Chương 127: AI LÀ TÂN CHÚA

AI LÀ TÂN CHÚA

Bằng Vũ thấy vậy. liền lại khuyên nhủ: “Nương nương, tình huống vô cùng khẩn cấp, thần đoán chừng trễ nhất ngày mai Tông thất sẽ tỏ thái độ. Một khi bọn chúng nắm giữ được thế cục triều chính, thì khi đó hết thảy liền đã chậm rồi. nương nương. xuống chỉ quyết định đi!”

Mặc kệ Bằng Vũ khuyên như thế nào, Dương Thị Ngọc Hoan cũng không dám xuống quyết định này, trừ phi cháu trai của nàng đăng cơ, nếu không, nàng tuyệt đối không dễ dàng đáp ứng bất kỳ việc gì.

“Bằng đai nhân, chuyện này hãy để cho ta suy nghĩ thêm nữa. suy nghĩ xong rồi, ta nhất định sẽ phái người nói với đại nhân, hiện giờ trong lòng ta rất rối rắm.”

Dương Thị Ngọc Hoan đứng dậy liền đi vào nội cung, bỏ mặc Bằng Vũ ở lại cung điện bên hông. Bằng Vũ sa sầm mặt xuống. hắn không ngờ rằng người này lại khó thuyết phục như vậy, hắn không khỏi hừ mạnh một tiếng, xoay người đi khỏi.

Không ngờ Dương Thị Ngọc Hoan chỉ nấp sau cánh cửa. nàng muốn nhìn xem phản ứng của Bằng Vũ, vừa lúc nghe thấy được tiếng hừ lạnh cực kỳ không hài lòng của hắn. Tiếng hừ lạnh đó và con người trung thành tận tâm lúc nãy của hắn hoàn toàn như hai người khác nhau vậy, khiến cho Dương Thị Ngọc Hoan sợ đến nỗi đưa tay ôm ngực, tựa như nàng thấy được một kẻ ác ma mặt người dạ thú vậy, tim nàng đập thình thịch, lúc này nàng mới hiểu được thì ra tên Bằng Vũ này cũng cũng không có lòng tốt gì. Uổng cho con trai mình đối tốt với hắn

Dương Thị Ngọc Hoan vô cùng lo lắng mà về tới tẩm cung. kỳ thật người nàng tin tưởng nhất chính là Quan Xuân Bá. con trai từng nói với nàng, chỉ có người này là một lòng trung thành với hắn mà thôi, đáng tiếc Quan Xuân Bá đã bỏ đi mất. bây giờ nên làm sao đây?

Lúc này, thị nữ tâm phúc của nàng nói: “Nô tỳ nhớ rằng Vương thượng đã cho nương nương một chiếc hộp bằng vàng. nương nương đã quên rồi sao?”

Một câu nhắc nhở được Dương Thị Ngọc Hoan, nàng nghĩ ra rồi, nửa tháng trước, Trịnh Tông từng đưa cho nàng một chiếc hộp bằng vàng, nói rằng hắn từng đắc tội rất sâu với tôn thất, sẽ không được người ta dung tha đâu. nếu hắn gặp chuyện không may, thì nàng hãy nhìn vào trong cái hộp bằng vàng này. Lúc ấy nàng trách con trai nói đến điểm xấu. không ngờ nó lại ứng nghiệ

Dương Thị Ngọc Hoan vội vàng nói: “Mau lấy nó đưa cho ta!”

Một cung nữ hai tay dâng lên, Nàng tiếp lấy hộp bằng vàng, vội vàng mở ra xem. bên trong là một tấm vải vàng, nàng chậm rãi mở ra. chỉ thấy phía trên đó là chữ mà con trai tự tay viết ra. chỉ có một câu: nếu quả nhân chết, mời Trịnh Cán vào kinh”.

Tuy không biết sao con trai mình lại nhắc đến con trai của tiện nhân kia nhưng lần này, Dương Thị Ngọc Hoan không còn chần chờ nữa. nàng lập tức ra lệnh nói: “Mau chuẩn bị bút mực. ta muốn viết thư!”

