* Kim Đỉnh Tự*
Trong lúc Tây sơn và Đại nam đang quyết chiến một mất, một còn thì tại Thăng Long, đô thành Đại Việt. Trịnh Cán đang ngồi trên đại điện, phía dưới là Nguyễn Đề đang đứng đó, trán lão đang mướt mồ hôi không hiểu từ đâu mà Hoàng thượng lại biết chuyện em trai lão mới từ Đại Thanh trở về
“ Nguyễn Khanh nói đi chứ, có phải khanh có một người em út”
Nguyễn Đề giật mình tỉnh lại vôi đáp:
“ Hồi bẩm Hoàng thượng, đúng vậy ạ, đệ đệ của thần mới trở về không lâu:
“ Ồ, lần này chắc hẳn đệ đệ của khanh muốn ở lại kinh thành”
Nguyễn Đề lại đáp:
“ Bẩm, đúng vậy”
Trịnh Cán thấy rào trước đón sau đã đủ, hắn nói huỵch toẹt luôn:
“ Trẫm là người thẳng thắn, không nói vòng vo, Trẫm muốn đệ đệ của khanh hiệu trung cho triều đình, khanh thấy thế nào, liệu hắn có đồng ý không”
Nguyễn Đề vội đáp:
“ Hoàng thượng yêu tài của đệ đệ quả thực là minh chúa xưa nay, nhưng hắn bình sinh không thích công danh sợ rằng….”
Trịnh Cán lại cười,
“ Khanh cứ mang cái này về đưa cho đệ đệ khanh”
Trịnh Cán ném cho Nguyễn Đề một quyển sách, trên bìa chỉ viết có mấy chữ, Kim Vân Kiều – Thanh Tâm Tài Nhân.
“ Nói với hắn nếu hắn không ra làm quan cũng được, hãy tích cực sáng tác cho trẫm”
Nguyễn Đề còn chưa hiểu đầu cua tai nheo ra sao, Trịnh Cán lại nói:
“ Còn nữa, trẫm nghe hắn sắp thành hôn, hôn lễ này trẫm sẽ ban cho,”
Đến nước này thì Nguyễn Đề đã hết sức kinh ngạc, được Hoàng thượng ban hôn, đây không phải là một vinh dự bình thường, lão không hiểu, em lão chỉ là một kẻ lang thang, có điểm nào, khiến cho Trịnh Cán để mắt, nhưng cũng không dám chậm trễ, lão vội quỳ xuống:
“ Tạ chủ long ân”
Trịnh Cán gật đầu cười, hắn đây là lo mình xuyên không về đây, Nguyễn Du sẽ không còn làm thơ nữa, chỉ sợ hậu thế không được đọc truyện kiều nên ra tay chuẩn bị trước một ít. Tuy hắn không biết ở vũ trụ này Nguyễn Du có sáng tác hay không, nhưng gợi ý cho hắn cũng không thừa, chí ít gần như mọi sự kiện đều giống ở thế giới hắn sống.
………..
Giải quyết xong, việc Nguyễn Đề và Nguyễn Du. Trịnh Cán lại lập tức sai Tiểu thuận tử, giúp mình cải trang, rồi chạy đến phủ của Đỗ Hà, từ hôm gặp mặt cô nương Viên Vịnh Nhi kia đã có mấy hôm rồi, thực sự hắn đã có chút nhớ, Mấy tháng nay hắn thường xuyên chạy đến đó. khi hắn đến nơi, thì thấy viên cô nương trong trang phục người hầu vừa đun thuốc, vừa đăm chiêu ngó vào một quyển sách, hắn chỉ liếc mắt là nhận ra đó là quyển Thiên toán một trong ba thiên thư do hắn tạo ra, trang mà Viên cô nương giở đến là một bài toán khá khó.
“Khối lượng của một đống vàng có 9 thỏi và một đóng bạc có 11 thỏi là bằng nhau, nếu chuyển 1 thỏi vàng sang đống bạc và 1 thỏi bạc sang đống vàng thì đống vàng nhẹ đi 13 lượng. Hỏi khối lượng mỗi thỏi vàng, mỗi thỏi bạc là bao nhiêu?”
