huynh trưởng của mình cười đầy ẩn ý

Trịnh Tông nghe đến đây thì toát mồ hôi hột mặt mũi tái mét, hắn nhìn trước nhìn sau rồi vội vã quát lên:

“Vương đệ không nên ăn nói hàm hồ. họ Trịnh ta đời đời trung thành cảnh cảnh, sao có thể là việc bất nhân bất nghĩa như vậy.”

Trịnh Cán vẫn không buông tha:

“Nhưng khi nãy vương huynh nói: cái gì mà ngu trung và không ngu trung… rõ ràng là có…”

Chưa đợi hắn nói hết câu Trịnh Tông đã vội chặn họng hắn:

“Đủ rồi, vương đệ, đệ còn nhỏ không hiểu chuyện, ta không nói nữa.”

Rồi hắn quay sang đám a bảo vẫn đang quỳ mọp đá cho mỗi tên hai ba nhát rồi nói:

“Chúng bay liệu mà dạy dỗ vương đệ cho cẩn thận”

Rồi tức giận phất tay áo bỏ đi, đám gia nô cũng như chó cụp đuôi vội vã vái chào Trịnh Cán rồi chạy theo chủ.

“Không hiểu chuyện, ta rõ ràng là hiểu đấy, tên khốn Trịnh Tông ngươi định đấu với ta sao. Đừng mơ.”

Nhìn thấy phong thái này của Trịnh Cán đám gia nô và a bảo bên cạnh không dám thở mạnh. Ai có thể ngờ một đứa bé chỉ mới ba tuổi lại có thể thốt ra lời như vậy. đúng là con cái của bậc đế vương không thể xem thường. nghĩ lại lời đồn về Vương tử Cán lam truyền vài ngày hôm nay, bọn chúng liền cảm thấy từ khi vị này tỉnh lại luôn hành xử khác với lúc bình thường. hắn quay lại thấy đám gia nô vẫn còn quỳ ở đó liền bực mình quát, giọng của hắn lại non nớt đến mực khiến đám gia nô phải nhịn cười vô cùng khổ sở,

“Còn quỳ cái gì, mấy tên các ngươi mau cút xuống lấy thuốc bôi vào, lần sau đừng có nhăn nhó làm lão tử mất mặt. “

Như được đại xá cả đám vội vã vái hắn rồi đứng dậy chuồn mất tăm.chỉ còn lại hắn là Tiểu Huyền Tử.bốn tên thái giám này thì ba tên đi theo Linh Nhi làm việc trong cung của hắn còn tên Tiểu Huyền Tử này hắn thấy gã khá nhanh nhẹn nên cho làm gia nô sai sử bên cạnh, cũng giống như nha hoàn thiếp thân của các cô gái vậy, hắn đi đâu thì Tiểu Huyền Tử đi theo đó. Giờ là tháng tám nắng như đổ lửa, hắn đưa tay với lấy cốc nước đã được pha chút đường tu ừng ực rồi hỏi :

“Tiểu Huyền Tử, ngươi nói xem tên Trịnh Tông này là người thế nào”

Vũ trụ này Trịnh Cán không dám chắc Trịnh Tông có giống như ở nơi mà hắn biết hay không, cho nên hắn mới thăm dò, Tên Tiểu Huyền Tử này tuy chỉ khoảng 9 mười tuổi nhưng đã có 4 năm phục cụ các vị chủ tử, có thể nói là kinh nghiệm đầy mình, gã vội vã quỳ xuống rồi nói:

“Khải bẩm Vương tử, chuyện của bậc bề trên, nô tài có thân phận gì mà dám nhiều lời, Vương tử truyền bảo làm sao, nô tài nghe theo làm vậy, dạ nô tài vẫn còn nhỏ không hiểu cái gì cả.”

“Khốn kiếp.”

Hắn đưa nắm tay bé choắt gầy giơ xương của hắn ra gõ vào đầu tên thái giám, rôi tuôn ra một câu nói không nên có ở một đứa trẻ ba tuổi, hơn nữa lại còn là giòng giống cao sang:

“Mẹ kiếp, ngươi còn nhỏ, chả nhẽ ông đây lớn lắm chắc. mau cõng gia gia ngươi đến cung của Đức Chính Phi”

“Dạ dạ”

Tiểu Huyền Tử đáp lời rồi mau chóng bồng hắn lên vai, đi ngay sau hắn là một tên thị vệ cầm một cái lọng che nắng, tiếp đến là hai cô hầu gái cầm quạt lông khẽ phe phẩy rồi đến một đoàn có đến chục người theo hầu,

Hắn vừa đi vừa nghĩ, thì ra làm một quý tộc thời xưa thật sướng. vào thòi hiện đại dù có tiền cũng chưa chắc đã hưởng thụ được đến bậc này, Phủ Chúa Trịnh này cũng thật là rộng từ nơi hắn ở cho đến chỗ mẹ hắn phải đi qua một con đường dài hàng trăm mét. Cách mỗi một đoạn lại có một tên thị vệ, đoàn người đi đến đâu là đám thị vệ quỳ rạp xuống đến đó, đi qua một tòa cung điện trông có vẻ cổ kính hắn mới hỏi:

“Tiểu Huyền Tử đây là đâu?”

Gã này ngẩng lên nhìn rồi đáp:

“Bẩm vương tử đây là Huỳnh Dương cung của Vương Thái Phi (3) “

Trịnh Cán gật gù

“À thì ra là bà nội”

Đối với người bà nội này Trịnh Cán cũng không thích cho lắm, bởi vì khi sự kiện ba năm sau xảy ra bà cũng có một phần trách nhiệm, Trịnh Cán hắn biết rõ Thái Phi không hề ủng hộ phế trưởng lập thứ.

Hừ

Hắn hằn học nhìn vào cung Huỳnh Dương rồi giục bọn thuộc hạ nhanh chân hơn nữa.

Đi một lúc nữa thì đã đến Ngũ Phượng Lầu đây là nơi mà mẹ hắn Đặng Thị Huệ ở, đối với người mẹ này hắn cũng vô cùng mâu thuẫn, dưới góc độ là một người xuyên việt hắn tuyệt đối không thích bà, chính vì bà mà cơ nghiệp của họ Trịnh xuống dốc dẫn đến vấn nạn Kiêu binh nổi loạn, còn khi hắn đã nhập vào chính cán thì hắn thấy thật ra Đặng Thị Huệ cũng rất đáng thương, bà không làm thế thì Dương Thị Ngọc Hoan cũng giết bà và hắn, trong Hoàng Lê Nhất Thống Chí mà hắn đọc khi còn ở hậu thế hắn nhớ rất rõ kết cục của bà được ngô gia văn phái viết. chính vì vậy nên dù xét về mặt nào, hắn cũng nhất định phải lên ngôi chúa, chỉ có ở ngôi vị chí tôn mới có thể bảo vệ được chính mình, nếu không hắn sẽ chết rất thảm. nhưng phải làm thế nào thì hắn thực sự chưa nắm được chủ ý.

………………….

(Để độc giả dễ theo dõi, mọi từ ngữ mà tác giả dùng đều chú thích theo thời Lê Trịnh và khi hư cấu một sự việc gì nếu như dựa vào sự thật lịch sử, tác giả sẽ chú thích phía dưới cho mọi người tìm hiểu, Trân trọng)

(1)Thời Lê Trung Hưng a bảo có nghĩa là thầy dậy cho con cái vua chúa

(2)Thái Vương tức Trịnh Kiểm người khai sinh ra các chúa Trịnh

(3) Vương Thái Phi là mẹ đẻ của Trịnh Sâm