Dương Thị Ngọc Hoan viết một phong mật chỉ. lại đóng vào con dấu ngọc của thái phi. mệnh cho một danh tâm phúc hoạn quan hóa trang thành bình dân. ngay đêm đó rời khỏi Cao Bình. chạy nhanh về phía thăng long

Giờ khắc này Trịnh Cán đang ngồi trên Long Sàng để cho cung nữ chải đầu và mặc triều phục, sắp sửa đến buổi chầu sáng. Năm nay hắn đã mười sáu tuổi, ở ngôi chúa được gần mười năm, lãnh thổ do hắn cai quản vô cùng rộng lớn, tuy nhiên hệ thống chính trị của hắn sau nhiều năm kinh doanh vẫn còn rất bạc nhược, đêm qua hắn nhận được tin do bồ câu đưa đến từ Cao Bình, Trịnh Tông đã chết. hắn không khỏi cười lên thành tiếng, cơ hội chuyển mình của hắn đã đến, hắn sau đó mệnh tam quân để tang. Rạng sáng nay, hắn liền nhận được chiếu thư của Thái phi, liền lập tức hạ lệnh thiết đại triều, trên triều hội, dưới sự ủng hộ của Hoàng Đình Bảo, Lê Quý Đôn, Đinh Tích Nhưỡng, cùng các vị cao quan tâm phúc, Trịnh Cán chính thức hạ lệnh ba quân tiến thành Cao Bình hưng binh vấn tội, lần này hắn thân chinh tham chiến, tại triều đình, tất thảy do mẹ hắn Tuyên Thái Phi Đặng Thị Huệ chấp chính, Hoàng Đình Bảo, Lê Quý Đôn phù trợ. Đồng thời ra lệnh cho lực lượng chu tước doanh tại Cao Bình và Bắc Đại Việt nhanh chóng tổ chức lực lượng sẵn sàng,

Cùng lúc này, Hứa Giang cũng nhận được tin do bồ câu đưa đến của Lê Hiển Tông, mệnh hắn dẫn đại quân vào kinh. Nông Quốc Thư nhận mật thư của Trịnh Bồng vào kinh, cả hai gần như khởi binh cùng lúc. Hai đội quân, một ở bên phải Cao Bình, một ở Bên Trái cao bình dường như đang thi nhau mà hành quân vậy, cấp tốc đi về hướng Cao Bằng.

Biên giới Thái Nguyên. Sau một ngày một đêm đi không ngừng nghỉ, sa giá của Trịnh Cán đã đến. Tám vạn quân túc vệ đã ở nơi này đã đóng quân chờ hắn rồi. lần này hắn mang theo năm ngàn tay súng của thần cơ doanh, cùng với vô số thuốc nổ, thuốc nổ này dưới sự không ngừng nghiên cứu của đám người đã mạnh hơn thuốc nổ lần trước nhiều, tuy nhiên hắn vẫn chưa dám sản xuất đại trà, vì vẫn chưa nhổ tận gốc được gián điệp của các bên ở Kinh thành, hắn sợ nếu đưa đến quân khí giá, công thức sẽ lại lộ ra lần nữa, , Hắn phái một đội xích hầu đi trước thám thính tình hình, lần này chính là cơ hội ngàn năm có một. nhất định phải một cử động diệt sạch họ Lê, khắc thừa đại thống.

Trong đại trướng, các thân binh đang khẩn trương thu dọn vật phẩm, chuẩn bị nhổ trại. Trịnh Cán chắp tay sau lưng ánh mắt nhìn về hướng Cao Bình.

Cái chết của huynh đệ cùng cha khác mẹ với hắn tuy rằng không có liên quan gì đến hắn, thậm chí cũng là kết quả mà hắn chờ đợi, nhưng hắn đối với nhân vật của tấn bi kịch này, trong lòng ít nhiều cũng có một chút thương hại. Cuối cùng lại không ngờ là chết ở trên tay thân binh của mình, chết bằng chính cái cách mình dùng với phụ thân, bi ai

Lúc này, Nguyễn Hữu Chỉnh chậm rãi đi đến phía sau hắn. cũng rất cảm khái nói: “Không ngờ rằng hắn thật sự đã chết rồi, ngẫm lại cũng quả thật có chút đáng thương, vương thượng đang áy náy ư?”

Trịnh Cán lắc đầu, nói: “Trò chơi của quyền lực trước giờ cũng đều vô cùng tàn khốc. Nếu hắn đã vào trong bàn cờ này rồi, bị người khử đi cũng là việc nằm trong dự kiến. Nếu có một ngày quả nhân cũng bị người ta khử đi. như vậy thì ai lại sẽ áy náy với ta. Sự thất bại của hắn. chỉ có thể trách chính bản thân hắn đã dùng không đúng người., cho nên hắn chết cũng không phải hoàn toàn oan uổng.”

Nói đến này. Trịnh Cán lại cười lạnh một tiếng nói: “Nhưng tên Lê Hiển Tông kia thì quả thật đã khiến cho ta biết được thế nào mới gọi là thủ đoạn độc ác.. Đầu tiên là để cho Hứa Giang tiến kinh, kìm giữ hai cánh quân của Triều đình lại , lại không biết hắn dùng kế gì mà đuổi được Quan Xuân Bá đi. liền theo đó Mua chuộc được Nguyễn Phương Đĩnh thầy dạy học, một tay nuôi trịnh tông, lại để cho Nguyễn Khản kết hợp với Tông Thất làm nên một màn này,. từng bước liên hoàn, thủ đoạn quả thật cao minh. Trước đây ta quả thật đã quá xem thường hắn rồi, xem ra người này sẽ là kình địch của ta a!”

