Đại Chiến Thị Nại 3
Trên mặt Đông Hải khói lửa ngút trời. Cự hạm Phượng Phi đóng theo kiểu phương tây của nhà Nguyễn trang bị đại pháo các loại, lấy tốc độ cực nhanh bắn chế áp đám hải tặc đang tựa vào chỗ hiểm yếu cố gắng kháng cự. các loại pháo cổ lỗ dĩ của đám người Trương Á Lục trước mặt đại pháo của nhà Nguyễn trở nên giống như đồ chơi trẻ con, đám hải tặc trúng đạn, chạy toán loạn tìm chỗ nấp
- Nhổ neo, tiến lên!
Đám hải tặc chen chúc trên hạm thuyền đang neo đậu khàn cả giọng gào thét liên hồi. Địch nhân trên bờ càng ngày càng ít, Tàu chiến của nhà Nguyễn bắt đầu nhắm vào số thuyền đang neo đậu. Số hạm thuyền còn lại cũng lục tục chạy tới, pháo hỏa bắn về phía đám hải tặc càng thêm dày đặc,
“- Đừng phá hỏng hết thuyền của bọn chúng, Hoàng thượng còn có việc cần dùng!”
Lê Văn Duyệt ngồi đốc trận, sảng khoái cười ha hả đám hải tặc này trước giờ vẫn quấy nhiễu triều đình, nay thấy bọn chúng chết như ngả rạ, quả thực là thống khoái.
Lão phẩy tay ra lệnh cho Lê Văn Khôi:
“- Tiến lên đi, nghiền nát bọn chúng”
“ Tuân lệnh nghĩa phụ”
Xét về mặt lý thuyết thì thời này, mọi nơi đều biết làm thuyền có hai đáy để chống nước vào, dù có bị thủng cũng không thể bị chìm ngay được, thế nhưng tàu Phượng Phi được đóng hoàn toàn bằng kim loại. Huống chi tải trọng của nó hơn xa thuyền đám hải tặc đang neo ở cảng.
Các pháo thủ dừng bắn, thủy thủ nhà nguyễn điều chỉnh buồm, bánh lái. Mặc dù có thân thuyền khổng lồ nhưng điều khiển Phượng Phi lại nhẹ nhàng như én biển, vẽ một đường vòng cung đẹp đẽ trên mặt biển, xông về phía đám thuyền đám hải tặc neo trên cảng.
Đám Hải tặc gần như điên cuồng mở dây giương buồm, cố gắng tránh né thuyền địch sắp đâm tới, nhưng không còn kịp nữa. Bọn họ vụng về nhích được thuyền đi vài trượng đã cảm thấy chật chội không thể xoay trở được nữa, chỉ đành trơ mắt nhìn một cái bóng khổng lồ tựa như cá voi trắng lao thẳng về phía mình.
Rầm!
Chiếc thuyền Hải tặc thứ nhất va chạm với Tàu phượng phi, thân thuyền phát ra tiếng run rẩy kịch liệt, rất nhanh thân thuyền được ghép nối yếu ớt không chịu đựng nổi lực lượng to lớn đè ép, phát ra tiếng răng rắc khiến cho người ta ê răng. Sau đó là tiếng ầm vang dội, thân thuyền vỡ tan trong nháy mắt, rốt cục chìm xuống nước.
Đám hải tặc phản ứng chậm bị sóng cuốn đi cùng với những mảnh vỡ ván thuyền, số phản ứng nhanh hơn đã tung mình nhảy xuống biển trước khi va chạm. Nhưng đúng lúc này tàu chiến theo đà đi đến, nhấn bọn họ chìm xuống biển.
Cho dù có một số kẻ may mắn tránh khỏi nhưng cũng không chạy thoát đợt đả kích thứ ba, thủy binh đứng trên boong Phượng Phi đại hiệu dùng súng trường từ trên cao bắn xuống, nhất nhất giết chết đám hải tặc, rất nhanh trên mặt biển đã xuất hiện vô số đốm máu loang lổ đỏ rực. Rốt cục có đám hải tặc bị sợ vỡ mật, quỳ gối trên thuyền mình giơ tay đầu hàng.
Lê Văn Duyệt vẫn không lộ vẻ gì, thốt ra giọng lạnh như băng:
“- Không cần tiếp nhận đầu hàng, Chúng ta cần thuyền này có việc, không cần dùng người”
Tàu chiến cự hạm Phượng Phi tung hoành ngang dọc,. Các thủy thủ tuyệt vọng nhảy xuống biển không ít, liều mạng bơi vào bờ, đáng tiếc có rất ít kẻ may mắn tránh thoát khỏi thủy binh Đại Nam trên boong ngắm bắn.
Đám tướng lĩnh trên Phượng Phi đều hít sâu một hơi khí lạnh, Vệ úy đại nhân không hổ là thái giám đệ nhất đương triều, quả thật là thủ đoạn ác độc,.
