Chương 121: Bại Trận

**

Bại Trận**

Từng đợt nỏ tiễn và đạn chì tựa như đàn châu chấu bay đến phía địch, một đám lớn quân của cả hai bên đồng thời bị bắn ngã. trong khoảng cách một trăm năm mươi bước trong nháy mắt đang chạy đến.

‘Đùng!' một tiếng nổ vang, tựa như hai ngón sóng cuồn cuộn va đập vào nhau, chi thoáng chốc sát khí làm mê loạn mắt người, binh quan đánh nhau, khôi giáp chạm vào nhau, phát ra những tiếng leng keng. Hai đội đại quân đang ác chiến kịch liệt với nhau, tiếng chém giết, tiếng kêu thảm thiết, đầu người rơi xuống đất. máu chảy thành sông, chiến mã nổ tung, cũng giống như chủ nhân hai chân trước đá nhau và cắn nhau, điên cuồng đụng chạm nhau. Chiến tranh tàn khốc đến mức độ này, sinh mệnh của binh sĩ ở giờ khắc này lại hèn mọn như cây cỏ vậy. Một đầu kỵ binh của Quan Xuân Bá thảm kêu một tiếng. đầu bị búa chém thành hai nửa. máu tươi huyết tương văng khắp nơi. chiến mã vác theo hắn bỏ chạy. Hai gã binh sĩ dáng người khỏi ngô đánh giáp lá cà. cùng nhau té lăn trên đất. binh sĩ của Quan Xuân Bá đè đối phương xuống. tiện tay từ trên mặt đất nhặt lấy một mũi tên. nhắm ngay cái trán của hắn từng mũi từng mũi mà đâm chọc xuống, đối phương bị nghẹn mà nghẹt thở, chết thảm trên mặt đất. Nhưng cho dù hai cánh tả hữu chiến đấu kịch liệt như thế nào đi nữa. trung quân của Nguyễn Khắc Tuân lại thủy chung sừng sững mà bất động, đó không phải là phương pháp mọi khi của hắn, đội quân này còn đứng đây chính là để nếu quân đội của hắn rơi vào tình thế bất lợi. thì thiết kỵ đó tuyệt đối sẽ không xuất kích, nhiệm vụ của bọn họ là bảo hộ an toàn cho bản thân hắn.

Lúc này, Nguyễn Khắc Tuân vô cùng lo lắng, hắn đã nhìn ra quân đội của bản thân hắn không phải là đối thủ của quân Quan Xuân Bá, vô luận là đơn binh tác chiến hay là phối hợp tác chiến, bọn họ cũng đều không thể so sánh được với quân Quan Xuân Bá, nhất là về kinh nghiệm tác chiến, lại càng có sự cách biệt rõ ràng.. Vũ khí trang bị của bọn họ cũng không có gì khác với quân tĩnh tây, nhưng sức chiến đấu lại cách nhau một trời một vực.

Đúng lúc này, một gã thân binh bên cạnh Nguyễn Khắc Tuân hô to một tiếng: “Đại soái, mau nhìn!"

Hắn chỉ vào phía trước, sắc mặt hoảng sợ, Nguyễn Khắc Tuân nhìn theo ngón tay chi của hắn. cũng bị chấn động theo, chỉ thấy từ trong quân của Quan Xuân Bá đi ra một đội kỵ binh, khoảng ba ngàn người, những con chiến mã vốn cao to ở bên dưới bọn họ trở nên vô cùng nhỏ gầy. Thể trạng của đội kỵ binh này vô Cùng cao to, đội quân này chính là đội quân chủ bài của Quan Xuân Bá – sát thủ của Ảnh Vệ. đây chính là đội quân mà năm xưa ám sát hụt trịnh cán, ở thời khắc cuối cùng. bọn họ rốt cục cũng đã xuất hiện, đám này ở cách đó một dặm đã xuống chiến mã. bắt đầu xếp thành hàng, ba ngàn quân sắp hàng tựa như vách núi. từng bước từng bước một đi đến trung quân của Nguyễn Khắc Tuân. khí thế ngưng trọng như núi, không gì cản nổi. chiến mã của Nguyễn Khắc Tuân liên tục lui lại phía sau mấy bước, hắn giống như cảm nhận được thứ áp lực tựa như như núi này, hắn hết sức ổn định tinh thần, trường kiếm vung lên. quát:

“Đồng Ngân Tú, ngươi dẫn năm ngàn thiết kỵ nghênh chiến!"

