Chương 142: Đánh Thành Bình Ca

* Đánh Thành Bình Ca*

Biên giới Đại Việt.

Thành Bình Ca là một tòa thành có địa thế hiểm trở, nó nằm giữa nơi núi đèo trùng điệp, đi về phía bắc và nam đều phải vượt qua Lô Giang cuồn cuộn, lại thêm một con đèo ngất trời, , Khi Mỏ đồng Tụ Long bị mất năm xưa, Thành Bình Ca chính là một cứ điểm phòng ngự quan trọng để ngăn cản giặc phương bắc. Thời gian thấm thoát đã qua đi, Nguyễn Khắc Tuân đã đánh chiếm một dải đất dài của Đại Thanh, đồng nghĩa với việc, mở rộng khu vực phòng thủ. Thành Bình Ca đã không còn phải đảm nhận vị trí phòng thủ nữa, nhưng ngày nay nó lại một lần trở thành tiêu điểm chủ ý của quân Đại Việt, khác chăng là lần này ở đó có đóng năm ngàn quân Thanh do Ngô Thế Hải chỉ huy mà thôi

Bảy ngàn quân Đại Việt quân Đại Việt do Nguyễn Khắc Tang chỉ huy đang trên đường tới đó, , bảy ngàn quân Đại Việt đã chỉnh quân hoàn tất, mũ giáp gọn gàng, đao thương rậm rạp, binh sĩ cũng đang xoa tay nắm quyền, chiến mã hung phấn kêu réo. Nguyễn Hữu Du nói:

“Nguyễn tướng quân, ta chúc các vị kỳ khai đại thắng, khải hoàn trở về!”

Nguyễn Khác Tang quỳ một chân đáp,

“ Thuộc hạ nhất định phải lấy lại oai phong quân Đại Việt ta!”

Giữa Đại Thành Bình Ca cho dù đều là núi non trùng điệp, và có vô số cản trở của dòng Lô Giang, cũng là chướng ngại đầu tiên mà quân Đại Việt cần phải khắc phục.

Lúc này đã là trung tuần tháng bảy của năm Vĩnh Hòa thứ 3, đã vào hạ, với vô số cơn mưa, bất kỳ lúc nào cũng có thể xảy ra lũ quét, sông Lô lại vì chảy qua phía đá khe sâu, dòng nước chảy xiết mà khó, căn bản khó có thể vượt sông, nếu không rành rẽ địa hình đến nơi đây, cuối cùng chỉ có thể đi vòng nghìn dặm,

Tuy nhiên, bảy nghìn quân Đại Việt dưới sự dẫn đường của vài tên quân lính thổ địa của nơi này, đã tìm được một con đường có thể vượt sông

Bảy nghìn quân Đại Việt từ vách núi gian nan đi xuống đáy cốc, chiến mã cũng đi xuống theo, hơi nước đáy cốc mù mịt, sóng nước ập trời, tiếng nước xiết to lớn ầm ầm sắp chọc thủng màng nhĩ, hai tên binh sĩ này đều là dân bản địa, tổ tiên lại làm nghề săn bắn, bọn họ quá rành địa thế, lúc này bọn họ đã cột lại một chiếc bè gỗ, thả trôi ở một đoạn nước xiết dài khoảng hai dặm rộng khoảng mười trượng, cơ hội của bọn họ chỉ có thời gian một chén trà ngắn ngủi, nếu như bè gỗ bị lật nhào, bọn họ sẽ chắc chắn sẽ phải chết, hoặc là lỡ đi thời cơ, bè gỗ đụng lên phiến đá tảng lớn trong lòng sông, bọn họ cũng sẽ phải mất mạng.

Nhưng trời xanh đã chiếu cố quân Đại Việt, hai binh sĩ đều có kinh mà không hiểm vượt qua dòng chảy, lúc này, bọn họ đã tìm được hai tảng đá lớn đặc biệt nhỏ ra, dùng dây dài vòng qua cự thạch, thật ra bọn họ chỉ là quấn mấy vòng dây, dây xích qua sông thật sự bọn họ làm không được.

Rất nhanh, hơn ba trăm công tượng quân Đại Việt bấu chặt dây xích dài bò qua bờ đối diện, bắt đầu nhanh chóng xây đắp cầu xích, còn bờ đối diện, đồng thời có ba trăm quân tượng cũng đang phối hợp bờ đối diện cùng nhau dựng cầu.

Nếu là người bản địa đắp cầu, ít nhất cũng phải mất thời gian một tháng, nhưng dưới sự nỗ lực của năm trăm công tượng quân Đại Việt chuyên nghiệp, chỉ mất ba ngày, một chiếc cầu xích treo dài bốn mươi trượng, rộng chỉ một trượng bèn đã xây đắp nên, bên trên đã phủ ván gỗ lên, bảy nghìn quân Đại Việt đã vượt qua sông Lô Giang, rầm rộ đi về phía Bình Ca.

