Chương 152: Phát Sinh Chút Rắc Rối

* Phát Sinh Chút Rắc Rối*

Các ảnh vệ xích lại gần bàn của Trịnh Cán làm bộ như đang theo dõi náo nhiệt, đứng yên lặng cạnh Trịnh Cán, âm thầm bảo hộ ở trung tâm. Lúc này, chỉ thấy thang lầu rung động, một đám ăn mặc kiểu võ sĩ cầm kiếm hùng hổ vọt xuống, đánh thẳng vào một cánh cửa sơn son phía sau bình phong. Ngay lúc người trong điếm đang lo lắng, chỉ nghe thấy một loạt tiếng kêu thảm thiết vang lên, vài bóng người bắn ra, nhìn chăm chú vào, hóa ra chính là mấy kẻ vừa mới lao vào. Lúc này trên mặt ai cũng đầy vết thương xanh tím, hóa ra là bị người đánh bay ra. Biến hóa này khiến cho mọi người trong sảnh đều ngoài ý muốn, đều hoảng sợ nhìn về phía cánh cửa sơn son, trước cánh của đó là một nam thanh niên chừng hơn hai mươi tuổi đang chống kiếm đứng đó:

“ Ban ngày ban mặt, lại dám bắt nạt dân nữ các ngươi không coi vương pháp ra gì ư”

Lúc này, người ra lệnh trên lầu rốt cuộc đã không kiềm chế được, bịch bịch bịch lao xuống lầu. Trịnh Cán vội vàng đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy một nam thanh niên khoảng chừng hơn ba mươi tuổi mặc áo bào xanh, bên ngoài khoác một chiếc áo lụa thẫm, đầu đội khăn xếp, mái tóc đen thẫm búi ở sau đầu, hai hàng lông mày không đậm không nhạt, đôi mắt dài nhỏ chứa lửa giận vô cùng, khuôn mặt căng ra, dưới cái mũi thanh tú đôi môi mỏng mím lại thành một đường. Nếu không phải vì giận dữ mà khuôn mặt vặn vẹo, hắn cũng là một người trẻ tuổi không khó coi. Trịnh Cán thấy hắn áo quần hoa lệ, lại tự xưng là bản quân, không khỏi nghi hoặc, quay lại nhìn Tần Lưu. Tần Lưu bước lên trước một bước, thấp giọng nói: "Công tử, đây chính là con trai của An nam phủ sứ, Trường Sơn hầu, Hồng Thắng Hải, tên này chính được giao làm đường xẻ dọc Trường Sơn. Mấy ngày nay tâm tình hắn không tốt, luôn làm loạn ở Thăng Long, đã hai lần bị Phủ doãn Phủ thuận thiên kéo về phủ rồi."

Trịnh Cán nghe thấy thế, lạnh lùng nhíu mày nói: "Sao hắn không chịu yên ổn làm, chẳng lẽ Vân Đình Nhu không có làm gì sao?"

Vân Đình Nhu chính là Phủ Doãn phủ Thuận thiên. Tần Lưu khẽ gật đầu nói: "Đại nhân không biết đó thôi, cha của tên nay từ khi làm đường trường sơn, tiền nhiều thế mạnh, có lẽ hàng năm cũng quà cáp cho phủ doãn không ít, cho nên ngày thường ỷ vào quan hệ này, luôn ngang ngược trong thành, đắc tội với không ít người, có thể nói là tiếng ác đồn xa.."

Nói tới đây, liếc nhìn Hồng An Thông vẻ mặt giận dữ, khẽ lắc đầu nói: "Xem ra, Hồ cô nương đã nghe nói tới danh xấu của Hồng An Thông, cho nên mới không muốn ra."

Trịnh Cán gật đầu, giơ chén lên như không có việc gì:

" Ăn trước đã, ta thấy đồ ăn nơi đây quả nhiên không tồi, các ngươi cứ nếm thử đi."

Tần Lưu cùng Đỗ Hà lúc này chỉ sợ hai bên kia xung đột mà làm bị thương tới Trịnh Cán, đó là tội mất đầu diệt tộc đó, hồi hộp tới mức lòng bàn tay túa mồ hôi lạnh, lúc này nhìn thấy bộ dáng khí định thần nhàn của Trịnh Cán, tâm tình cũng thoáng thả lỏng một chút.

Tần Lưu gắng gượng gật đầu nói: "Công tử dùng trước đi, chúng ta ngày thường cũng tới được, công tử thì lại khó được."

“Tần Lưu”

Thấy Đỗ Hà quát lên Tần Lưu lại hơi cả kinh, tự cảm thấy lời không ổn lắm, sửa miệng cũng đã không kịp rồi, đành phải run rẩy liếc nhìn Trịnh Cán, lại phát giác ra Trịnh Cán thần sắc bình tĩnh, làm như không nghe thấy, mới lén lút thở ra một hơi.

