ĐỊNH KẾ
Cao Lệ nghe vậy khẽ thở dài nói: “Dùng binh thì phải biết tướng, nếu đi trấn áp tạo phản, giết người để lập uy, Tên Nguyễn Hoàng Thao kia không tồi, tên này đủ tàn nhẫn ra tay thẳng thừng, mỗi trận chiến đều cho quân mặc sức cuớp bóc, xem mạng người như sâu bọ. nhưng nếu để tên này hành quân ngàn dặm đi tập kích giành quan ải thì chắc chắn là lầm người.
Đại soái có thấy tên này dọc đường nào giết người cướp của. chặng đường đi hai ngày mà hắn phải mất đến bốn ngày ba đêm. Lúc đi qua một trấn hắn còn cho đồ thành hết một đêm. Loại người như thế này liệu có thể giành được quan ải không? Hắn dọc đường gây không ít tội ác. lại làm chậm trễ thời gian hành quân, nhưng khi hắn phát hiện sắp bị nhỡ việc quân cơ bèn bất chấp tất cả phóng bạt mạng, thậm chí cả cho xích hầu đi tra thám dọc đường cũng không chờ nổi, người như thế này sao lại có thể không bại? Nếu đổi thành tướng Long Đình Lưu đi đoạt quan, thuộc hạ tin rằng kết quả sẽ hoàn toàn khác, lúc đó Quan Xuân Bá có ba đầu sáu tay cũng phải thua, Cho nên nói chúng ta thua là do bản thân mình, chứ không phải do bị địch đánh bại."
Cao lệ bài bàn phân tích,. Khiến Nguyễn Khắc Tuân vỗ mạnh bàn mắng lớn: “Hay cho tên Nguyễn Hoàng Thao, khốn kiếp nhà ngươi!?"
rồi hắn quay ra bảo với Cao Lệ,
“ Tiên sinh chắc hẳn có lương sách mời nói”
Nguyễn Khắc Tuân cũng có một ưu điểm lớn. đó là hắn rất chịu khó nghe lời can gián. Cao Lệ thấy hắn chú ý thì nói
“Thuộc hạ có một kế này,."
“ Mời tiên sinh nói”
Cao Lệ đi đến trước bản đồ nói:
“ Lần trước chúng ta tung tin, có quân Mãn Thanh tấn công tĩnh tây để nhử Quan Xuân Bá, nhưng có vẻ như hắn không mắc bẫy, vậy lần này chúng ta hãy cứ rút lui sang bờ bên kia trước bảo toàn lực lượng, chờ đợi bọn chúng sơ hở, hiện tại chúng đã chiếm được Mã Phục, chúng ta đã mấy thiên thời:
Cao Lệ vừa nói vừa dùng bút than vẽ một đường dài trên bản đồ. chỉ vào bản đồ nói: “Đại tướng quân mời xem. lần này đại quân chúng ta muốn vào khống chế triều đình Cao Bình, nếu sách lược này không thành công thì chúng ta sẽ bỏ sang phương án hai, chiếm lĩnh các vùng xung quanh, nhưng chúng ta không ngờ Quan Xuân Bá lại nhanh như vậy, cho nên trước mắt, chúng ta hãy cứ lui về, nếu bọn chúng dám đuổi theo, chúng ta có địa thế hiểm yếu hỗ trợ, còn nếu bọn chúng không đuổi, chúng ta cứ đàng hoàng mà đi
Ba ngày sau, Cùng với việc Nguyễn Khắc Tuân rút quân, Quan Xuân Bá cũng dần dần đi lên hướng bắc. hắn lệnh Ngô Cát làm chủ tướng, dẫn một vạn quân phòng thủ Mã Phục và các quan khẩu quan trọng khác. Còn hắn đi về Trung Khánh, đại quân không vì quân đội Nguyễn Khắc Tuân rút về hướng bắc mà đuổi theo bạt mạng, ngược lại lại dùng phương án chậm mà chắc, đi vững từng bước.