Đồng Ngân Tú là một tướng người miêu mới được Nguyễn Khắc Tuân thu nạp trong mấy năm gần đây. nghe thấy mệnh lệnh của Nguyễn Khắc Tuân. hắn lập tức giơ còi hiệu lên. thổi vang hiệu lệnh, mấy chục danh binh còi hiệu cùng nhau thổi lên. Đồng Ngân Tú vung lên đại đao lên. dẫn năm ngàn Kỵ binh xông lên đón đánh quân của Quan Xuân Bá . Năm ngàn thiết kỵ này là kỵ binh bán trọng giáp, trên ngựa có khoác áo giáp, có thể chống đỡ cung tiễn, kỵ binh là từ hơn mười vạn quân Tĩnh Tây mà tuyển chọn ra. người nào người nấy võ nghệ xuất chúng, trang bị tinh xảo, trở thành đội thân binh thiết kỵ của Nguyễn Khắc Tuân. rất ít tham dự chiến đấu. nhưng hôm nay Nguyễn Khắc Tuân hãi sợ trước Quan Xuân Bá, rốt cục mệnh lệnh bọn họ xuất chiến.

Năm ngàn thiết kỵ phóng ngựa lao đi, giống như một luồng chảy bằng sắt. trong nháy mắt đã đằng đằng sát khí mà xông đến trước mặt, ‘Đùng!' một tiếng nổ vang, lực xông đến mãnh liệt của thiết kỵ khiến cho mấy trăm danh quân ảnh vệ ngã nhào trên mặt đất, nhưng quân ảnh vệ ở phía sau lại vừng như núi mà sừng sững không ngã đổ. Bọn họ đồng loạt hét lớn lên. Loan đao tung bay, chỉ một thoáng liền đem mấy trăm kỵ binh chém thành mấy ngàn khúc, nhất thời những phần chân tay bị cụt thân thế bị đứt. mùi máu tanh gay gắt. khiến người bị nghẹn mà ngộp thở.

Đám ảnh vệ này chính là huấn luyện vô cùng khắc nghiệt, không phải quân binh tầm thường, cho dù thiết kỵ Tĩnh Tây dũng mãnh dị thường, nhưng ở trước mặt Ảnh vệ, bọn họ vẫn vô kế khả thi. bị quân quan xuân bá từng bước áp sát. giết đến bọn hắn liên tục lui về phía sau. Lưỡi đao đi qua. người ngã ngựa đổ, máu phun thành vòi. Đồng Ngân Tú bị giết đến thẹn quá hóa giận, hắn hét lớn một tiếng, phóng ngựa nghiêng nghiêng tiến lên. dùng hết sức lực ngàn cân. hoành đao chém ra. đao này của hắn không ngờ lại đem đầu của ba gã Ảnh vệ binh sĩ chém bay đi. máu nóng văng đầy người hắn. Đồng Ngân Tú đắc ý mà cười ha hả. tiếng cười chưa dứt. hai gã ảnh vệ to lớn, một trái một phải, lưỡi đao xẹt qua. chiến mã của hắn kêu lên một tiếng thảm thiết, hai chân trước bị chặt đứt một cách đều đặn. rầm một tiếng đồ sập trên mặt đất, đem Đồng Ngân Tú ném văng ra hai trượng xa. Mấy thân binh khiêng hắn lên liền tháo chạy về phía sau. Quân kỵ tĩnh tây gần như đã mất sức chiến đấu. Đúng lúc này, cánh tả của đại quân Nguyễn Khắc Tuân xuất hiện nguy cơ, kỵ binh hộ vệ ở phía cánh trái của bị quân của Quan Xuân Bá chém giết hết sạch, lộ ra kẻ hở ở cánh trái Quan Xuân Bá hét lớn một tiếng:

“Đánh sâu vào cánh!"