Lúc này, chợt nghe thấy một thanh âm ngọt ngào truyền ra đại sảnh: "Phạm Công tử, bất tất phải nhọc lòng, còn Hồng Công Tử, cô nương nhà ta thân thể hơi ốm nhẹ, ngày khác nhất định sẽ đăng môn tạ tội!" Theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một nha đầu tuyệt sắc khoảng chừng 19 tuổi đứng trước cánh cửa sơn son,! Nàng mặc một bộ áo trắng thêu hoa, đôi mắt sáng ngời tràn ngập linh khí, dưới cái mũi linh hoạt, hé ra cái miệng nhỏ nhắn, thần sắc lạnh như băng nhìn chằm chằm vào Hồng An Thông mặt đã xanh ngắt.

Thấy Hồ Xuân Hương chỉ phái một tiểu cô nương ra gặp mình, hiển nhiên là cực kỳ khinh thường, không khỏi tức giận tới gân xanh nổi lên trên trán, quát lên với đám người vây quanh mình: "Bắt lấy chúng!"

Theo mệnh lệnh của hắn, hơn ba mươi đại hán phía sau Hồng An Thông đều đồng thời hét lớn, nhất tề xông lên! Thế nhưng Người được gọi là Phạm Công tử kia, khinh thường hừ lạnh, tay phải hơi rung, mọi người chỉ hơi hoa mắt, trong tay hắn không biết từ lúc nào đã xuất hiện thanh kiếm sắc nhọn sáng lóa.

Trịnh Cán vô cùng ngạc nhiên, theo hắn đoán thì đây chính là Phạm Đình Hổ rồi, thế nhưng không thấy chỗ nào trong lịch sử nói rằng Phạm Đình Hổ biết võ cả, nhưng lúc này tuy rằng không hiểu kiếm pháp, nhưng cũng nhịn không được rùng mình, không thể tưởng được tuổi trẻ như vậy mà đã thành thạo kiếm pháp kinh người, chỉ riêng cái ra tay này đã khiến cho người ta kinh ngạc.

Lúc này, chỉ thấy Tần Lưu kinh ngạc hô nhỏ: "Kiếm pháp của Phạm công tử kia kia không ngờ lại lợi hại vậy, bên kia dù đông người chỉ sợ cũng không chiếm được ưu thế."

Trịnh Cán khẽ gật đầu nói: "hắn còn có thể kiêu ngạo như vậy, xem ra đúng là một phế vật vô dụng!"

Đỗ Hà cẩn thận nói xen vào: "Bệ hạ, nô tài thấy, một kẻ vô dụng như vậy đâu đáng để bệ hạ quan tâm, thời gian không còn sớm, công tử mau trở về đi thôi."

Tần Lưu nhất thời nhớ ra Trịnh Cán một mình xuất cung, thật sự là quá nguy hiểm, nơi đây đúng là không nên ở lâu, không khỏi lập tức phụ họa theo: "Đúng vậy, công tử, chúng ta mau về thôi!"

Trịnh Cán lúc này đang muốn chờ xem Hồng An Thông sẽ khổ cực thế nào, đâu có thể dễ dàng rời đi, không khỏi lắc đầu cười nói: "Không ngại, không ngại, chúng ta cứ xem diễn đã rồi đi cũng không muộn!"

Đỗ Hà cùng Tần Lưu bất đắc dĩ, đành phải tiếp tục cẩn thận canh giữ bên cạnh Trịnh Cán, ngưng thần đề phòng, sợ phát sinh chuyện ngoài ý muốn. Lúc này chỉ thấy trong phòng lại có một bóng trắng lao ra nàng quát lên một tiếng, thân mình nhảy lên, chân phải đá mạnh vào mặt một gã đại hán xông lên trước, khiến cho hắn máu me be bét bay ra ngoài.

Đồng thời, tay phải run lên, hàn quang khẽ lóa, hai gã đại hán đang lao lên chợt kêu thảm, huyết quang bắn ra, hai gã đại hán tránh né không kịp, đã bị cắt yết hầu, ngã trong vũng máu, đi đời nhà ma. Mọi người ở đây đều không ngờ cô nương trong phòng kia mà lại ra tay tàn nhẫn như vậy, trong chốc lát đã hai chết một bị thương, những gia tướng của Hồng An Thông thấy vậy cũng ngẩn ra, do dự không dám lên trước.

Đứng trước mặt mọi người lần này là một cô nương mặc váy trắng như tuyết, dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, hai tay của nàng cầm hai thanh đoản kiếm, thanh bên phải dài hơn thanh bên trái, được làm cực kỳ tinh xảo. Trịnh Cán vô cùng kinh ngạc đến rớt cả cằm, đây chắc hẳn là Hồ Xuân Hương rồi, thế nhưng trong mọi cuốn sách mà hắn đọc, không thấy có chỗ nào ghi hồ Xuân Hương biết võ cả, nhưng rồi Trịnh Cán lại nghĩ, Hồ Xuân Hương chắc hẳn là có biết, bởi vì, trong sách hắn đọc, ngay khi còn trẻ bà đã đi dọc đất nước, mà đường xá thời xưa đâu có như bây giờ, nếu không có võ công trác tuyệt sao Hồ Xuân Hương dám qua lại hai miền nam bắc,.