Sau khi Quan Xuân Bá đuổi tới gần Nguyễn Khắc Tuân thì không còn hành động gì. Lúc nào Quan Xuân Bá cũng duy trì khoảng cách với quân Tĩnh Tây gần trăm dặm lúc này họ cách sông quây giang chưa đến hai trăm dặm . Quan Xuân Bá hạ lệnh đại quân dừng lại đóng trại tại chỗ. hắn cũng chẳng vội giao chiến. hắn đợi tin từ phương bắc. mấy hôm trước hắn đã cử hai ngàn ba trăm tên tinh nhuệ đi đường núi vượt sang tĩnh tây đánh úp hậu phương của Nguyễn khắc Tuân
Đại doanh của hắn đóng tại một vùng đất trống có địa thế tương đối cao, chiếm địa rất rộng, đằng sau là con sông nhỏ hơi nông bắt nguồn từ vùng núi cách đấy ba dặm. dòng nước trong xanh đủ cung cắp lượng nước uống cho toàn quân. Toàn khu doanh trại được bao bọc bởi hàng rào thô sơ, bốn góc đều có trạm gác cao mười trượng có thể nhìn xa hơn mười dặm. Trên ngọn núi phía đông cách đấy hai mươi dặm còn có một tòa phong hòa đài tạm thời. Như thế này thì quân Tĩnh Tây chỉ cần xuất hiện trong phạm vi ngoài ba mươi dặm thì đại doanh sẽ lập tức nhận được tin. Ngoài phong hỏa đài ra. xích hầu cũng đã được phái đi cả trăm đội gần ngàn người xuất động đi đến các nơithăm dò tin tức.
Cách đó là đại doanh của Nguyễn Khắc Tuân, lúc này Lê Ngô Toái đang khom người nói: “Đại soái, thuộc hạ cho rằng Quan Xuân Bá chỉ ngồi chầu chực mà không chiến với chúng ta cực có thể là đang đợi chờ tin tức của đội kỳ binh này, nhưng tin tức của hắn không nhanh bằng chúng ta. hiện chúng ta đã biết hắn định phục kích Tĩnh Tây, thuộc hạ đề nghị trước lúc tin tức truyền đến tai binh sĩ. chúng ta nên càng sớm rút càng tốt."
rút quân? Rút như thế nào?"
Người nói là Long Đình Lưu. Hắn từ từ đi lên trước nói: “Vị trí đóng quân của Quan Xuân Bá hiển nhiên đã thông qua suy xét kỹ càng, cách chúng ta không đến trăm dặm.. chỉ cần một ngày đã có thể đuổi theo,. Vậy có nghĩa là. Quan Xuân Bá sẽ có thể ập đến khi chúng ta vừa qua sông được một nửa. Tình cảnh lúc ấy chắc ta không còn nói thì mọi người cũng sẽ hình dung được."
“Vậy ngươi nói phải làm thế nào đây?" Lê Ngô Toái bất mãn nói.
Long Đình Lưu quay đầu lại nói với Nguyễn Khắc Tuân: “Đại soái, ý kiến của ty chức là chiến, dẫu sao chúng ta nhiều người hơn bọn chúng, binh lực ưu tú. chúng ta còn có thiết kỵ, chiến lực tuyệt không thua bọn chúng, chỉ cần sách lược thích hợp, tướng sĩ dốc sức thì trận chiến này của chúng ta chưa chắc đã thua!"
Dù cho Long Đình Lưu nói rất phấn khích, nhưng Nguyễn Khắc Tuân vẫn không thấy được nhiệt huyết, hắn vẫn còn lo lắng đủ điều, nên cuối cùng chỉ khoát khoát tay nói: “Các ngươi hãy lui xuống trước đi! Hãy để ta suy nghĩ thật kỹ."
