* Hung Hiểm*
Đám người Đỗ Hà cắn răng tiến lên, bởi vì chỉ cần chậm một chút nhất định bị đại bác kia bắn tan xương nát thịt,toàn bộ đám người xếp hành hình nan quạt, bao bọc lấy long xa của Trịnh Cán tấn công về phía đại doanh phía sau.
Ngay khi đám người đang chạy như điên thì lúc này Đỗ Hà cũng hành động, hắn sử dụng khinh công lao lên phía trước, lúc này toàn bộ sức mạnh của Thị vệ ngự tiền lập tức được thi trển ra không sót chút nào, tay trái hắn vung tay ném mạnh thanh bảo kiếm về phía trước. Nháy mắt thanh kiếm đó đã cắm vào tường doanh, ngay sau đó, hắn phi thân đạp lên kiếm, như một ngôi sao xẹt lên tường thành, theo sau hắn Tần Lưu cũng là y như vậy, chỉ còn vài hơi thở nữa là cả hai đã có thể đặt chân lên thành đầu.
Đứng trước hai vị cao thủ đại nội, nhưng Nghiêm Khoan không hề sợ hãi, mắt thấy hai vị cao thủ sắp lên được thành, hắn nở một nụ cười lạnh rồi nhanh chóng hạ lệnh, một toán lính khoảng mười lăm tên đứng ngay phía sau hắn lập tức lên đạn, từng tiếng nổ vang lên vô số viên đạn bay về phía Đỗ Hà và Tần Lưu, khiến cho hai gã phải ngay lập tực, thu chân khí cấp tốc hạ mình xuống đất.
Tần Lưu rút thanh kiếm trên tường xuống quát lớn:
“Đỗ đệ, lên thành, ta giải quyết đám súng đó”
Cả hai nhìn nhau trong nháy mắt, rồi đều vung kiếm tiến lên. Thế nhưng điều họ mong chờ là tiếng nạp đạn lại không thấy đến, không nghe thấy tiếng nạp đạn, nghĩa là súng vẫn còn có thể bắn được, trong khi chỉ có hai người mới có đủ võ công để lên thành, cầm chân được hai người càng lâu, thì bọn họ thua càng nhanh,
“Khốn kiếp”
Đỗ Hà rủa lớn, bọn chúng lấy đâu ra loại súng đó. Dường như có thể bắn liên tục, điều này là bất khả, Ngồi trong xe Trịnh Cán cũng đã nhìn thấy cảnh trên thành, so với Đỗ Hà và Tần Lưu, hắn kinh hoảng hơn nhiều, điều này đại biểu cho cái gì, Tần Lưu và Đỗ Hà có thể không biết, nhưng hắn lại biết rất rõ, đó chính là súng liên thanh, là niềm mơ ước bấy lâu của hắn, súng này ở đâu ra, sao quân đội nghệ an lại có, còn cả đám đại bác kia nữa, điều này thực quá sức tưởng tượng, trong một lát trịnh cán đã nghĩ đến một khả năng, có kẻ cũng xuyên không đến đây như hắn,
Trên thành Nghiêm Khoan thấy sức mạnh của vũ khí mới như vậy thì hết sức hài lòng, thảo nào mà bên kinh thành lại nói, vũ khí này chính là lần đầu tiên xuất hiện, nhưng uy lực của nó có thể địch lại thiên quân vạn mã, Nghiêm Khoan nở nụ cười, Nếu như quân sĩ dưới trướng võ đại tướng quân ai ai cũng có súng này, thống nhất thiên hạ còn không phải chỉ trong ngày một ngày hai sao,.
“bắn, bắn chết bọn phản tặc cho bản tướng, ai lập công nhất định quan thăng hai cấp”
Trong tiếng mưa gió, tiếng của Nghiêm Khoan đặc biệt chói tai, khiến cho Đỗ Hà và Tần Lưu nghiến răng nghiến lợi. Tần Lưu nhìn ngó xung quanh rồi vớ lấy một tảng đá lớn nói với Đỗ Hà:
“Đỗ đệ, đi”
Đã chinh chiến bên nhau nhiều năm, đỗ hà chỉ nhìn cũng đã hiểu Tần Lưu muốn làm gì, hắn lập tức, nhặt một cây trường thương rơi trên đất rồi nói:
“Mẹ kiếp, tần huynh, đi nào”
Cả hai cùng từ góc khuất đi ra, Tần Lưu sử dụng nội công mang theo tảng đá, khiến áo bào của hắn rung lên phần phật, gần đến tường doanh, hắn nhấc chân, đạp lên kiếm của Đỗ hà ném ra trước đó, dùng sức bay lên không, ngay khi ngang tầm với đám xạ thủ, hắn vung tay ném tảng đá về phía trước, đồng thời tay còn lại của hắn cấm kiếm cũng ném về phía Nghiêm Khoan.