Mãi cho đến lúc này Trương Á Lục mới dẫn dắt tay chân thân tín chạy tới bến cảng. Thảm cảnh trước mặt cơ hồ làm cho y điên cuồng: tất cả bố trí phòng ngự trên bến cảng đều bị pháo hỏa oanh tạc thê thảm, tay chân và thi thể đám hải tặc đứt gãy nám đen trông ghê rợn vô cùng. Nơi xa trên mặt biển đã không thấy bóng dáng tiểu hạm đội tuần tra kia, chỉ còn lại một mảng mảnh gỗ vụn trôi nổi và một số thi thể trôi xuôi theo dòng.
Trương Á Lục sắp điên mất rồi, tại sao, tại sao quân Nguyễn lựa chọn nơi này mà không phải mặt bắc thích hợp đổ bộ hơn?!
Trên thực tế ngay cả quan quân nhà Nguyễn cũng không biết tại sao Lê Văn Duyệt lại chọn nơi này. Nhưng nghĩ làm như vậy nhất định có đạo lý của hắn, vì vậy thi hành răm rắp đúng theo kế hoạch, bây giờ xem ra hiệu quả cũng không tệ lắm.
Trương Á Lục lúc này lại làm ra một cử chỉ không sáng suốt cho lắm, đại thế đã mất nhưng thay vì bỏ chạy, hắn lại lựa chọn cách khác, y rút đao ra hướng về phía trước múa may điên cuồng, miệng phát ra tiếng gào thét toàn bằng tiếng Choang, một thứ tiếng thổ ngữ của quảng tây. Mấy tên thân tín bên cạnh được lòng can đảm của hắn lây nhiễm, cũng rối rít dùng thiết pháo, súng trường bắn về phía Phượng Phi Cự Hạm.
- Đám kia điên rồi hả?
Dáng vẻ Lê Văn Khôi giống như thấy một con rắn cố nuốt một con voi vậy.
Lê Văn Khoa nói:
- “Chắc hẳn kia là tên cầm đầu, hắn lú quá hóa điên rồi rồi chăng”
Lê Văn Duyệt bất thần từ trên ghế đứng dậy cười lạnh:
- Khá lắm. Vì tưởng thưởng lòng can đảm của y ta sẽ phá lệ một lần, Người đâu:
“ Có mạt tướng”
Lê Văn Duyệt thốt ra sáu từ lạnh như băng:
“Tất cả bắn một lượt đi!”
Một tiếng rõ vang lên, rất nhanh boong thuyền vang lên tiếng hô :
- Toàn bộ đại pháo, sẵn sàng
“Bắn”
Hoa lửa nở rộ, đến khi khói mù tan đi, địa phương mà mới vừa rồi Trương Á Lục và đám lâu la đứng đã không còn bóng người, chẳng qua là mặt đất lưu lại vết máu văng tung tóe và một ít thịt vụn còn sót lại.
Tiêu diệt tất cả địch chống cự, các chiến thuyền nhà Nguyễn lục tục cập bờ, Lính thủy đánh bộ của nhà Nguyễn bắt đầu đổ bộ.
Binh sĩ Đại Nam không chỉ mang theo vũ khí lạnh đơn thuần, toàn là đầu khôi giáp sắt, bộ binh vai đeo súng trường, lưng đeo đao, kỵ binh treo chiến đao trên yên ngựa, hông đeo hai cây súng ngắn. Pháo binh dùng xe ngựa kéo pháo mua của người Hà Lan và tây ban nha, khí thế vô cùng rầm rộ
Lê Văn Khôi dẫn dắt hạm đội tiếp tục tuần hành chẳng mấy chốc đã tìm thấy đám nữ nô kia, cả đám tưởng sắp chết đến nơi lạy như tế sao
Lê Văn Duyệt phất tay nói:
“Đứng lên đi, có kẻ nào biết đường??”
Im lặng trong giây lát rồi một cô gái già nhất trong bọn nói:
“- Đại Nhân,, chúng ta sẽ dẫn đường cho Đại nhân!”
Đại quân đại nam được dẫn đường không hề kinh động tới đám hải tặc, thần không biết quỷ không hay đi theo một con đường mòn cổ quái, lúc này đã cách đảo lớn chỉ còn hơn một dặm.
-----------
Ngồi trong điện Mạc Quan Phù chợt cảm thấy sợ hết hồn hết vía một trận, cảm giác có cái gì không đúng.
Sau đó y liền nghe thấy tiếng nổ từ phía Tây truyền tới, vang lên ầm ầm không dứt.
Được đám nữ nô dẫn đường hết sức tận tình, Quân đại nam đã gặp toán quân hải tặc canh giữ bãi địa lôi. Lê Vặt Duyệt nhất thời sai pháo kích vào đó để kích nổ bãi này, Đám đám hải tặc phòng giữ trong lúc bàng hoàng còn chưa kịp phản ứng, đã trở thành oan hồn chính dưới thuốc nổ của mình.
