Chương 151: Nhân Vật Lịch Sử

* Nhân Vật Lịch Sử*

Lê Quế Lâm lại nói thêm:

“Hoàng thượng, đại việt đã đi trước chúng ta rất lâu rồi, nếu chúng ta vẫn còn chậm trễ, thì nhất định sẽ không thể nào đuổi kịp”

Ngồi trên bảo tọa cửu long, Nguyễn Anh phải thừa nhận những điều Lê Quế Lâm miêu tả trong tương lai quả thật rất mê người.

Thiên hạ ngày nay, một sự thật phổ biến chính là phần đông lê thứ dân chúng chỉ có được chút ít đất ruộng lại phải gánh vác đại bộ phận sưu cao thuế nặng. Còn một số ít phú hộ, cường hào thì có được phần lớn đất canh tác nhưng lại không gánh vác bất kỳ nguồn thuế nào. Nguyên nhân chính là vì thế, lê thứ dân chúng mới không dám sinh nhiều, không dám nuôi nhiều, bởi vì bọn họ sinh con và nuôi nấng không nổi.

Nếu theo lời Lê Quế Lâm có thể thực việc thuế mới này, thì phần lớn gánh nặng về thuế sẽ đổ lên trên một số ít phú hộ, cường hào, còn gánh nặng của phần đông bá tánh bình dân sẽ giảm bớt thật nhiều, hơn nữa nếu không nộp thuế đầu người nữa hoặc được nhà nước thưởng cho việc sinh con, bọn họ cũng sẽ yên tâm sinh, yên tâm dưỡng. Hoàn toàn có thể đoán được, đến lúc đó nhân khẩu nước Đại Nam sẽ tăng mạnh!

Cùng với việc nhân khẩu tăng mạnh, diện tích đất canh tác cũng sẽ tăng theo, kể từ đó, nguồn thuế, nguồn mộ lính cũng sẽ tăng lên, vậy thì nhiều nhất là năm mươi năm, tổng hợp thực lực của một nước như nước Đại Nam có thể đem các nước khác bỏ lại phía sau, một việc mà ngay cả nước Đại Việt của nhà Lê hùng mạnh lúc trước cũng không thể làm được.

Nhưng Nguyễn Anh cũng không phải kẻ hữu dũng vô mưu, hắn hiểu rõ muốn làm được việc này cũng không phải dễ dàng, Thứ nhất đo đạc đất canh tác trên cả nước là một nhiệm vụ khá gian khổ. Còn nữa,chính là muốn phú hộ cường hào nộp thuế cũng là việc vô vàn khó khăn, một khi cưỡng ép cải cách, tất nhiên sẽ bị phản đối kịch liệt ở khắp nơi, lẽ đâu lại làm nền tảng nước nhà phải lung lay Nhất là lúc này thiên hạ đang có nhiều biến động lớn, Bản thân Nguyễn Anh hắn rất cần sự ủng hộ đắc lực của các phú hộ, cường hào, một khi cưỡng ép cải cách vào lúc này, đem việc nộp thuế tính lên đầu của bọn họ nữa thì rất có khả năng khiến cho Đại Nam rung chuyển, nếu làm không tốt Đại Nam lật đổ.

Lê Quế Lâm giống như đã tính trước kỹ càng, thản nhiên nói:

- Hồi bẩm Hoàng thượng, cái gọi là lúc loạn thế phải dùng những giải pháp mạnh, thiên hạ ngày nay, các nơi đều lo việc nước, kiên quyết cải cách, Hoàng thượng nếu bảo thủ không chịu thay đổi, coi như việc lớn đã hỏng rồi.

………………

Kinh Thành Thăng Long, lúc này Trịnh Cán và Phúc Khang An đã chiến tranh được hơn ba tháng, cả hai bên đều cẩn thận trong chiến trận, đều có thắng có thua, Đại Thanh cũng chiếm được một số vùng đất, nhưng cũng thất bại không ít, quan trọng nhất chính là trận đánh của Nguyễn Khắc Tuân với Phúc Khang An, trận này có thể nói là thảm bại, vì việc này mà Càn Long đã hạ chỉ quở trách, khiến cho Phúc Khang An giận sôi cả máu.

