Chương 174: SÚNG TRƯỜNG KIỂU MỚI

* SÚNG TRƯỜNG KIỂU MỚI*

Đã gần đến nơi.

Trịnh Cán bất chợt thấy Vương Liên đang run nhẹ, hắn cầm lấy tay nàng rồi nói

“Ái phi, đừng suy nghĩ quá nhiều, Sau khi vào thành chúng ta nghỉ ngơi một chút rồi tiếp tục khởi hành.”Hắn ôm Vương Liên vào lòng, nhẹ giọng an ủi: “Có trẫm ở đây, nhất định không có truyện gì xảy ra.”

nửa canh giờ sau, bọn họ đã tới ngoài doanh trại. Sắc trời đã tối sầm, hơn nữa còn đang đổ mưa, đèn đuốc đều không cầm cự được bao lâu, tầm nhìn vô cùng ngắn, may mắn trên tường doanh trại còn đốt đuốc, khiến Trịnh và mọi người có thể lờ mờ thấy được bóng dáng. Không hổ là nơi quan trọng đại doanh này kiên cố vô cùng, toàn bộ được đắp bằng đá coa hơn 3m, Trong ánh lửa, có thể nhìn thấy binh sĩ đứng đầy trên tường, người nào người nấy đều mặc áo giáp, thân hình thẳng tắp, tuy không thấy rõ biểu cảm trên mặt, nhưng rõ ràng nhìn ra được đây là trạng thái sẵn sàng đón địch.

Trịnh Cán sau khi liếc nhịn qua không nhịn được mà phải văng tục một câu đến từ hiện đại:

“Cđgt”

Đây chắc chắc không phải là nghi trượng đón tiếp quân vương một nước. Trịnh Cán lại nhìn đến tướng quân dẫn đội hắn đứng đó nghiêm nghị, cao lớn uy mãnh, trên tay còn cầm một thanh trường thương, đang dõi mắt nhìn về phía này, hoàn toàn không có dấu hiệu gì là đón tiếp, Hắn chợt nhớ đến một câu truyện xuyên không đã đọc ở thời hiện tại, “Mai phục, đây tuyệt đối là cạm bẫy” Cùng lúc với ý nghĩ của hắn, thì đoàn người đã tiến sát cửa doanh, chỉ còn cách hơn một trăm bước:

Trịnh Cán lúc này mới như sức tỉnh, quát lớn

“Đỗ Hà mau lui lại”

Thế nhưng hình như mọi việc đã quá muộn, Đỗ Hà và Tần Lưu cùng với hơn hai ngàn cẩm y vệ cho dù thân kinh bách chiến thì thì vẫn không kịp nữa rồi! Gần như vang lên cùng một lúc với lời nói của Trịnh Cán, thì từ trong doanh vọng tới tiếng tù và, đây là cảnh báo có địch xâm nhập, cùng với đó xuất hiện một tiếng quát như sét đánh ngang tai:

“Có địch tập kích Thị Bạc ty, các tướng sĩ nghe lệnh, Giết!”

Câu nói này là từ Nghiêm Khoan mà ra, cùng với lời nói, trường thương trong tay cũng vung ra phía trước, chỉ về phía đoàn người Trịnh Cán. Bọn Đỗ Hà và Tần Lưu đều ngơ ngác

Có chuyện gì vậy?

Phản tặc? Muốn đánh chiếm thị bạc ty?

Lời của Nghiêm Khoan, khiến bọn chúng, trong đầu cũng cảm thấy mông lung. Phản tặc chắc là dùng để chỉ bọn họ? Bọn họ là ngự tiền thị vệ, hộ tống Hoàng thượng đi tuần du, sao có thể nhày mắt bị coi là phản tặc? Nghiêm Khoan và những binh lính điên rồi, rõ ràng là cẩm y vệ đã đi trước thông báo rồi,

“Com mẹ mày Ngiêm Khoan”

Đỗ Hà đang định lên tiếng chửi bới thì lại nghe thấy vô số tiếng lên đạn súng trường, âm thanh xuyên qua nước mưa, truyền tới bên tai bọn họ.Trong nháy mắt, sắc mặt Đỗ Hà lập tức thay đổi.

“Không thể nào, doanh này không thể có súng trường”

Thế nhưng Từng tiếng “Lách cách” liên tục này chính là âm thanh mà hắn nghe được lúc trước, là âm thanh của súng trường, Lại còn nhiều súng trường như vậy ở đây !Lúc này bọn họ đang ở trong tầm bắn

Tân Lưu, lập tức đạp lên lưng ngựa, nhảy lên Long xa của Trịnh Cán, hòng quay đầu xe ngựa lại, thế nhưng nói dễ hơn làm, đường vào đây giống như bị thít cổ chai, ngoài rộng trong hẹp, hơn nữa, phía sau là hơn hai ngàn người, không phải nói muốn quay là quay được, trong lúc bọn họ còn đang nhanh chóng luii lại thì trên thành đã phát động tấn công,

Từng tiếng súng nổ chát chúa, vô số cẩm y vệ bị trúng đạn ngã xuống trong mưa, máu nhanh chóng nhuộm đỏ mặt đất, thế nhưng dù sao đây cũng là cánh quân tinh nhuệ nhất của Triều Đình, sau phút ban đầu, bọn họ nhanh chóng tìm chỗ ẩn nấp nổ súng chống trả, súng của Cẩm Y vệ là loại cải tiến, rõ ràng là tầm bắn và sức sát thương lớn hơn nhiều, nhanh chóng hai bên đều có kẻ ngã xuống,