Đứng trên đỉnh núi nhìn về phía tây, Mạc Quan Phù nhìn thấy một tên đại tướng, ngôi trên xe do bốn con ngựa kéo, một tướng trẻ, tay cầm đại thương sáng loáng run lên giống như giao long xuất hải. Ngoài ra còn một viên kiêu tướng cầm song kiếm múa vun vút như bay, đang giục ngựa phi về phía này
-----------
Kế hoạch chiến lược chân chính của của Gia Long lần này, tuyệt không đơn giản chỉ là tiễu trừ phản loạn, bình đình cướp biển,
Không, vốn chính là hắn muốn hạ đám hải tặc này để làm bàn đạp tấn công vào thị Nại. còn dùng làm bàn đạp như thế nào, hắn vẫn chưa có nói với Lê Văn Duyệt, hắn chỉ dặn, người có thể giết, cướp càng nhiều thuyền hải tặc càng tốt
Bờ biển phía tây, chiến kỳ quân Nguyễn như mây, chiến mã hí dài, cánh trái là thiết kỵ dưới quyền Lê Văn Khôi, cánh phải cũng là Thiết kỵ, nhưng là Thiết Kỵ Trung Đô do đích thân Lê Văn Duyệt dẫn dắt. Người ngựa như rồng, trung quân tung bay tiết kỳ cao ba trượng, hổ trướng lục đạo, thân binh quan giáo tầng tầng lớp lớp.
Lê Văn Duyệt đảo mắt nhìn các tướng, hai con nuôi cùng với đám tướng tá dưới quyền không ai là không thân kinh bách chiến
Lê Văn Duyệt mặc tướng phục ý khí ngất trời, giơ roi thúc ngựa nhắm về phía trước cất tiếng cười dài ngâm nga:
“Đảo này nay thuộc Đại Nam ta,
Đất liền với đất máu liền da,
Lập bia khắc chữ Hoàng Sa Đảo,
Thiên thu vĩnh cửu chẳng chia mà.”
Chúng tướng nhất tề ôm quyền, tiếng hô như sấm:
- Mạt tướng thề chết theo Vệ úy, quét sách phản loạn, quyết cắt đầu Lưu Huệ dâng trước ngọ môn.
Lê Văn Duyệt cười ha hả, , nam nhi làm nên sự nghiệp bất quá chỉ cũng như thế!
Hắn vung roi chỉ về phía trước:
- Giết!
-----------
Trong quân trướng, Mạc Quan Phù và các vị trại chủ tranh chấp không ngừng. Bình thường bọn họ còn nể Mạc Quan Phù một hai, nhưng vào lúc này bọn họ không ai phục ai.
Một tên trong bọn cho là nên tiếp tục chiến đấu, với địa thế hiểm trở, quân Đại Nam chưa chắc đã hạ được đảo này
Một tên khác cầm đầu cướp biển phúc kiến gọi là Hoành Cảnh Du, cảm thấy tiếp tục quyết chiến thật sự quá mạo hiểm. Y hy vọng lập tức quay đầu chạy khỏi nơi này, có cơ hội sẽ đông sơn tái khởi
Mạc Quan Phù chần chờ không quyết, ý kiến hai bên đều có lý, nhưng cũng không phải là tuyệt hảo.
Nguyên nhân chủ yếu nhất là dưới tình huống quân địch đã vây xung quanh, , muốn lui về hay muốn đi tới cũng phải đổ không ít máu, tinh thần có thể kiên trì đến nơi trú ẩn hay không, hết sức làm người ta nghi ngờ.
Hiện tại nếu chạy trốn, nếu như mấy ngày không cắt đuôi được, đại đội quân Nguyễn từ phía sau bắn pháo, hơn nữa thuyền bọn chúng tốt hơn nhanh hơn, nhất định toàn quân chết hết.
Nếu thủ, chà chà không chắc thắng nổi, mặc dù địa hình ở đây hiểm trở, nhưng lương thảo tích trữ được bao lâu, Nói cho cùng, quân Nguyễn nắm chắc thời cơ và địa hình nơi này. thật sự là tiến thối lưỡng nan. Mạc Quan Phù nghĩ rằng nhất định có nội gián.
- Thôi, nhất định phải rút lui, sau đó mới có một đường sinh cơ!
Trần Thiên Hà chợt vỗ bàn một cái thật mạnh:
“Tên Lê Văn Duyệt kia lão gian cự hoạt, dụng binh cực kỳ lão luyện, lúc này đại quân ắt đã vượt qua bao vây toàn bộ nơi này! Nếu như chạy, cho dù là chúng ta có thể đến được nơi trú ẩn e rằng, của cải tích cóp ở cả hai nơi sẽ mất hết”
Đám hải tặc hoảng sợ biến sắc, đúng vậy, bọn chúng đi ăn cướp là vì cái gì không phải vì tiền hay sao, bây giờ bỏ chạy bỏ lại của cải, ai cũng không muốn.
- Đằng nào cũng chết, liều mạng với giặc Đại Nam
Mạc Quan Phù nghiễn răng nghiến lợi nói lại