Trịnh Cán đọc xong đề rồi cười,
“Cô nương cũng ham mê toán ư”
Viên Vịnh Nhi quay mặt lại nhìn thấy Trịnh Cán đến vội vàng đứng lên thi lễ:
“ Công tử…”
Trịnh Cán ngăn lại:
‘ Không cần đa lễ, cô nương biết cách giải hay chưa, tại hạ có thể giúp”
Trinh cán cứ nghĩ nói thế thì Viên cô nương sẽ nhờ hắn, nhưng không câu trả lời lại khiến hắn chưng hửng:
“ Đa tạ công tử, tiểu nữ, muốn tự mình tìm lời giải”
(Các bạn có thể giải thử trên fan page của mình nhé link đây ạ https://www.facebook.com/K%E1%BA%B9o-Chu%E1%BB%91i-106455871078689/
“ Ha ha, Trịnh cán thẹn quá vội nói:
“ Viên cô nương cứ tự nhiên, ta vào tìm Đỗ gia một chút”
Nói xong hắn cùng Tiểu thuận Tử chạy một mạch vào trong, Đỗ Hà Đang ngồi uống trà, nhìn thấy hắn gấp đến độ sặc luôn cả nước trà, nước mắt nước mũi tèm lem, vội vã đình quỳ xuống. Trịnh cán phất tay:
“ Thôi khỏi, “
Rồi hắn đi đến ghế, bưng chén trà của Đỗ Hà đang uống dở lên, làm một hơi cạn sạch, khiến cho cả Đỗ Hà và tiểu thuận tử sợ xanh mắt, Đỗ Hà vội quát gia nhân:
“ Mau mau, mang trà khác lên,”
Trịnh Cán uống một hơi trà xong rồi nói:
“ Lần này trẫm vi hành, không cần quá đa lễ, mẹ của viên cô nương thế nào rồi”
Đỗ Hà vội nói,:
“ Bẩm hoàng thượng, nhờ y thuật của Lê thần y, phu nhân kia đã khá hơn”
Trịnh Cán gật đầu, hắn lại hỏi tiếp:
“ Sai ngươi điều tra thân thế của viên cô nương đến đâu rồi”
Đỗ Hà lại đáp:
“ Bẩm Hoàng thượng, hiện tại ảnh vệ đang điều tra, trước mắt đã điều tra được một chút rồi ạ, gia đình viên cô nương này quê gốc vốn không phải ở Đại Việt ta mà lại ở Thành Quảng Ngãi, lần này ra đây một là tìm Lê thần y xin chữa bệnh, hai là chạy trốn,
“ Ồ, chạy trốn cái gì”
“ Bẩm Hoàng thượng, theo như ảnh vệ điều tra thì, phụ thân của viên cô nương này có ba vợ, mẹ của viên cô nương là thứ ba, phụ thân của cô nương lần này muốn gả cô cho một nhà đại quan triều Tây Sơn để lẫy chỗ che trở, viên cô nương và mẫu thân không đồng ý, nên mới dẫn đến cảnh trốn chạy này, trên đường đi chắc hẳn rất vất vả, Lê thần y có nói, nếu như không phải tại lao lực quá độ thì bệnh của vị phu nhân kia, hoàn toàn có thể được chữa khỏi”
……………….
Mười ngày sau, Trong thời gian vừa qua Trịnh Cán đến làm khách thường xuyên ở phủ Đỗ Hà. Hắn với Viên Cô Nương đã thân quen không ít. Hôm nay Trịnh Cán mời Viên Vịnh Nhi đi chơi, không ngờ nàng lại đồng ý, vừa có chút mong đợi, Hai người đi đến vùng ngoại ô phía bắc kinh thành,
Nơi này theo như Đỗ Hà nói thì nó nổi tiếng vì có nhiều hoa mẫu đơn, là một trong số không nhiều lắm danh thắng gần Thăng Long, nhất là vào tiết này, mẫu đơn nở rộ, đủ màu đủ sắc, xinh đẹp vô ngần
Nơi có quán trà, còn có đình chuyên để buộc ngựa, có người trông coi nhưng cần trả ít tiền, vườn hoa này thế mà rộng lớn vô cùng, khá giống công viên đời sau. Đám này khá biết làm ăn đấy. Trịnh Cán, Viên cô nương cùng đám mật vệ bảo vệ hắn tiến vào
Trịnh Cán cảm khái nói:
“ Không tệ, không tệ, phong cảnh hữu tình”
Có lẽ là do gần đây tinh thần hơi căng thẳng, lúc này vừa lúc thảnh thơi nên rất thoải mái, huống chi lại có mỹ nữ bên cạnh.