Ba ngàn quân kỵ binh Của Quan Xuân Bá hung hàn xông lên. xông kích như phong ba bão tố, trong nháy mắt liền xông phá được trận tuyến của Nguyễn Khắc Tuân. Quân Tĩnh Tây cuối cùng đã chịu không được nữa. thế trận đại loạn, xuất hiện dấu hiệu suy sụp.

Lúc này, tiếng còi hiệu từ xa lại vang lên. tiếng trống trận của quân Quan Xuân Bá như sấm. lão hạ đạt mệnh lệnh công kích cuối cùng. Hắn đích thân dẫn một vạn kỵ binh tinh nhuệ, tiếng chém giết rung trời, chiến mã nhanh như điện chớp, vó ngựa cuồn cuộn, giống hệt cơn cuồng phong dưới đám mây đen. lao về phía trung quân của Nguyễn Khắc Tuân.

Cao Lệ thấy tình thế không ổn. lập tức nói với Nguyễn Khắc Tuân: “Đại soái, hiện tại phải rút lui gấp, nếu không, đại soái sẽ nguy đến tánh mạng mất."

Sắc mặt Nguyễn Khắc Tuân trắng bệch, hắn không nói được một lời. đi lên xe ngựa liền hô lớn: “Lập tức rút quân, nhanh chóng từ Thác Bản Giốc vượt sông

Xe ngựa của hắn lao nhanh đi như bay, bảy ngàn thân vệ hộ tống hắn chạy về phía bản giốc. tháo chạy theo chủ soái, sĩ khí quân Tĩnh Tây bị sốc nặng, đại trận dẫn đầu sụp đổ, ngay sau đó cánh hữu không địch lại sự xông kích của quân Của Quan Xuân Bá, cuối cùng cũng tan tác. sự tan tác của hai cánh tả hữu khiến cho quân Tĩnh Tây binh bại như núi đổ.

“Giết!"

Tiếng la hét của quân Quan Xuân Bá rung cả đất trời, sĩ khí đại chấn, đuổi theo quân địch mà đánh. Bại binh đông nghìn nghịt tan tác mà tháo chạy trối chết. Bọn họ giẫm đạp lên nhau, nghẹt thở mà chết, đị đạp chết. Cách phía đông không xa không xa bèn là sông Quây Giang. sông rộng chừng năm trượng, nguyên có một cây cầu gỗ, nhưng sau khi Nguyễn Khắc Tuân tháo chạy qua cầu rồi đã chặt phá hủy cây cầu đi rồi. Bại binh không chỗ có thể trốn được, đồng loạt nhảy cả xuống sông mà bơi. Đại bộ phận quân Tĩnh Tây cũng không biết bơi. vô số người bị chết đuối ở dưới sông, đến nỗi thi thể làm tắc nghẹn cả con sông, cơ thể chất chồng, xác chất cao như núi. đến nỗi trở thành một chiếc cầu bằng xác người. Bại binh ở phía sau dẫm đạp lên thi thể đồng đội. tháo chạy về phía bờ bên kia. chỉ nghe thấy tiếng rên rỉ. tiếng thét chói tai, tiếng khóc tiếng la hàng loạt, hết thảy đều giống như phát cuồng vậy, khủng khiếp, hỗn loạn.

……………….

Huyện Trùng Khánh, 5 vạn quân của Vương Chí Hà đã đóng quân tại đây gần cả tháng trời, còn Lúng Luông thì có Hai vạn năm ngàn đại quân của Kim Ngô Vệ tướng quân Triệu Vân Hương, cũng với Trịnh Vĩnh Bình và Quan Xuân Bá, đây tạm coi như quân đội triều đình. Một bên còn lại, Huyện Chợ Đồn thì có ba vạn năm ngàn đại quân của Nông Quốc Thư. Còn có Hứa Giang đã đồng ý giúp Lê Hiển Tông, Ba đội quân này đều đang chực chờ lăm le nhau, nhưng lại không ai dám manh động. Tuy có yếu tố thực lực không đồng đều trong đó, nhưng một phần là do cục diện chưa rõ, mọi người đều chưa dám manh động.