Thành Bình Ca, là một tòa thành trì xây dựng ở trên núi cao, , cư dân ở đây đều khá phân tán, phân bố ở các nơi trong vùng cốc hẹp của núi cao, trong thành cư dân lại không nhiều, chỉ có hơn ba ngàn người, thành trì cũng không lớn, lúc này năm ngàn quân Thanh đã chiến được thành, mấy hôm đang bắt đầu hoàn thiện bố trí phòng ngự.

Do đã chiến tranh với Đại Việt nhiều năm, Quân thanh cũng biết rõ sự quan trọng của thành này, vì vậy bọn họ đã để lại năm nghìn quân trú đóng ở, năm nghìn quân đối với bảy nghìn quân Đại Việt nhân số hơi ít, nhưng quân Thanh đã chiếm lĩnh địa thế có lợi, có sự chu cấp sung túc, có ưu thế tác chiến cao nguyên, sự sai khác của hai nghìn quân đã không thể bù đắp được sự thật quân Đại Việt đang nằm trong thế yếu bất lợi. Nhưng Nguyễn Hữu Du cũng không còn cách nào, cùng một lúc tác chiến trên ba mặt trận khiến hắn chỉ có thể cấp cho Nguyễn Khắc Tang bằng đó nhân số,

Chiến tranh có lúc là dựa vào đòn hiểm, nhưng nhiều lúc vẫn là tranh nhau về thực lực, tranh về sĩ khí, đạo lý này Nguyễn Khắc Tang cũng biết, sau khi vượt qua sông, Nguyễn Khắc Tang từ chỗ xích hầu nhận được tin thực tế trú binh của quân Thanh, hắn bèn hạ lệnh quân Đại Việt ngừng việc tiến lên, trú binh ở trong một ngọn đồi cách thành ngoài xa hai mươi dặm. Hắn chăm chú nhìn vào sa bàn, bên cạnh hắn chính là hai tên binh sĩ người bản địa kia, cả ba đang tìm cách hạ được thành này, nhưng thực sự rất khó

Vì phòng ngự sự đánh lén của quân Đại Việt, chủ tướng của quân thanh ở đây là Ngô Thế Hải đã cho phòng ngự rất chắc chắn, lại cho đuổi hết dân chúng ra ngoài mặc kệ sống chết. mục đích là phòng ngừa nội công ngoại kích, chỉ giữ lại một số phụ nữ để mua vui.

Thế nhưng, Giữa trưa hôm nay, đám thám báo của hắn chạy đến khẩn cấp thông báo ở ngoài năm mươi dặm phía bắc thành đã phát hiện một toán quân trinh sát quân Đại Việt, khoảng hơn bốn trăm người, , đặc biệt mời Ngô Thế Hải quyết định

Ngô Thế Hải không có bất kỳ nghi ngờ nào đối với sự báo tin của cấp dưới hắn, quân Đại Việt đi trinh sát cũng là thường tình, nhưng bọn chúng vượt sông thế quái nào nhỉ, nhưng mà bốn trăm tên quân Đại Việt không nhiều cũng không ít, quả thật làm cho Ngô Thế Hải suy nghĩ qua một phen, cuối cùng, hắn đích thân suất lĩnh một nghìn năm trăm người đi đến tiêu diệt toán quân trinh sát quân Đại Việt này. bỏ mặc lời dặn của Ô Đại Kinh là phải thủ chắc thành này. Dù thế nào cũng không xuất chiến,

Quân Thanh rầm rộ rình rang phóng nhanh trên đường, Bầu trời đã dần dần chuyển sang lúc hoàng hôn, lúc này, quân Thanh đã phát hiện tông tích của quân Đại Việt, quả thật có một đội trinh sát quân Đại Việt xuất hiện ở ngoài mười dặm, bọn họ đang trốn chạy về hướng bắc, lúc này, Ngô Thế Hải sốt ruột lập công đã bất chấp cả việc sắc trời đã gần tối, hắn lập tức hạ lệnh nói: “Tăng tốc đuổi theo, nhất định phải đuổi được quân Đại Việt, toàn bộ tiêu diệt!”

Binh sĩ Đại Thanh đã gia tăng tốc độ, năm trăm kỵ binh và một nghìn bộ binh giống như một con rồng dài màu đen, cấp tốc truy kích về phía bắc.

Trời đã bắt đầu tối rồi, một vầng trăng sáng mọc lên trên đỉnh núi, từng dãy từng dãy núi tuyết dưới sự chiếu rọi của ánh trăng, đã phủ lên một màu sắc trong suốt lunh linh huyền ảo. Lúc này, một nghìn năm trăm quân Thanh đã băng qua một thung lũng, hai bên không cao, nhưng hai bên lại dốc thẳng dựng đứng như vừa dùng đao bổ qua, ánh sáng trong này trở nên âm u.

Thung lũng này dài chừng năm dặm, khi quân Thanh đi đến một nửa, Ngô Thế Hải bắt đầu có một thứ cảm giác bất an, quân Đại Việt tác chiến trước giờ vẫn rất quái đản, bọn chúng thích nhất là đánh du kích, có thể sẽ có mai phục không? Nhưng vừa nghĩ đến quân Đại Việt chỉ có bốn trăm người, cho dù có mai phục, sức sát thương cũng không lớn.