Tảng đá và bảo kiếm vừa đến Nghiêm Khoan đã sợ hãi tránh sang một bên, sức mạnh của Tần Lưu không phải chuyện đùa, tảng đá này vừa đáp xuống, đã có bốn tên bị ném trúng, thân thể nát thành bánh thịt, kế đó Nghiêm Khoan có thể tránh nhưng đám đằng sau thì không nhanh như vậy, lập tức lại có hai tên nữa bỏ mình dưới kiếm,
Cùng lúc này Đỗ Hà cũng đã đặt chân xuống tường doanh, hai tay hắn vung trường thương lên, như mãnh long xuất hải, chỉ trong nháy mắt đã có ba bốn tên nằm xuống, đúng lúc này, Nghiêm Khoan giật lấy một khẩu súng, từ tay một tên lính đưa lên nhắm thẳng vào đỗ hà, một tiếng nổ chát chúa vang lên, thế nhưng Đỗ Hà vẫn đứng đó mà kẻ nằm xuống lại là Tần Lưu, hắn đã dùng thân mình chắn đạn cho huynh đệ của mình.
Đỗ Hà ôm lấy tần lưu, thân thể của tần lưu có mấy cái lỗ đạn, máu không ngớt chảy ra, cả người hắn phát run, Tần Lưu muốn nói nhưng lại không thể phát ra âm thanh nào, hắn cứ thế mà nhắm mắt lại, Cùng lúc này Nghiêm Khoan lại hung ác hạ tay xuống, vô số quân binh xông đến, lúc này Đỗ hà đã ở trên tường, hắn cũng không dám hạ lệnh bắn, sợ trúng phải người mình.,
Đỗ Hà hung ác nhìn Nghiêm Khoan rồi buộc Tần Lưu lên lưng minh, nhặt thêm một cây thương nữa lên, điên cuồng lao tới, Lúc này nhờ sự hi sinh của Tần Lưu mà có một số binh sĩ cẩm y vệ đã lên được tường thành. Ngay lập tức trên thành triển khai một cuộc chém giết gió tanh mưa máu,
Mất đi ưu thế súng tay, hơn nữa chiến trường lại thu hẹp lại, ngay lập tức cẩm y vệ của Trịnh cán phát huy được ưu thế một địch mười của mình, không ngừng có binh sĩ trong thành ngã xuống, thế nhưng tình thế cũng không dễ thở hơn là bao,, bởi vì quân mai phục hai bên sườn núi khi nãy cũng đã tràn xuống, Trịnh cán thoáng tính toán, chỗ này đã có đến gần bảy ngàn người, đông gần gấp đôi quân số cho phép đồn trú tại đây. Võ Tiến Lương quả thật liều mạng,
Trên thành Nghiêm Khoan cũng đã bắt đầu sốt ruột, bọn họ có thể nói là đã có được cả thiên thời địa lợi, nhân hòa, vậy mà giằng co lâu như vậy lại không thể hạ được đám cẩm y vệ chưa tới hai ngàn người, điều này khiến Nghiêm Khoan vô cùng tức giận,
Không chỉ có Nghiêm Khoan sốt ruột mà trên núi, chỉ huy đám mai phục, Bùi Bằng Vân đang nổi giận đùng đùng, ba ngàn nhân mã này không nằm trong sổ của bộ binh, có thể nói đây chính là Binh tư của Võ Tiến Lương, ngày thường được hậu đãi hết mức, huấn luyện không tầm thường, vậy mà lúc này lại không thể giết được Trịnh Cán, hắn không hiểu nổi, Trịnh Cán kiếm được nhưng tên Cẩm Y vệ này ở đâu.
Bùi Bằng Vân không ngừng đốc thúc đám lính nhanh chân xuống núi, nếu còn dây dưa chờ đám cẩm y vệ mở đường khi nãy chạy về, tình thế có lẽ sẽ bị lật ngược. thế nhưng đúng là lo cái gì thì cái đó đến, tai của Bùi Bằng Vân loáng thoáng nghe thấy tiếng vó ngựa trong đêm tối,
“Con mẹ nó”
Bùi Bằng Vân ngay lập tức biết đó là Cẩm Y Vệ đã quay lại, tên Nghiêm Khoan đúng là ăn hại, trước khi đi Võ Tiến Lương có nói nếu đại sự không thành ở Nam Giang, thì giết Nghiêm Khoan, sau đó truy sát, chỉ cần hắn chết mọi nghi vấn sẽ đứt đoạn, không ai tra được cái gì, quân lính không có trong sổ phát lương của binh bộ, không ai có thể tra đến họ, xem ra đại soái đã tính toán tất cả. Bùi Bằng Vân móc trong người ra hai quả pháo hiệu đồng loạt ném lên trời,
Nghiêm Khoan trong doanh nhìn thấy quả pháo hiệu đầu tiên, đó là lệnh rút lui , nhưng quả thứ hai là gì thì hắn lại không biết, ngay khi hắn còn đang suy nghĩ thì một thanh lợi kiếm đã xuyên suốt từ sau lưng ra trước ngực hắn, một giọng nói vang lên:
“Nghiêm tướng quân, xin lỗi ngài,”
Trong cơn đau nhói mơ hồ, hắn chỉ nhìn thấy loáng thoáng môt bóng đen tra kiếm vào vỏ rồi nhảy từ trên tường thành xuống, hắn ngã ngồi ra đất, cứ thế tắt thở./