Đánh Vào Doanh Địch
Cách Thành Bình Ca một quãng là một cây cầu lớn cây cầu gọi là Tân Thành, được quân Thanh trấn gác, loại cầu này là dạng cầu cáp sắt, có thể để cho các loại xe lớn đi qua, là thông đạo chủ yếu vào thành,
Vào lúc canh ba, đầu cầu bên kia bỗng trở nên náo nhiệt, dù cho ba ngàn quân đội đi qua cầu có phần kỳ quái, nhưng phó tướng cho Ngô Thế Hải là Liễu Vận không chút nghi ngờ, ngoài đại tướng quân ra thì còn ai vào đây nữa, ba ngàn quân đã hiên ngang đi qua cầu tiếp tục đi về phía Thành Bình ca.
Trong đêm đen, dù cho không nhìn rõ đội hình thế trận , nhưng vẫn có mấy tên binh sĩ Thanh phát hiện ra điểm kỳ quái của đội quân này. quân Thanh vốn dùng song đao, mác và súng trường cán cong, ,nhưng đội quân này lại mang theo đao dài, súng trường của bọn họ cũng khác hẳn, ngay tại lúc này, tên Bách phu trưởng Thanh quân này bỗng phát hiện đội quân này không đúng, không phải người Thanh. Hắn giật mình đương vừa định hô to thì bị tên đại tướng cưỡi ngựa một nhát chém đứt đầu, đại quân cùng ùa lên vây kín năm mươi binh sĩ gác cầu kia. Trong tiếng thét thảm thất thanh kia, năm mươi binh sĩ Đại thanh toàn bộ bị giết chết. Lúc này, phong hỏa đài hai bên đều được đốt lên, đấy là tín hiệu cầu cứu, trông đặc biệt chói mắt giữa không trung đêm tối. xung quanh thành bảo đã bị quân Việt bao vây kín mít, , Binh sĩ Thanh Triều hoảng hốt thối tù và, vài trăm tên quân Thổ Phồn lũ lượt phóng lên thành đầu cúi nhìn quân Việt trải đầy phía dưới. Điều may mắn duy nhất mà chúng thấy đó là mình có được thành trì kiên cố, có đủ lương thực và lượng nước cho một năm, thành bảo này của chúng thậm chí còn không có cửa lớn, muốn ra vào đều phải đi thang, kiên cố cũng cũng không thua gì Thành Điếu ngư năm xưa,
Nhưng chẳng bao lâu sau đã có binh sĩ ngạc nhiên phát hiện, Quân Việt đang ôm đến bảy tám quả cầu màu đen, còn một đội quân khác thì nhanh chóng lắp đặt mấy cái máy bắn đã cỡ nhỏ, Các binh sĩ Đại Thanh bắt đầu xôn xao bàn tán, thời nào rồi mà còn dùng máy bắn đá, thành này dùng đá xây nên, nên máy bắn đã căn bản vô tác dụng.
Lúc này, chủ tướng Nguyễn Khắc Tang của quân Việt từ từ cưỡi ngựa đi lên, hắn có phần đắc ý nhìn sáu quả cầu đang nằm trên máy bắn đá.
Đây là thứ mới do quân khi giám phát ra, nó giống như thiên lôi trước kia vậy, loại này thuốc nổ mạnh vô cùng, tuy hắn chưa thấy hiệu quả nhưng Quân khí giám Ngô Trung đã nói là không thể sai được.
Hắn quay đầu gật đầu nói với quan quân chấp hành bên cạnh, Ngay lập tức, quan quân vung cờ chỉ huy, hai binh sĩ cùng xông lên, tay cầm đuốc lửa đốt cháy dây cháy chậm, một tên binh sĩ, vung búa đập vào lẫy, quả cầu đen bay vụt đi, tất cả quân Việt đều nín chặt hơi thở, bảy ngàn cặp mắt cùng chằm chằm nhìn vào quả cầu, , Binh sĩ Thah trên thành đầu lại là một cảm giác khác, , trong lòng lại tràn trề nỗi sợ khó hiểu, Chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, viên cầu đầu tiên đã đập vào thành. thành bảo hùng vĩ kia bỗng vang ầm tiếng nổ chấn động cả đất trời, tiêng nổ ầm vang điếc tai, cả đất trời đều đang rung chuyển, rất nhiều binh sĩ Đại Thanh đứng không vững mà ngã nhào xuống đất, Tiếp liền sau đó là khói đen ngất trời, trong khói đen nghịt kia là vô số đá tảng và bụi bặm bay khắp. Như tràng pháo nổ liên tục, rất nhiều binh sĩ Thanh quân bị đập cho tơi tả sứt đầu mẻ trán, Uy lực của quả bom này mang lại đã ngoài sức tưởng tượng của người Thanh, mãi cho rất nhiều năm sau các binh sĩ còn sống trong trận này vẫn còn khiếp sợ khi nhắc đến, hỏa dược, thuốc nổ của người Việt. Cứ như vậy Thành Bình Ca đã bị bình định
……
Tại mặt trận phía bắc Trong lều lớn, Nguyễn Khắc Tuân liên tiếp nhận được tin cấp báo,
“- Thưa tổng quản, thám báo có quân tình khẩn cấp. Một nhánh kỵ binh quân địch khoảng mười ngàn người sáng sớm vừa mới ra khỏi doanh, đi về hướng Đông”
Tin tức này khiến cả lều vang lên tiếng nghị luận. Lông mày Nguyễn Khắc Tuân nhăn lại. Đại chiến nổ ra, bất kỳ hành động nào của song phương đều rất là nhạy cảm. mười ngàn Kỵ binh quân Thanh đi về hướng Đông?