Mọi người đều rút xuống. Nguyễn Khắc Tuân lại than ngắn thở dài. hắn thật sự không nên nông nỗi nhất thời, vượt sống đến, để rồi bây giờ trở thành thời khắc khó khăn nhất của cả đời mình. Hắn nên làm thế nào đây? Hắn cũng từng không chỉ một lần muốn đối đầu với Quan Xuân Bá. nhưng giờ thật sự đụng độ thì hắn lại sợ hãi. Nhưng Long Đình Lưu cũng nói đúng, bọn họ thực sự không thể vượt sông, vượt sông chắc chắn sẽ bại trận, hoặc may còn còn thể đánh một trận với Quan Xuân Bá.
Nguyễn Khắc Tuân nghĩ tới nghĩ lui, trong lòng rối như tơ vò.
Lúc này, ngoài trướng có tiếng binh sĩ bẩm báo: “Đại soái, Cao tiên sinh cầu kiến."
“Mời hắn vào đây!"
Hắn lại thở dài. Sự thay đổi của diễn biến đúng là kỳ lạ. khi Quan Xuân Bá thủ tại nơi hiểm yếu của huyện Hòa An, hắn đã nghĩ đủ cách để dụ Quan Xuân Bá ra. nhưng giờ thật sự dụ được Quan Xuân Bá đi ra thì hắn lại hối hận. Hiện giờ nếu Quan Xuân Bá còn ở lại huyện Hòa An thì tốt biết mấy nhỉ?
Một chốc sau, Cao Lệ đi vào cười nói: “Đại soái vẫn chưa chọn được quyết sách?"
“Đúng! Ta thật sự khôngbiết nên làm sao? Trận chiến này đánh hay rút đây?" Nguyễn Khắc Tuân đau khổ rên rỉ.
Cao lệ khuyên giả: “Thuộc hạ chỉ sợ đại soái chưa nhìn kỹ tình thế. nên đặc biệt đến khuyên đại soái."
Nguyễn Khắc Tuân ngẩng đầu hỏi: “Tiên sinh nói thử xem. tình hình trước mặt là thế nào?"
Cao lệ thở dài nói: “Đại soái đã biết chúng tập kích chúng ta ở Tĩnh tây vậy muộn lắm là một hai ngày nữa. Quan Xuân Bá cũng sẽ biết. Lúc ấy hắn sẽ loan tin này ra. binh sĩ sẽ lại sĩ khí hừng hực. ngược lại phía chúng ta. binh sĩ sẽ ỉu xìu. mất hết sĩ khí. Nên chiến hay không chiến, đại soái nhất định phải có quyết định ngay. Nếu đại soái không quyết, vậy thuộc hạ có thể đưa ra ba phương án cho đại soái lựa chọn."
“Ngươi nói thử xem. ta nghe!"
“Nói hạ sách trước, đó là kiến nghị của Lê Ngô Toái, lập tức rút quân, đại soái có thể đi trước, căn cứ theo lộ trình hiện nay của Quan Xuân Bá. tám vạn đại quân của chúng ta có thể thành công qua sông ba vạn. còn lại năm vạn người. một là bị giết sạch, không thì đầu hàng."
“vớ vẩn, kế này không ổn, dẫn ba vạn quân về Tĩnh tây ư, Chắc chắn ta sẽ hết chốn dung thân”
“Vậy được, thuộc hạ sẽ nói trung sách, trung sách mà ty chức muốn đề nghị là phái hai vạn quân ngụy trang làm chủ lực nghênh chiến. Đại quân ta sẽ thừa đêm rút về phương bắc. có lẽ chỉ mất một hai vạn người "
Nguyễn Khắc Tuân không tỏ thái độ gì. lại nói:
“Vậy xin tiên sinh nói thượng sách."
“Đại soái thượng sách rất đơn giản, đó là theo sách lược của Long Đình Lưu, chiến một trận."
Nguyễn Khắc Tuân trầm tư không nói, tay hắn gõ gõ xuống mặt bàn, mắt hắn liếc lên trên bản đồ, không ngừng suy đi tính lại, cuôí cùng hắn vỗ bàn đứng dậy:
“ Thôi được, ta chọn trung sách”