Xuyên Qua Thành Vương Tử
Lê Huy đột nhiên mở choàng hai mắt ngồi bật dậy, nhưng một cơn đau nhói từ bụng và đầu lại khiến hắn kêu thảm một tiếng rồi nằm trở xuống giường. Hắn trợn mắt ra nhìn xung quanh, Không phải tai nạn làm đầu óc mình có vấn đề chứ. Ta đang ở đâu đây
Hắn nhớ rõ là mình bị một chiếc ô tô húc phải sau đó thì ngất xỉu, vậy thì khi tỉnh lại phải là ở bệnh viện mới phải, còn chỗ này là chỗ quái nào, hắn mở thật to hai mắt nghiêng ngó. Theo hắn thấy thì căn phòng này xây theo phong cách cổ xưa, vô cùng tráng lệ, màn the trướng gấm đủ cả, trên chiếc bàn tròn lớn bằng gỗ lim đang để một cái giá đốt ba bốn cây nến vàng vọt chiếu ra một thứ ánh sáng lờ mờ. đệch, đây là nơi quỷ quái gì vậy,
Lê Huy đưa tay vỗ vỗ đầu, không phải mình bị tâm thần phân liệt rồi đấy chứ khi không lại tưởng tượng ra mấy cảnh này. Hắn cố gắng ngồi dậy, Bất chợt một tiếng oanh vàng thỏ thẻ rơi vào tai hắn.
Vương tử, người vừa mới tỉnh không nên cử động mạnh.
Đi theo tiếng nói là một cô gái chừng bảy tám tuổi giữ lấy tay hắn đẩy hắn nằm xuống, hắn chợt nhìn xuống tay mình, sao nó ngắn đến lạ kỳ, chân hắn cũng bé tí như chân trẻ con vậy, hắn hơi hoảng sợ, nhưng nghĩ có lẽ chỉ là mơ thôi, hắn vội nói:
“Này bé gái cho chú mượn cái gương”
Bé gái này ngạc nhiên nhìn hắn,
“Vương tử, nếu để Đức bề trên biết người học nói mấy từ kỳ dị như vậy , người sẽ bị trách phát đấy ạ.”
Tuy nói như vậy nhưng bé gái vẫn quay ra ngoài, bỏ lại Lê Huy với những ngờ vực trong đầu,
“Vương tử”, “Đức bề trên”, đây là cái gì vậy, rất nhanh bé gái trở lại mang theo một cái gì đó hình tròn khi lại gần hắn mới nhìn ra đó là một chiếc gương, nhì cái gương này hắn có cảm giác như nhìn một món đồ cổ vậy, tuy là thủy tinh nhưng kỹ thuật nấu quá mức tệ hại, hắn cũng mặc kệ mà cầm lấy chiếc gương, ngay khi hắn nhìn thấy mình trong gương thì hắn đột nhiên hét lên một tiếng.
Vừa lúc này, Đặng Thị Huệ đã đi đến nơi, nghe thấy tiếng hét bà vội vã chạy vào, quát cô bé kia.
“Linh Nhi to gan, dám dọa vương tử hoảng sợ, ngươi đáng tội gì”
Linh Nhi dù sao cũng chỉ là cô bé. Bị Đặng Thị Huệ quát thì sợ đến mức mước mắt lưng tròng vội vàng quỳ xuống, dập đầu lia lịa, thảm thiết van xin:
“Đức chính phi tha mạng, nô tỳ không có làm gì, không có…”
Không đời Linh Nhi nói hết, Đặng Thị Huệ đã quát bảo đám người hầu:
“Lại còn chối ư, ngươi đâu lôi nó ra ngoài đánh tám mươi gậy cho ta.“
Nằm ở trên giường Lê Huy trố mắt nhìn cảnh dưới đất, khi nghe thấy Linh Nhi gọi người phụ nữ kia là Đức Chính phi hắn đã lờ mờ đoán được đó là ai, chuyện này có phải trò đùa hay không, nhưng ngay lập tức tiếng kêu thảm của Linh Nhi khi bị đám người hầu lôi đi khiến cho hắn biết rằng đây là sự thật, hắn vội vã học theo những gì đọc được trong sách hô lên:
“Chậm đã”
Đám người hầu dừng tay lại bán tín bán nghi hết nhìn hắn lại nhìn Đặng Thị Huệ, nàng tiến tới ôm lấy hắn vào lòng rồi hỏi:
“Con ta, có chuyện gì vậy?. kẻ nào khiến con ta sợ ta sẽ giết chết kẻ đó”
Ơ , a, ơ
Bị một người chỉ bằng tuổi mình ôm vào lòng khiến hắn cũng hơi hoảng, nhất thời lắp ba lắp bắp, thấy cảnh này Đặng Thị Huệ lại càng đau lòng hơn, nàng chỉ có một đứa con này, nó chính là hy vọng của nàng vậy mà không ngờ lại quanh năm đau yếu, nước mắt bất chợt chạy ra, nàng vội nhanh tay gạt đi rồi ân cần bảo:
“Con ta đừng sợ, đã có mẫu thân ở đây,”
“Ơ, mẹ à không mẫu thân, mẫu thân có thể tha cho Linh Nhi không, nàng không có lỗi gì mà chính tại hài nhi bị giật mình thội, thực ra Linh Nhi hầu hạ rất tốt”
Tuyên Phi Đặng Thị Huệ ngạc nhiên nhìn hắn, rồi thầm nghĩ, con mình từ khi nào lại ăn nói gãy gọn như vậy, lại còn biết tránh nặng tìm nhẹ, đứa be ba tuổi sao có thể, thật lạ kỳ, tuy nhiên bà cũng không nghĩ nhiều, vì dù sao cũng là con thân sinh của mình Trịnh Cán càng thông minh chững chạc bao nhiêu, bà càng mừng mấy nhiêu. Bà vẫy tay ra hiệu cho đám người hầu :
“Bọn ngu xuẩn các ngươi không thấy con ta nói gì sao, mau bỏ nó ra. Linh Nhi lần này Vương tử xin cho ngươi sau này hãy phục vụ vương tử chu đáo một chút. “
Thoát khỏi cái chết, Linh Nhi vội quỳ xuống lạy tạ.:
“Đức chính phi khai ân, Vương Tử khai ân, nô tỳ sẽ tuyệt đối trung thành, tuyệt đối ạ.”