Nguyễn Khắc Tuân biết kỵ binh của Phúc Khang An cũng không nhiều. 1 vạn kỵ binh không phải toàn bộ nhưng ít ra cũng là hơn phân nửa lực lượng kỵ binh của y. y dám phái đi số lượng kỵ binh nhiều như vậy, chắc chắn không phải làm việc vô ích. Đây chắc hẳn là chiến thuật trọng yếu của y. Chẳng lẽ là đi giúp sức với Sầm Nghi Đống của cánh quân trung tâm. Nhưng ngẫm lại cũng không có khả năng.
- Đại soái, chả lẽ bọn họ muốn quấy nhiễu, công kích hậu phương của chúng ta.
Hà Ô Lôi ở một bên thấp giọng nói.
Một câu nhắc nhở Nguyễn Khắc Tuân. Hắn bước nhanh đi tới trước sa bàn. Sa bàn trước mắt tạo cho hắn một cảm giác trực quan. Hậu phương của hắn bất luận là nơi nào đều có quân đội canh gác. Nhưng quân đội cũng không nhiều. Nếu bị đánh lén thì khó mà giữ được.
Vũ Điền đứng một bên nói:
- Ty chức cũng tán thành cách nghĩ của Hà tướng quân. Phúc Khang An rất có thể đánh lén hậu phương của ta. Nhưng kỵ binh công thành bất lợi. Ty chức thấy mục tiêu của bọn họ rất có thể là An Bắc.
Nguyễn Khắc Tuân gật đầu. Binh lực ở An Bắc hiện nay khá ít. Giờ công kích nơi đó là lựa chọn tốt nhất của Phúc Khang An. Mặc kệ Phúc Khang An có phải đánh lén hậu phương của hắn không, hắn đều phải đề phòng.
Nguyễn Khắc Tuân lập tức ra lệnh:
“ Nhanh truyền lệnh cho Đặng Sư ở An Thái cùng Đào Toàn ở Sơn Hải, ra lệnh cho bọn họ phòng ngự đánh lén, không được coi thường.” Nhưng như vậy còn chưa đủ, Nguyễn Khắc Tuân còn đưa một chiếc lệnh tiễn cho Liên Vận Huy:
- Liên tướng quân suất lĩnh 2 ngàn kỵ binh, lập tức chạy về An Thái hiệp trợ Đăng Sư tướng quân quân phòng ngự đánh lén.
Tình hình bên kia, Nguyễn Khắc Tuân cũng không lo lắng. Bên kia có ba nghìn quân đội nghiêm giữ ải Chi Lăng. Đủ để phòng ngự mấy vạn quân địch công kích. Mấu chốt là hậu phương.
Nơi này chính là khu vực hậu cần chủ yếu của mình. Còn có con đường quan trọng. Nếu như mình là Phúc Khang An, chắc chắn sẽ chọn đánh An Thái trước.
Liên Vận Huy tiếp nhận lệnh tiễn, vội vã đi. Nguyễn Khắc Tuân nói với chúng tướng:
“- thay đổi kế hoạch, từ hôm nay bắt đầu đánh trại địch.”
Dựa theo kế hoạch của Nguyễn Khắc Tuân, phải chờ Nguyễn Hữu Du đẩy lùi Ô Đại Kinh, Sầm Nghi Đống. làm tan rã quân tâm của địch rồi mới tấn quân địch doanh. Hiện tại nếu Phúc Khang An ra hết kỵ binh, thì phải bắt được cơ hội này. Dùng thủ đoạn quân sự đả kích quân tâm quân địch.
Chiến tranh cũng không phải nói đánh là đánh. Một trận đại chiến cần hai bên khởi động. Hai bên đều đầu nhập trọng binh, dỡ bỏ phòng tuyến. Tại cánh đồng bát ngát hỗn chiến chém giết. Đây mới là đại chiến hai bên. Nếu như một bên mà tích cực ứng chiến, một bên khác chỉ biết tiêu cực phòng ngự, vậy thì không thể chiến đấu được. Hai bên vào một loại trạng thái giằng co, cho đến khi hai bên đều thiếu kiên nhẫn. Lúc đó chiến tranh mới có thể bạo phát. Đây chính là kiểu chiến tranh của thời đại vũ khí lạnh.
Một hồi chiến dịch sở dĩ thường tiêu hao thời gian mấy tháng là vì nguyên nhân này. Một bên khiêu chiến, mà bên kia không chịu ứng chiến. Hai bên sẽ rơi vào trạng thái giằng co. Chiến thuật của Phúc Khang An rất rõ ràng, đó là áp dụng phòng ngự, không chịu ứng chiến. Sau đó phái binh đến tập kích quấy rối hậu phương quân Việt.