Mặt trận phía bắc, Quân đội Chủ lực của Ô Đại Kinh vẫn đồ trú ở Bảo Hà, còn Sầm Nghi Đống, hắn cũng chiếm được một số châu huyện của Đại việt, nhưng bị Nguyễn Hữu Du kiên quyết phòng ngự, hiện tại hai bên vẫn chỉ là án binh bất động,

Trịnh Cán xác định đây là trận chiến lâu dài, cho nên hắn đã mệnh cho Nguyễn Hữu Du và Nguyễn Khắc Tuân cứ bình tĩnh, đánh chắc thắng chắc, không nên nóng vội mà rơi vào bẫy quân địch.

Lúc này Trịnh Cán đang ngồi ở tẩm điện của mình. đã tới gần giữa trưa, ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người, khiến cho người ta sảng khoái. Trịnh Cán nghĩ đến chiến sự ở phái bắc không biết hiện giờ thế nào. Tuy rằng tin tưởng quân Đại Việt có thể thắng, nhưng mà trước mắt lịch sử đã thay đổi, mình cũng không nắm chắc được toàn bộ, trong lòng hơi nặng nề.

Nhìn thấy bộ dáng rầu rĩ không vui của Trịnh Cán, Tiểu thuận tử cẩn thận nói: "Bệ hạ nếu không vui, có thể bách bộ tới chỗ Quân Khí Giám, nghe nói gần đây cải tiến kỹ thuật làm súng, cũng có chút tiến bộ. “

Trịnh Cán nghe thấy thế, nhưng không nói gì, hắn vẫy vẫy, một tên ảnh vệ lại, thấp giọng phân phó “Ngươi, tìm vài người tin cậy tới, trẫm muốn xuất cung một chút."

Cổ thành Thăng Long gần giữa trưa, bao phủ trong ánh mặt trời ấm áp. Trịnh Cán đi cùng Tiểu thuận tử cùng hai Đại Nội thị vệ, cùng với hơn 100 ảnh vệ cải trang hoặc ngoài sáng hoặc trong tối bảo vệ, mặc thường phục rời khỏi Cấm thành , xuyên qua nội thành, đi dạo trong phố xá Thăng Long náo nhiệt phi phàm. Nơi này bởi vì đang giữa trưa nên vô cùng sầm uất, một vài người bán rong vội vàng dẫn trâu bò chạy qua, các nữ tử ra ra vào vào mấy gian tơ lụa, trước cửa một vài tiệm tạp hóa chất đầy đồ gia dụng, cùng với da thú đã trải qua xử lý sạch sẽ, không ít dân chúng mặc áo vải bố ra ra vào vào. Lúc này đang là lúc ăn cơm trưa, trong phố xá sầm uất những tửu lâu có vẻ náo nhiệt vô cùng, trong quán vang ra tiếng hét to của chủ quán, trong tửu lâu liên tiếp truyền ra tiếng vỗ tay hòa cùng với tiếng rao náo nhiệt của những người bán hàng rong, thêm tiếng xe ngựa đi tới đi lui của quan viên, hợp thành một bản hòa âm phố xá động lòng người.

Trịnh Cán hưng phấn hết nhìn đông tới ngó tây, đối với cảnh tượng Thăng Long mấy trăm năm trước, hắn thực rất tò mò. Lần trước hắn đã đi dạo một lần ở bở hồ nhưng cũng chỉ ngồi xa giá cưỡi ngựa xem hoa, hơn nữa còn có đám đại thần làm tâm tình buồn bực, không thoải mái như hôm nay. Bên cạnh hắn là Tiểu thuận tử cùng thị vệ đại nội, cùng hơn hai mươi hộ vệ tùy thân, trong bán kính 500 thước xung quanh còn có ước chừng gàn trăm cấm vệ mặc thường phục âm thầm bảo hộ. Đây là kế sách do Trịnh Cán đưa ra hắn bay giờ quan trọng nhất là an toàn.

Nhìn thấy vẻ mặt hào hứng của Trịnh Cán, hai thị vệ đại nội lại đang vẻ mặt nghiêm trọng, bàn tay hồi hộp tới vã mồ hôi. Trịnh Cán vừa xem một cửa hàng làm đồ sành sứ, âm thầm suy nghĩ nếu mang về thế kỷ 21 thì có thể bán được bao nhiêu tiền, có thể khẳng định chỉ cần mang về một chút, đã có thể giúp mình sống cuộc đời thường thường bậc trung cả đời. có khi mình chẳng cần làm thư viện, Càng nghĩ càng thấy ý tưởng của mình thật là buồn cười, rồi lại không biết người thân của mình ở thế giới kia giờ thế nào, bố mẹ mình có khỏe không.