Trong Khi đó trịnh cán vẫn ngồi trong Long Xa , xe của hắn làm bằng thép cho nên súng này không làm được gì hắn cả, Hiện tại hắn đang vô cùng tức giận, cuối cùng hắn đã hiểu ra một loạt các sự kiện trước đó có mục đích gì, đó chính là dụ hắn về kinh để có thể ám sát hắn, Hắn cũng phải kinh ngạc khi kế hoạch này có liên quan rộng như vậy, xem ra mấy nắm gần đây, hắn đã ngủ quên trên chiến thắng, quá sức chủ quan rồi,

Dưới màn mưa hai bên đều cố sức nã đạn về phía nhau, thế nhưng rõ ràng là về tầm bắn hay về sức công phá súng của Nghiêm Khoan không lợi hại bằng của Cẩm Y vệ, chẳng mấy chốc bên hắn đã chết mất trăm người, mắt thấy Cẩm Y Vệ vừa đánh vừa lùi ra sau, hắn không những không lo lắng mà còn cười lạnh, hắn chờ chính là dây phút này.

“Đốt pháo hiệu đi”

Một tên thân binh lĩnh mệnh rồi lấy trong người ra một quả pháo giật dây, nó vay theo một đường vòng cung trên trời rồi nhanh chóng phát nổ, cùng với tiếng nổ, ở sườn núi phía hai bên đoàn người trịnh cán, xuất hiện vô số bó đuốc, hàng trăm tiếng lên đạn lách cách lại một lần nữa vang lên,

Tần Lưu hét lớn:

“Hoàng thượng, hai bên có mai phục”

Không cần tần Lưu nói, Trịnh Cán cũng đã nhìn thấy, hắn nhìn về hai bên sườn rồi ước lượng nhẩm tỉnh, chỗ này có ít nhất bốn ngàn người, cộng thêm hơn bốn ngàn trong doanh kia nữa, hơn tám ngàn người đói phó với hơn ba ngàn người, lần này xem ra kẻ kia đã dốc trọn ổ, thể không chết không ngừng với hắn,

Thế nhưng hắn có một nghi ngờ, từ sườn núi đến đây căn bản là súng bắn không tới, thế nhưng bọn chúng không có vẻ gì là sẽ xung phong xuống cả, chả lẽ chỉ huy đội quân này có vấn đề về xác định khoảng cách, không cần hắn đợi lâu, rất nhanh đội quân kia đã trả lời hắn, vô số tiếng nổ chát chúa vang lên,

“Xa như vậy chỉ vô..”

Đỗ hà nói đến đây thì nhanh chóng ngậm miệng, vì một viên đạn đã sượt qua đầu hắn. hắn nhanh chóng giơ tấm khiên bằng kim loại treo bên hông con ngựa lên rồi nói:

“Hoàng thượng súng của bọn chúng có tầm bắn xa quá. Chúng ta khó mà thoát được”

Không chỉ Đỗ Hà mà Trịnh Cán cũng ngỡ ngàng, loại súng bắn xa thế này là lần đầu tiên hắn nhìn thấy, xạ trịnh này đã có thể so với Ak của thời hiện đại, vậy nó ở đâu ra, những khẩu súng này ở đâu ra, nghi ngờ của hắn còn chưa được giải đáp thì Tần Lưu đã hô lớn:

“Hoàng thượng tốc độ nạp đạn của chúng quá nhanh . chúng ta thương vong nhiều quá”|

“cẩm y vệ sửa đường khi nào mới quay lại đây được:

Trịnh Cán hét lên hỏi , khi phát hiện ra đường bị sập, hai ngàn cẩm y vệ đi theo hộ tống hắn đã lên trước sửa đường, tuy nói ở đây có hơn hai ngàn người, nhưng cũng chỉ còn gần một ngàn cẩm y vệ, còn lại chỉ là người hầu kẻ hạ, đã bao giờ phải trải qua tình cảnh này, Tần Lưu đáp:

“Một canh giờ nữa sẽ tới”

Liệu bọn họ có sống sót được một canh giờ nữa không, Trịnh Cán cũng không chắc, cùng lúc này, dưới ánh lửa hắn thấy quan quân trên núi đẩy ra một thứ, khiến hắn khiếp hãi trong lòng:

‘Đại bác”

Đại bác này từ thiết kế cho đến kiểu dáng, đều không giống của Triều đình, Quân đội nghệ an vậy mà lại có thứ này, bọn chúng lấy ở đâu ra, Trịnh Cán đếm được có tám khẩu tất cả, dưới màn mưa hắn đã nhìn thấy đám lính nhanh chóng nạp đạn, từng tiếng nổ điếc tai vang lên, nháy mặt trong quân đã vang lên vô số tiếng gào thảm thiết. Hắn lập tức hét lớn: “Mau tiến lên, tiến vào Doanh trại,không lui nữa”

Những khẩu đại bác này xuất hiện đã chặn đứng đường lui của hắn, nếu vẫn ngoan cố lùi lại, toàn bộ sẽ bị bắn cho đến chết, lúc này chỉ còn một cánh duy nhất, đó chính là tiến lên đánh doanh , vào được doanh sẽ an toàn hơn, từ đó có thể chạy ra biển, hơn nữa nếu lại gần bọn chúng sẽ không dám bắn vì sợ trúng phải người mình, thế cho nên đây chính là cách duy nhất,