Hắn giơ bình rượu lên, liên tiếp nốc lấy nốc để mười mấy ngụm, men rượu ở trong cơ thể hắn nảy nở, làm cho sự gan dạ của hắn tăng gấp bội, quân Đại Việt đáng là gì?

Đúng lúc này, hắn dường như nghe thấy một tiếng động ầm ầm giống như tiếng sấm sét vang to, tiếng động càng lúc càng lớn, không chỉ là hắn, tất cả Thanh quân đều đã nghe thấy, hắn ngẩng đầu bốn phía, đột nhiên phát hiện mấy chục chiếc bóng không lồ đen như mực đột nhiên xuất hiện ở trước mặt bọn họ, tốc độ cực nhanh, mang theo ngọn cuồng phong, “vù!” Một cái xông về phía họ.

Đại quân Ngô Thế Hải sợ đến mức hồn phi phách tán, bọn họ đã nhìn thấy rõ, mỗi một cái đều là cự thạch nặng hơn nghìn cân, quân Thanh vẫn còn chưa kịp phản ứng, mấy chục cục đá lăn khổng lồ bèn xông vào trong đội ngũ, nhất thời tiếng thảm kêu vang dội, tiếng "răng rắc! Gãy vụn của xương cốt, tiếng cơ thể bị đập thành thịt vụn, những tiếng đó cử nối tiếp nhau vang lên, chỉ ngay trong tích tắc đó, mấy trăm quân Thanh đã bỏ mạng ngay tại chỗ. Ngay sau đó, lại có mấy chục khối cự thạch từ hai bên đỉnh núi lăn đập xuống, binh sĩ Thanh quân sợ đến chạy trốn tán loạn, Ngô Thế Hải cũng cả kinh đến trợn mắt há hốc mồm, hắn quay đầu ngựa bèn trốn, nhưng một khối đá lớn vẫn là đập trúng vào chân sau của con ngựa hắn cưỡi, chiến mã hí thảm một tiếng, lăn đùng xuống đất, đã ném Ngô Thế Hải ném ra ngoài mười mấy bước, hắn may mắn thoát qua một nạn, hai viên binh sĩ vội vàng đỡ hắn dậy, chạy trốn về thành Bình Ca, gần một nghìn binh sĩ cũng theo hắn cùng nhau chạy trốn, hai trăm người còn lại thì chạy về phía khác.

Sự tập kích đột ngột và địa hình cực kỳ bất lợi làm cho quân Thanh hàng ngũ toán loạn, bọn họ thậm chí cả bóng dáng của kẻ địch cũng không nhìn thấy, nhưng có một điểm là tất cả mọi người đều rất rõ là, nếu tiếp tục không chạy trốn, nơi đây chính là nơi bỏ mình của bọn họ.

Ngay lúc bọn họ cách lối thoát còn chưa đầy trăm bước, chỉ nghe một tiếng trống vang lên, vô số đạn chì và cung tiễn bay đến, nỏ tiễn nhanh mạnh bắn thủng giáp và áo binh sĩ từng chùm đạn găm vào đầu chúng, tiếng kêu thét không ngớt vang lên, lần này Ngô Thế Hải không may mắn như vậy nữa, một viên đạn bắn thủng cái đầu của hắn, đã bắn chết hắn ngay tại chỗ. Binh sĩ thanh quân kêu gào trốn chạy, trong lúc trốn chạy lại có mấy trăm người bị súng của quân Việt từ phía sau bắn ngã, cuối cùng vẫn còn năm sáu trăm người trốn khỏi tầm bắn, lại chạy trốn đi từ một lối thoát khác, mấy nghìn quân Việt không chút nóng vội, bước đi vững chãi như núi, từng bước từng bước ép sát về bên trong thung lũng.

Ở một bên khác, hơn hai trăm binh sĩ Thanh quân cũng đồng thời gặp phải sự phục kích, một toán kỵ binh quân Việt hơn nghìn người giết ra, đao bổ mâu đâm, đầu người lăn lốc, tử thi khắp chốn, tiếng kêu rên vang khắp sơn cốc, chỉ trong thời gian chốc lát, đã đem hơn hai trăm người này toàn bộ giết hết không chừa một ai...Một trận đồ sát không chút trì hoãn đã tiếng hành trong sơn cốc, binh sĩ thanh triều bị đồ sát hết lượt này đến lượt khác, quân Việt theo chỉ thị của Nguyễn Hữu Du không chấp nhận đầu hàng, tất cả đều đồng loạt giết chết, sau một canh giờ, trong sơn cốc đã yên tĩnh lại, tràn ngập một mùi máu tanh xộc mũi, quân Việt nhanh chóng chỉnh lý chiến trường, chẳng bao lâu, một toán đội ngũ kỵ binh khoảng hơn nghìn người mặc khôi giáp quân Thanh, giơ cao cờ xí bát kỳ từ trong sơn cốc đi ra, nhanh nhanh chóng chóng phóng đi hướng Thành Bình Ca.