Nghĩ đến đây, hắn hơi thở dài, phân phó :

"Chúng ta đi vào kia đi, trẫm... muốn nếm thử xem hương vị đồ ăn dân gian như thế nào."

Nói xong, đi đầu bước vào một tửu lâu sạch sẽ chỉnh tề. Tiểu thuận tử cùng hai tên thị vệ cuống quít cẩn thận theo sát sau, âm thầm phòng bị.

Chủ quán đứng ở trước cửa tửu lâu đón khách, trông thấy Trịnh Cán y phục hoa lệ, cách ăn nói không tầm thường, vội cẩn thận tiến lên nghênh đón, nịnh nọt cười nói:

"Các vị công tử mời vào bên trong, tiểu nhân nơi này có đủ các mỹ vị trên thiên hạ, sẽ khiến ngài khó lòng mà quên được..."

Hắn lời còn chưa dứt, Tần Lưu tên thị vệ bên phải đã chặn lời:

"Dài dòng lôi thôi, mau bố trí một căn phòng trang nhã, bằng không cẩn thận cái mạng chó của ngươi!"

Chủ quán nghe thấy vậy, đau khổ nói:

'Thật không phải tiểu nhân muốn chậm trễ, mà thật sự là ngài tới không khéo, hôm nay các căn phòng trang nhã đã kín rồi, tiểu nhân..."

Trịnh Cán kỳ quái nói:

"Đã kín rồi? Sinh ý của các ngươi tốt như vậy? Thật là không thể tưởng được!"

Chủ quán kia nghe thấy thế, lộ ra vẻ thần bí, thấp giọng cười nói: "Hôm nay Hồ cô nương cùng Phạm công tử so tài văn chương trong điếm, cho nên, các phòng trang nhã đã sớm được các vương công quý tộc đặt hết rồi, ba vị nếu không chê, trong điếm còn có không ít chỗ ngồi, có điều không nhất định có thể xem diễn được."

Trịnh Cán hơi cảm thán, chủ quán này quả nhiên thuần phác, còn nói ra cả sự thật là có thể không xem diễn được, chỉ sợ là khó mà lưu khách ở lại được.

Trong lúc suy nghĩ, chỉ thấy Tiểu Thuận Tử khẽ nhíu mày nói: "Cứ chỗ nào yên lặng là được rồi, không được để những kẻ gây lộn xộn chung quanh chúng ta."

Chủ quán liên tục gật đầu nói:

"Công tử yên tâm, tiểu nhân đã hiểu!"

Nói xong, xoay người mang theo một hàng ba mươi hộ vệ người của Trịnh Cán vào trong điếm

Trịnh Cán đi vào trong điếm mới phát giác, tửu lâu này hóa ra là một căn phòng cực lớn, mọi người đều ngồi quanh bàn tròn, chung quanh thỉnh thoảng có tiểu nhị rót rượu thêm đồ ăn qua lại, ở trên lầu có một dãy phòng nhỏ độc lập, có thể từ trên cao nhìn xuống toàn bộ đại sảnh, cũng có thể bảo trì được tư mật, đại khái chính là phòng trang nhã theo lời chủ quán.

Chủ quán đưa hàng người Trịnh Cán tới ngồi vị trí gần trung tâm, liên tục chắp tay nói:

"Các vị công tử mời ngồi, tiểu nhân sẽ đưa cơm rượu lên."

Nói xong, khom người lui xuống.

Tần Lưu liếc nhìn hoàn cảnh xung quanh, âm thầm phân phó cấm vệ cảnh giới, mới gật đầu nói: "Hoàng à à, Công... tử, nơi này quả nhiên không tồi, để cho chúng ta một nơi có thể xem ca múa, chủ quán kia quả nhiên giữ chữ tín."

Đỗ Hà, tên thị vệ đại nội còn lại cẩn thận thấp giọng nói:

"Bệ... công tử mời an tọa."

Trịnh Cán vừa hứng trí ngồi vị trí chủ tọa, vừa chỉ vào chỗ giữa của sảnh, gật đầu cười nói:

"Nói vậy nơi đó chính là nơi mà các ca cơ biểu diễn?"

