Thảm Cảnh Lầu Hoàng Hạc (Hạ)
Tháng sáu năm 1794, Đoan Vương, Đô Nguyên Soái Tổng Quốc Chính, Trịnh Tông đã băng hà tại hoàng trang ngoại thành Cao Bình. Triều đình vừa mới tuyên bố Đoan Vương do bị bạo bệnh mà chết, nhưng lập tức lại tuyên bố một cái tin tức, Vuơng gia trong lúc đi thanh tra đất đai gặp phải thích khách, trúng độc tiễn mà vong mạng.
Tin tức này như tiếng sét giữa trời xanh, Cho dù cả thành bi ai phúng điếu, nhưng cũng có người vỗ tay tỏ ý vui mừng, nhất là những tôn thất quyền quý đã bị Trịnh Tông cướp đi đất đai và tài sản. lại càng giơ tay cùng vui mừng, hô to trời cao có mắt.
Lê Hiển Tông lúc này đã bảy mươi bảy tuổi, niên hiệu của hắn đã vào năm Cảnh hưng thứ năm mươi hai, đã mười một năm kể từ khi Lê Huy xuyên vào người trịnh cán, lẽ ra theo đúng lịch sử hắn đã chết cách đây bốn năm rồi, nhưng không biết có phải do Lê huy xuyên qua làm thành ảnh hưởng hay không, mà hiện tại hắn vẫn vô cùng tinh minh chưa có dấu hiệu gì là già yếu cả, Hắn đã trở thành vị vua ở ngôi lâu nhất nhà Hậu Lê với hơn năm mươi năm trị vì, mặc dù không được nắm tí thực quyền nào, lúc này, Lê Hiển Tông đang ngồi trong phủ của Nguyễn Khản đợi thời cơ bí mật hồi cung, hắn đang nghiên cứu tình hình có thể xảy ra khi Trịnh Tông nằm xuống, hắn cũng đã an bài Nguyễn Khản và một số đại thần tâm phúc khác đi lo mọi việc.
Bắt đầu từ giữa trưa, bầu không khí của thành Cao Bình bắt đầu khẩn trương hẳn lên. cửa thành ầm ầm đóng lại, từng đội từng đội kỵ binh phóng ngựa chạy trên đường cái, dân chúng sợ tới mức đồng loạt trốn cả vào trong nhà. Các cửa tiệm của hai chợ đông tây mọi nhà đều đóng cửa im ỉm. Nơi đặt phủ của Chúa Trịnh lại càng như lâm vào đại địch, ba ngàn binh sĩ Cẩm Y Vệ dưới sự chỉ huy của Mạnh đô đốc Mạnh Vân, vây kín, không cho bất kỳ kẻ nào trốn đi,
Cái chết của Đoan Vương Trịnh Tông khiến cho dân chúng đồn đoán rất nhiều,có kẻ cho là báo ứng, bở vì Trịnh Tông có cái chết không khác gì cha hắn Tĩnh Vương Trịnh Sâm, cũng đi tuần du ngoài thành rồi gặp thích khách, chỉ khác lần đó là Trịnh Tông định giết cha hắn, còn lần nầy là tôn thất nhà Lê muốn hắn chết. Chuyện này cũng không nhằm nhò gì, mà việc kế thừa ngôi vị tân chúa lại trở thành đề tài gây chú ý nhất, không có gì phải nghi ngờ, Đương Kim Vương gia băng hà, phải do thế tử kế vị, Trịnh Tông từ khi lên ngôi cho đến lúc chết năm ba mươi tuổi chỉ có một người con trai còn nhỏ tuổi, tâm trí và năng lực cũng đều không thể thống trị thiên hạ, càng không thể khống chế cục diện chính trị phức tạp nhất hàng trăm năm nay của Đại Việt.
Như vậy, thực hiện theo chế độ nào, có cần thiết lập tân chúa nữa hay không, liền trở thành tiêu điểm tranh luận của các quan văn võ khắp triều, nói chung, tân chúa đăng cơ là do tiên vương quyết định, nhưng trong trường hợp mà tiên vương còn chưa kịp chỉ định đã băng hà, hoặc là đã xuất hiện cục diện phức tạp, tân chúa hoặc là do Vua Lê quyết định, hoặc là do văn võ bá quan nhất trí ủng hộ quyết định, tỷ như năm xưa Nguyễn Quý Cảnh dẫn đầu bá quan phế đi Trịnh Giang dựng Trịnh Doanh lên thay, đó là kết quả của văn võ bá quan ủng hộ.