Mà quân Việt đối mặt với loại phòng ngự tiêu cực này, thường áp dụng đối sách là suất quân đánh ổ của Phúc Khang An nhằm gây áp lực. Thúc đẩy quân tâm địch tan rã, bức bách Phúc Khang An phải ra ứng chiến. Đương nhiên, đả kích sĩ khí địch có rất nhiều thủ đoạn. Không hoàn toàn là chờ chiến báo kiểu như vây.
Vào buổi trưa, quân chủ lực Tĩnh Tây lướt qua sườn một ngọn núi lớn, dựa vào sườn núi này hạ đại doanh. Đại doanh dài năm dặm, rộng hai dặm. Trong doanh là các lều trại dựng lên chỉnh tề. Binh sĩ trú ở nơi đóng quân. Khu chứa đồ quân nhu, chăm sóc ngựa dê, chỗ chăm sóc và chữa bệnh, đều được phân chia rõ ràng. Cờ xí phấp phới, chính giữa là ba cây cờ lớn. Cây cờ thứ nhất là cờ của Đại Việt. Cây thứ hai là Tĩnh Tây Quân. Cây cuối là Vương kỳ, có chữ Nguyễn được in rất lớn. Xung quanh đại doanh được dựng lên hàng rào. Bốn phía là trạm canh gác. Đứng trên trạm canh gác có thể nhìn thấy rõ bốn phương tám hướng của doanh trại địch. Cách đấy bốn trăm dặm, Đại doanh của Phúc Khang An nằm ở phía Bắc Kéo dài hơn mười dặm. Khác với doanh trại Đại Việt, xung quanh doanh trại của Hạ quân là gỗ lớn cùng đá tảng, xây dựng cực kỳ kiên cố. Tường vây cao hai trượng, sau tường có bàn đạp, dùng cho cung thủ phòng ngự. Đây là loại doanh trại kín điển hình nhằm phòng ngự. Xây giống như thành trì. Trú quân có hơn mười vạn người, ngoại trừ ba vạn đánh chiếm các nơi, còn lại bảy vạn đại quân đều đóng quân ở doanh trại.
Quân Việt đến khiến thanh quân đều căng thẳng khác thường. Đầu tường đứng mấy chục ngàn binh sĩ phòng ngự, chăm chú nhìn vào đại doanh Việt ở xa.
Nói chung, chỉ cần hai quân đội cách xa nhau trong vòng mười dặm, là có ý nghĩa đại chiến gần bạo phát. Quân Việt mất nửa ngày tiếng, mãi đến hoàng hôn mới hạ xong một tòa quân doanh khổng lồ trước mặt Thanh quân.
Sắc trời đen kịt. Ngay lúc Thanh quân đang buông lỏng, đại doanh quân Việt vang lên tiếng trống trận và tu và
- Tùng! Tùng! Tùng!
Tiếng trống trầm thấp mà thong thả, chấn động nhân tâm. Ngay sau đó, đại môn doanh trại Việt mở ra, một đội kỵ binh đi ra xếp thành hàng. Khoảng hai trăm kỵ binh làm thành một đội. Cứ giữa hai đội kỵ binh là một khẩu đại bác thật lớn, Phía sau là ba trăm bộ binh. Sáu nghìn kỵ binh, ba mươi khuẩ đại bác,. Cách đó mấy trăm bước lại là kỵ binh áp trận. Quân Việt quân dung chỉnh tế, áo giáp sáng bóng, trường mâu như rừng. Bọn họ bước lên theo tiếng trống. Trong quân đội thỉnh thoảng vang lên tiếng “Giết…!”
Sát khí đằng đằng, cực kỳ rung động. Khiến Thanh quân đứng ở tường hoảng sợ. Ngay cả Phúc Khang An đứng trên đài cao quan sát cũng thay đổi sắc mặt. Mấy năm nay, y Nam chinh Bắc chiến, đánh tan không ít thế lực, cũng có cả không ít quân Việt. định nhân cơ hội chiếm thêm đất/
Nhưng quân Việt mà y đánh bại đều là một châu một huyện, mấy nghìn hoặc trên vạn người, nhưng quân Việt đại quy mô kết trận, y là lần đầu tiên nhìn thấy.. Lúc này, đại tướng Ba Đồ Lỗ tiến lên khuyên nhủ:
“- Đài quan sát nằm trong phạm vi sát thương của đại bác quân Việt, xin Vương Gia lùi lại vào trong doanh chỉ huy.”
Phúc Khang An gật đầu:
“- Do Ba Đồ Lỗ tướng quân chỉ huy phản kích.”
“- Vương gia xin yên tâm. Chúng ta cũng có đại bác, không sợ quân Việt đả kích!”
Phúc Khang An đi xuống đài quan sát dời đi đến trung doanh cách một dặm. Thấy Phúc Khang An đã đi xa, Ba Đồ Lỗ đại tướng kêu lên ra lệnh:
- Chuẩn bị công kích!