Chuyện Vương tử tỉnh lại đã kinh động đến phụ vương của hắn là đương kim chúa Trịnh, Trịnh Sâm.
Hắn chưa bao giờ có cơ hội nhìn thấy tranh ảnh Trịnh Sâm Nhưng vị chúa này không có nhiều nét uy nghiêm của cho lắm, lúc này Chúa Trịnh như một người cha bình thường. lo lắng cho con mình. Trịnh Sâm bế hắn vào lòng rồi hỏi:
“Vương nhi con cảm thấy thế nào, vài hôm trước còn rất khỏe mạnh,. Tại sao mấy ngày gần đây lại đổ bệnh như vậy.”
Đám cung nữ thái giam xung quanh nghe vậy vội vã phủ phục xuống đất, luôn mồm xưng tội.,. Trịnh Sâm không để ý đến bọn chúng mà nói tiếp:
“Sức khỏe của Vương Nhi không nên xem thường ngay bây giờ ta sẽ viết thông cáo chiêu dụng thần y chữa bệnh cho con, Vương nhi yên tâm, nhất định con sẽ mạnh khỏe. “
………………..
Trịnh Cán, vương tử của Trịnh Sâm là tên của hắn bây giờ, là tên mà người ta gọi Lê Huy hắn, hiện tại hắn đang đứng trong hoa viên của phủ chúa, đây tuyệt đối là một danh làm thắng cảnh nếu còn tồn tại đến thời hậu thế, tiếc thay danh thắng này đã bị đốt sạch sẽ vào sau này, nghe đồn đám cháy phủ chúa trịnh diễn ra hơn mười ngày mới dứt. Đứng sau lưng hắn là Linh Nhi cô bé hôm nay đã vận một chiếc váy màu vàng, tóc tết hai bên thoạt nhìn khá là đáng yêu, sau nữa là bốn tên thái giám, mà phụ vương hắn vừa mới cho hắn làm gia nô sai sử, chỉ khoảng 7, 8 tuổi lần lượt gọi là Nguyễn Phong, Lê Nam, Trần Hoài Nhân, và Nguyễn Thượng Huyền, Trịnh Cán học theo một bộ phim mà hắn xem thời hậu thế lần lượt gọi bốn kẻ này là Tiểu Phong Tử, Tiểu Nam Tử, Tiểu Nhân Tử, và Tiểu Huyền Tử.
Cả năm kẻ này thấy Trịnh Cán làm một bộ đứng nghiêm trang tay chắp sau lưng thì không khỏi lấy làm lạ, tuy chúng còn nhỏ tuổi nhưng cũng đã theo hầu trong cung từ nhỏ, cảnh này thường chỉ thấy ở các vị đại quan đã nhiều tuổi, vậy mà chủ nhân của bọn chúng lại làm y hệt, không biết là thật sự hay làm bộ làm tịch.
Trong lúc đó, thì Trịnh Cán đang than trời trách đất:
“Ông trời ơi, đã cho ta xuyên việt thì cũng phải cho ta xuyên đàng hoàng chút chứ, tại sao lại xuyên vào một kẻ sắp chết thế này.”
Trịnh Cán là ai có thể người khác không biết, nhưng hắn, kẻ đã dành gần như cả mấy năm làm ở thư viện để đọc sách thì lại quá rõ ràng.
Tên này là con thứ hai của Trịnh Sâm lên ngôi chưa đầy nửa năm thì bị giết, khi ấy chừng 6 tuổi, nghĩ đến đấy hắn chán nản nhặt một cục đá ném mạnh xuống hồ,, hắn còn chừng hơn ba năm nữa, hắn nên làm gì bây giờ, mà hắn thì làm được gì, dù hắn là Vương tử có quyền hành hắn cũng chỉ là đứa trẻ ba tuổi. ba tuổi thì làm nên cái gì. Chuyện này thực sự khiến hắn muốn nhảy xuống hồ chết quách cho xong
-Vương tử, Vương tử
Tiếng của Linh Nhi vang lên, hắn quay đầu lại cười khổ:
“Linh Nhi tỷ tỷ nói ta chính là Trịnh Cán, vậy Ta có một vị huynh tên là Trịnh Tông sao”
Linh Nhi rụt rè gật đầu rồi hỏi:
“Vương tử từ sau khi người tỉnh lại có vẻ hơi lạ, trí nhớ của người….”
Hắn phất phất tay tỏ vẻ không sao
Ta không sao chỉ là một số truyện vẫn hơi mơ hồ thôi. Có lẽ sau này sẽ ổn.