Nhưng lúc này đây, quyết định những việc này lại gặp phải sự ngượng ngùng của hai phương diện, thứ nhất Lê Hiển Tông về lý thuyết là bị Trịnh Tông giam lỏng, mà mọi người đều biết, quan hệ giữa Trịnh Tông và tôn thất rất ác liệt, do tôn thất đến quyết định người được chọn làm tân chúa có lẽ không thích hợp lắm. càng bởi vì cái chết của Trịnh Tông. tôn thất khó mà trốn khỏi hiềm nghi mưu sát. cho nên do tôn thất đến quyết định đã không có khả năng đó rồi. mà nếu để tôn thất quyết định, khả năng sau này họ trịnh sẽ không còn được làm chúa nữa, điều này vây cánh của Trịnh Tông trong triều sẽ không cho phép
Nhưng bá quan trong triều cũng gặp phải vấn đề, đó chính là số lượng Nội các đại thần không đủ. Sau khi Quan Xuân Bá trốn đi mất và Nguyễn Khắc Tuân chạy về tĩnh tây, mặc dù chưa có ý tự lập, nhưng cũng gần như không chịu sự chỉ huy của triều đình, Cao Bình lúc này số quan lại đủ thẩm quyền quyết định việc lớn này đã không còn đủ người nữa.
Quan trọng hơn là Trịnh Cán ở phương nam, hoàn toàn có thể nhân cơ hội này rất nhanh đi tới Cao Bình lấy danh nghĩa đòi công lý cho huynh trưởng. bởi vậy. rất nhiều quan viên đều không dám vọng động, có thể nói ai nhảy ra lúc này chính là cái bia ngắm của mọi thế lực. tỷ như ủng hộ họ trịnh tôn thất sẽ không tha cho hắn, mà ủng hộ tôn thất đến lúc trịnh cán đến cũng không tha cho hắn.
Trong phủ chúa, cái chết của Trịnh Tông như tòa nhà sụp đổ, hậu cung tiếng khóc ngập trời, Thái phi mẹ của Trịnh Tông lại càng khóc đến ngất đi mấy lần. được các hoạn quan cung nữ cứu cho tỉnh lại.
Vệt nước mắt của nàng đã khô cạn. nàng ngơ ngác nhìn ra ngoài cung điện, tuy rằng cái chết của nhi tử khiến cho nàng tan nát cõi lòng, nhưng với cương vị một mẫu thân, nàng không thể không khắc chế nỗi đau khổ lớn lao đó, lo toan cho vận mệnh của chi họ Trịnh Này.
Lúc này, một danh cung nữ bước nhanh vào, thi lễ nói: “Nương nương. Bằng Vũ đã ở bên ngoài cung chờ đợi.”
“bảo hắn hắn hãy chờ ở bên ngoài điện, ta sẽ đi gặp hắn ngay.”
Dương Thị Ngọc Hoan khẽ thu xếp một chút, liền dưới sự hộ tống của một đám cung nữ đi về phía chính điện.
Bằng Vũ phụng mệnh triệu kiến của Thái Phi đến phủ chúa yết kiến, hắn chắp tay sau lưng đứng ở trên các bậc thang phía trước đi qua đi lại. Giờ khắc này, Bằng vũ đang suy nghĩ đối sách tiếp theo, cục thế trong triều cực kỳ phức tạp, các loại thế lực đan xen vào nhau, bất luận là đại tướng hay là trọng thần, cũng đều có thể ảnh hưởng đến tân chúa, nhưng người có khả năng đăng cơ ngôi vị tân chúa nhất cũng chỉ cũng chỉ có hai người Trịnh Bồng con của Trịnh Giang anh họ của Trịnh Sâm và Trịnh Dương con trai của Trịnh Tông năm nay mới bảy tuổi , cuối cùng sẽ là ai đăng cơ hiện tại thế cục vẫn đang khó bề phân biệt.
Lúc này, Bằng Vũ thấy một đám lớn Cung nữ hộ tống một chiếc kiệu nhỏ từ cửa hông vào cung, hắn liền biết đây là Dương Thái phi tới. hắn vội vàng ổn định lại tinh thần, trong đầu bắt đầu suy tính những lời cần ứng đối với thái phi.
Lát sau. một gã hoạn quan đi ra nói: “Bằng đại nhân, nương nương cho mời ngài!”
Bằng Vũ sửa sang lại áo quan một chút, liền theo hoạn quan nhanh bước đi vào trong cung, bên hông điện, hoạn quan đã kéo lên một bức rèm sa. Dương Thị Ngọc Hoan ngồi ở phía sau rèm sa. Bằng Vũ thấp thoáng nhìn thấy nàng đang lau lệ. trong lòng không khỏi thở dài, tiến lên khom người thi lễ nói: “Vương thượng đã ra đi. không thể sống lại được, mong nương nương nén cơn bi thương, bảo trọng phượng thể!”