Đỗ Hà cẩn thận gật đầu nói: "Không sai, chủ quán quả nhiên là có nhãn lực, vị trí này cũng không tệ."

Khi nói chuyện, chủ quán cũng đã bưng rượu và thức ăn lên, hóa ra Tiểu Thuận Tử ở bên cạnh đã sớm gọi đồ và thức ăn, nhìn ánh mắt kinh ngạc của Trịnh Cán, Tiểu Thuận Tử thấp giọng cười nói: "Những đồ ăn ở nơi đây đều có tiếng cả, hương vị không hề thua kém đồ ăn trong cung, cũng rất nổi danh."

Trịnh Cán thưởng thức thấy quả không tồi, không khỏi gật đầu nói: "Không tệ, không tệ! Mùi vị không tệ!"

Nói xong, đảo mắt nhìn Tiểu Thuận Tử, Tần Lưu và Đỗ Hà vẫn còn đang đứng, không khỏi nhíu mày nói:

"Mau ngồi xuống,."

Tần Lưu nghe thấy thế vội ngồi ở bên cạnh Trịnh Cán, bất đắc dĩ cười khổ nói: "Công tử ngồi trước, ai dám mạo phạm?"

Trịnh Cán cười nhẹ nói: "Mau ngồi xuống đi, nơi này đã có tửu bảo hầu hạ, không cần dùng tới ngươi nữa, ngươi cũng ăn uống chút đi, nơi đây không phải trong cung, cứ như người thường là được rồi"

Lúc này, chợt nghe thấy một trận huyên náo truyền tới từ trên lầu, thanh âm chói tai có vẻ thiếu kiên nhẫn:

"Chỉ là một nữ sĩ nho nhỏ, có chút tài văn chương, lại dám không tới bái kiến bản quân, quả nhiên là chán sống, con mẹ nó, tiểu tử ngươi nghe đây, gọi nó mau ngoan ngoãn tới ngâm thơ cho bản nhân nghe một lát, bằng không cẩn thận ta hủy Lầu Phượng Hoàng của ngươi!"

Một thanh âm hơi lo lắng cẩn thận nói: "Hầu gia bớt giận, Hồ Xuân Hương không phải là nô lệ, cũng không phải nồ tì, càng không phải ca cơ của Phượng Hoàng lâu, nàng cũng giống như Hầu gia, đều là khách nhân của chúng ta, Hôm này nàng cùng Phạm công tử so tài ở nơi này mà thôi, mong Hầu gia thông cảm."

Thanh âm chói tai kia phẫn nộ quát: "Người đâu, kéo người ra đây cho bản hầu, một tên thảo dân nho nhỏ lại không để bản hầu vào mắt, quả nhiên là chán sống!"

Lời vừa nói ra, đại sảnh vốn ồn ào nhất thời im lặng xuống, bối cảnh của Hồ Xuân Hương không ít người đều biết rõ, nàng là cháu của Kinh Dương Hầu, Hồ Sĩ Đống, mặc dù khi Trịnh Cán đăng cơ thế lực của nhà nàng có đi xuống, nhưng cũng không phải tầm thường khiến cho người ta không dám có ý với nàng, lúc này thấy có người dám chủ động khiêu khích, không ít người bởi vì muốn được thấy kịch hay, cũng đồng thanh ủng hộ reo hò.

Thấy tình hình trong đại sảnh, Tần Lưu vội vàng ra dấu cho thân binh phía sau, phái một trăm người gác ở bên ngoài tiến vào, đồng thời phái người đi tới phủ thuận thiên báo tin. Lúc này nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Trịnh Cán, không khỏi âm thầm cả kinh, nghĩ tới ngày nay Hoàng thượng cần mẫn trị quốc giữ nghiêm pháp kỷ, không khỏi lo lắng cho kẻ vừa mới khiêu khích.

Phải biết rằng cả hai bên đều có người mang tước hầu, nếu Trịnh cán thiên vị bất kỳ bên nào mà xử ép, sẽ khiến cho không ít quý tộc tâm sinh bất mãn. Nghĩ đến đây, đang muốn nhắc nhở Trịnh Cán, đã thấy Trịnh Cán cười lạnh nói: "Không được lệnh cho ai rời vị trí, bản công tử muốn xem xem Hồ Xuân Hương này đến tột cùng chịu đựng được đến đâu."