Thấy cảnh như vậy, Hồng An Thông sắc mặt lại càng xanh mét, gân xanh nổi đầy trán, kiếm pháp kinh nhân của đối phương khiến cho hắn chấn động, có ý muốn rời đi, nhưng lại sợ người ta cười nhạo hắn vì một cô gái nho nhỏ mà phải chật vật chạy trốn. Nghĩ tới nghĩ lui thấy mình mấy hôm nay đi đâu cũng gặp trắc trở, trước mắt ngay cả cô nương nho nhỏ mà cũng có thể không coi mình ra gì, không khỏi vừa hận vừa giận, cho dù nguy hiểm cũng không quản, tiến lên một bước, cười lạnh nói: "Tiện tỳ to gan, dám giết người vô cớ, y theo luật pháp Đại Việt ta, ngươi đã mắc phải tử tội, còn làm liên lụy tới gia nhân! Người đâu, mau bắt toàn bộ nhóm này lại cho ta!"

Những gia tướng này đều thấy sự lợi hại của đôi nam nữ kia, nghe thấy mệnh lệnh của Hồng An Thông đều hơi do dự một chút mới cẩn thận xông lên, cũng đã không còn khí thế sắc bén như trước. Thiếu nữ kia khinh thường cao giọng nói: "Còn dám lao lên, cũng đừng trách bổn cô nương thủ hạ vô tình!"

Lời vừa nói ra, những gia tướng của Hồng An Thông đang định xông lên đều không dám chủ quan, tới tấp dừng chân lại, Hồng An Thông ở bên cạnh thấy thế thẹn quá tức giận mắng:

"Con mẹ mày, , ngươi lại dám động thủ làm bị thương gia nhân của bản nhân, không cho ngươi nếm chút đau khổ, ban nhân còn mặt mũi đi gặp ai đây!"

Nói xong, quát lên với gã gia nhân bên cạnh: "Tìm thống lĩnh Kim Ngô Vệ tới đây, nói gia nhân của bản nhân bị cường đạo sát hại, bản nhân muốn chúng nó phải lấy mạng đổi mạng!"

Hắn vừa dứt lời, đã nghe thấy từ ngoài điếm truyền tới thanh âm vang dội: "Tiểu Hầu gia, bản nhân chính là thống lĩnh Kim Ngô Vệ Lưu Hoài Đức, ở đây có chuyện gì?"

Tần Lưu lúc này tuy rằng vạn phần sốt ruột, nhưng cũng không thể không theo ý tứ của Trịnh Cán, vội vàng mệnh cho ảnh vệ không được hành động thiếu suy nghĩ.

Lúc này, nhìn thấy Kim Ngô Vệ đại giá quang lâm, Hồng An Thông không khỏi mừng rỡ, vội ra đón Lưu Hoài Đức, cầm lấy tay nói: "Lưu tướng quân, tại hạ Hồng An Thông, vài ca cơ này không chịu biểu diễn cho bản nhân đã không tính, không ngờ còn dám giết hai gã gia tướng của bản nhân, thật sự phải trị tội thật nặng!"

Đến khi rút tay về, trong tay của Lưu Hoài Đức đã có một tờ ngân phiếu do Trịnh Cán phát hành trị giá gần một ngàn lượng, Lưu Hoài Đức vội phất tay giấu ngân phiếu đi rồi nhanh chóng liếc nhìn tình hình trong điếm, vừa mới nhận được thông báo của cấm vệ nói mình mau chóng tới Phượng Hoàng lâu, đang lúc kinh ngạc, chợt nhận ra được Tần Lưu cùng Đỗ Hà trong đám người, trong lòng hơi động, mới trầm ngâm nói:

"Nếu đã dây tới mạng người, bản tướng quân không thể không thận trọng xử lý, nha đầu và thư sinh kia là ai? Dám can đảm hành hung người, y theo luật pháp Đại Việt, phải chịu tội chung."

Tần Lưu vừa rồi để ý, thấy Hoàng thượng nhìn Hồ Xuân Hương không chớp mắt, không khỏi sợ hoàng thượng đã có ý với nàng, lúc này chỉ sợ Lưu Hoài Đức xử trí không ổn, sẽ khiến cho hoàng đế tức giận, rước tới họa sát thân, lại không thể ra mặt nhắc nhở Lưu Hoài Đức, không khỏi âm thầm sốt ruột.

Trịnh Cán lén lút qua đám người nhìn về Hồ Xuân Hương, chỉ thấy nàng vẻ mặt bình tĩnh, nhìn thấy Lưu Hoài Đức mang theo mười mấy Kim Ngô Vệ bao vây cũng không kinh sợ, không khỏi âm thầm nghiêm nghị. Thử nghĩ bình thường một cô nương nhìn thấy những thành vệ phụ trách an toàn trong thành không thể nào bình tĩnh như không như vậy, huống chi hiện trường còn có hai thi thể máu chảy đầm đìa nữa!