Giây lát sau. Nguyễn Hữu Chỉnh lại nói: “Vương thượng thực sự định tiến kinh sao?”

Trịnh Cán kinh ngạc nhìn hắn một cái, hỏi: “Ngươi vì sao lại nói như vậy?”

Trịnh Cán lại nghĩ đến lịch sử thực sự, khi đó người vào kinh lật đổ họ trịnh chính là tên Nguyễn Hữu Chỉnh này, bây giờ dưới tay trịnh cán, hắn chỉ có thể ngoan ngoang làm đại tướng mà thôi (!1)

Lúc này Nguyễn Hữu Chỉnh do dự một chút nói: “, có câu nói này vi thần không biết có nên nói hay không.”

Trịnh Cán đã cười: “Ngươi nói là được, ta có khi nào trách ngươi nói thẳng đâu?

“Thôi được rồi! Ty chức sẽ nói thẳng ra vậy.”

Hắn thở dài một hơi rồi nói: “Ty chức cho rằng Vương thượng lần này bắc tiến, có chút tham lam rồi.”

“Hử, Tham lam?” Trịnh Cán cười nói: “Thế ngươi nói xem, hậu quả của sự tham lam đó là cái gì?”

“Vương thượng thân là Vương gia, về lý chính là thay Vua Lê trị vì cương thổ từ thái nguyên đến quảng nam nhưng trong thiên hạ ai mà không biết đất này đã là vật trong túi vương thượng. lần này vương thượng tiến kinh khiến cho người trong thiên hạ nghĩ như thế nào? Đây là điều thứ nhất;, như vậy sẽ khiến cho người ta cảm thấy vương thượng có mưu đồ khác., nói khó nghe một chút, đây chính là ý tứ mượn đường diệt quắc , người qua đường đều biết cả. Nếu vương thượng muốn chiếm cứ nửa mảnh giang sơn. tự lập làm hoàng đế, thì những hành động của vương thượng không có gì có thể phê phán cả. Nhưng nếu muốn chiếm lấy giang sơn Đại Việt. có vẻ quá vội vàng rồi.”

Trịnh Cán trầm ngâm giây lát. liền hỏi hắn: “Vậy ngươi nói. ta nên thực hiện thái độ gì?”

“Mấy ngày nay ty chức vẫn đang luôn suy nghĩ vấn đề này, ty chức khuyên ngài lần này trước khi về kinh hãy nghe ngóng dân tình ở phía đó xem sao, nếu bá tính vẫn lưu luyến nhà Lê thì chính là thời cơ chưa tới, còn nếu như ngược lại, lần này chúng ta hãy cứ nhất cử san phẳng thành cao bình là được. những điều này cũng đều là thiển kiến của thuộc hạ. mong Vương thượng tự mình định đoạt.”

Trịnh Cán chắp tay sau lưng chậm rãi đi về phía trước mấy bước. hắn bắt đầu duy nghĩ về ý kiến của Nguyễn Hữu Chỉnh, hắn cũng hiểu rằng việc tiến kinh lần này có chút vội vàng, tuy rằng hắn khiến tam quân đeo khăn trắng nói là để tang trịnh tông, nhưng dùng ngón chân nghĩ cũng biết hắn mưu đồ gì, thực sự như Nguyễn Hữu Chỉnh nói, nếu lòng người vẫn nhớ đến họ Lê vậy lần vào kinh này chỉ sợ trộm gà không được mà còn mất nắm gạo.

Nghĩ vậy, Trịnh Cán liền quay đầu lại khẽ cười nói: “thôi được rồi không bằng chúng ta cho bọn chúng một chút áp lực đi”

(1)Sử viết Trịnh Bồng nhu nhược không điều khiển được công việc, chính sự vào tay Đinh Tích Nhưỡng, vua Lê lại bị lấn át như trước đây. Nghe lời khuyên của các văn thần, vua Chiêu Thống vời Nguyễn Hữu Chỉnh đang trấn thủ ở Nghệ An đem quân về giúp. Nguyễn Hữu Chỉnh được lệnh của vua Lê, mộ được hơn 1 vạn quân, đánh thốc ra Thăng Long. Các tướng họ Trịnh đều không phải là địch thủ của Hữu Chỉnh nên bị Chỉnh đánh bại.