- Ừ!
Viên Vịnh Nhi cô nương cũng gật đầu cười nói:
- “Từ nhỏ tiểu nữ cũng ít được ra ngoài, đây là lần đầu tiểu nữ thấy cảnh đẹp như vậy”
Trịnh Cán cười nói:
“xem ra sau này phải đem muội nên đưa phu nhân đi dạo nhiều hơn!. Có thể tâm thần sảng khoái sẽ khiến phu nhân mau khỏi bệnh”
Viên Vịnh Nhi gật đầu cho là phải
Hai người vừa đi vừa nói nhưng rất nhanh đã gặp phiền toái. Nguyên nhân tự nhiên là mỹ mạo tuyệt thế của Viên Vịnh Nhi, , thỉnh thoảng lại có vài kẻ không biết lượng sức đến gần.
Mới đầu Trịnh Cán còn không nói gì nhưng liên tục như vậy hắn cũng không thể bảo trì sự bình tĩnh. Trịnh Cán càng kéo tay Viên Vịnh Nhi thân mật sóng vai đi về phía thủy đình, biểu lộ bọn họ là một đôi. Hai người thân mật cùng ưu tú, cũng đuổi đi không ít ruồi nhặng. Viên Vịnh Nhi tuy có chút thẹn thùng, cũng không bài xích, phối hợp đi lên phía trước.
Vẻ đẹp tuyệt mỹ của nơi này làm cho tất cả du khách đều say mê, Hai người bọn họ cũng là một trong số đó.. chẳng mấy chốc đã cảm thấy mệt mỏi. Trịnh Cán cười, dìu nàng đến một cái ghế:
“ chúng ta nghỉ ngơi một chút!”
Thân hình Viên Vịnh Nhi gần như tựa hẳn vào hắn, thái dương lấm tấm mồ hôi. Xem ra thể trạng không được tốt lắm. Nghỉ ngơi một hồi, hai người tiếp tục vãn cảnh, . Qua một thời gian không ngừng nghỉ, đi qua vườn mẫu đơn, lúc này hai người đã đi đến một ngôi chùa lớn, ba chữ Kim Đỉnh Tự lọt vào tầm mắt cỏ ở đây càng non xanh hơn nơi khác, mọc lan tràn khắp nơi. Trịnh Cán nhìn thấy ngôi chùa này vô cùng ngạc nhiên, sao ở hậu thế chưa từng nghe thấy cái gì là Kim Đỉnh Tự, một ngôi chùa to thế này mà không còn dấu vết, thật lạ lùng. Hay là chỉ có ở vũ trụ này mới có nó.
Viên Vịnh Nghi hưởng thụ niềm an lạc khi trèo lên đỉnh cao, vãn cảnh chùa tnàng nhìn về phương xa, chỉ thấy giữa rừng núi hoa nở rộ, thương tùng xanh ngắt, đẹp không sao tả xiết, thiên nhiên tráng lệ. không khỏi thấp giọng hô một tiếng, khen một câu:
- Đẹp quá!
Trịnh Cánh cũng đi ra phía trước, rung động bởi cảnh đẹp trước mắt. Nhìn khuôn mặt hồng nhan đang rạng rỡ vì cảnh sắc, hắn đột nhiên minh bạch, tại sao phải có nhiều người chết vì mỹ nhân như vậy, thậm chí đế vương đánh đổi cả giang sơn nhìn thấy biểu tình như vậy, đừng nói là một câu thơ, dù rút đao xông vào biển lửa cũng khó cự tuyệt!. hắn thấp giọng ngâm nga mấy thơ mà hắn từng đọc được trong một quyển tiểu thuyết nào đó
“…Hôm sớm khen ai khéo điểm trang
Liễu uốn mày ngài khoe sắc lục
Xiêm tung sóng nước điểm non vàng”
Cả hai người đang ngắm cảnh thì bất chợt một cơn mưa kéo đến vô cùng lớn, vô cùng lâu, thậm chí đến tối mịt, mưa còn chưa tạnh,không còn cách nào khác,, Trịnh Cán đành phải sai tiểu Thuận Tử an bài nơi ở cả đám đến thuê một dãy trọ ở chân núi, chuyên phục vụ khách đến dâng hương, đám ảnh vệ cũng tìm nơi ẩn thân, trong bóng tối giương mắt bảo vệ Trịnh Cán, nhưng trong đêm đó lại có chuyện động trời xảy đến,