Dương Thị Ngọc Hoan rơi lệ nói: “Tông nhi đang tuổi trai tráng, đã bỏ lại chúng tôi mà ra đi. Thế tử còn trẻ, còn không thể tự chủ. khẩn cầu đại nhân nể tình vương thượng đã đối đãi không tệ với ngài, mà phò trợ thế tử một phen, để cho nó có thể kế thừa di chí của phụ thân, sớm ngày đăng cơ ngôi chúa .”Nói xong, không ngờ Dương Thị Ngọc Hoan lại ở sau rèm sa quỳ xuống: “Khẩn cầu Bằng Đại nhân tương trợ!”
Bằng Vũ cũng sợ tới mức vội vàng quỳ xuống: “Nương nương, đã khó xử cho thần rồi. thần nhất định sẽ tận tâm tận lực. trợ giúp thế tử.”
Mấy danh cung nữ đỡ Dương Thị Ngọc Hoan đứng lên, Dương Thị Ngọc Hoan nhận được sự cam đoan của Bằng Vũ, trong lòng an tâm được một chút, liền hỏi: “Bằng đại nhân,. không biết đại thần trong triều có ý sẽ lập tân chúa hay là không?”
Bằng Vũ trầm ngâm một lát nói: “Thật không dối gạt nương nương, hiện ở trong triều đang tranh luận rất lớn. tuy rằng thần chủ trương gắng sức muốn lập thế tử làm chúa. nhưng đã chịu không ít thế lực lớn phản đối. như Nguyễn Khản. Nguyễn Phương Đĩnh, cùng với những tông thất hoàng tộc rất hận Vương thượng. Bọn họ đều cho rằng thế tử còn bé, tài trí và năng lực cũng không đủ để làm tân chúa. Trước mắt ý kiến chính yếu nhất trong triều cũng đều chủ trương là để hoàng thượng chấp chưởng triều cương, từ này không còn chúa nữa,. Thật không giấu gì nương nương, hiện ở trong triều tiếng hô ứng chia ra hai phe với tỉ lệ hai tám. tám phần thì mọi người cũng đều ủng hộ hoàng thượng, chỉ có không đến hai phần người trong đó là ủng hộ dương thế tử
Dương Thị Ngọc Hoan sợ hãi đến biến cả sắc mặt. nếu là Lê Hiển Tông có được thực quyền, họ trịnh thế là xong rồi,
“Bằng ái khanh, chẳng lẽ một chút biện pháp cũng không có sao?”
Bằng Vũ thở dài nói: “Thần là đại thần tâm phúc của Vương thượng, hoàng đế đối với thần cũng hận thấu xương, thần đương nhiên hy vọng thế tử có thể đăng cơ, đây cũng là thần đang nghĩ cho chính mình, thần đã suy đi nghĩ lại, có lẽ có một biện pháp có thể khiến nương nương tránh được kiếp nạn này.”
Dương Thị Ngọc Hoan mừng rỡ, vội nói: “Mời cứ nói!”
Bằng Vũ liền không chút hoang mang nói:
“Nương nương, mấu chốt của thế yếu thế tử là chỗ hắn tuổi còn quá ít. không thể độc lập chấp chính. Nếu có một vị trưởng bối mà chúng ta tin tưởng được đăng cơ trước, chờ cho hắn trăm năm sau khi đó sẽ đem ngôi vị nhường lại cho thế tử. khi đó thế tử đã trưởng thành, ai cũng không thể lấy tuổi tác của ngài để viện cớ nữa, thần đang nghĩ, thiên hạ chỉ có một người có thể đám nhận trách nhiệm này, nương nương nghĩ tới chưa?”
“ngươi là nói Trịnh Bồng?” Dương Thị Ngọc Hoan nghe hiểu ý tứ của Bằng Vũ; không ngờ lại là muốn cho dòng chính của nhà trịnh giang lên ngôi.
“Nương nương, thần đúng là ý này, Trịnh thân vương, uy tín lớn lao, thế tử lại là cháu của ngài, huyết mạch tương liên, hơn nữa Trịnh Thân vương không có con cái nếu thế tử có thể chủ động đem ngôi vị tân chúa nhường Trịnh thân vương, như vậy không chỉ có những người ủng hộ hoàng đế không lời nào để nói nữa. hơn nữa, sau khi trịnh thân vương trăm năm rồi, chắc chắn ngôi vị lại quay trở lại đây. Như vậy,……...”
Bằng Vũ nói rất ư ba hoa. nhưng Dương Thị Ngọc Hoan lại trầm ngâm, tuy rằng nàng lúc này vô cùng sợ hãi lo lắng. cũng không có chủ kiến gì. nhưng dù gì nàng cũng từng đấu đá với đặng thị huệ mẹ của Trịnh Cán nhiều năm cho nên năng lực phán đoán không hề kém. cho dù Bằng Vũ nói quá bùi tai, cũng nhất định có đạo lý của nó. Nhưng Dương Thị Ngọc Hoan không dám dễ dàng tỏ thái độ, lại càng không dám công khai hứa hẹn cái gì.