THÁI NGUYÊN NHUỐM MÁU 2
Trịnh Vĩnh Bình mũ giáp toàn thân, tay cầm đại đao dẫn vài ngàn người bao vây trùng trùng nha môn hành doanh của Ôn Thụy Anh. Trên tay mỗi binh sĩ cầm bó đuốc, rọi sáng trời đêm Lúc này,vài tên binh sĩ từ trong nha môn chạy ra. “Trịnh tướng quân. Ôn Thụy Anh tẩu thoát, hắn từng hạ lệnh toàn quân tập kết ngoài thành.
“Chết tiệt!” Lê Tư tức tối rủa: “Là ai? Ai đã làm lộ tin tức?”
“Hiện giờ không phải lúc truy cứu ai đã làm lộ tin tức. tuyệt không thể để tên Ôn Thụy Anh này chạy thoát.”
Trịnh Vĩnh Bình lập tức cao giọng hạ lệnh:
“Toàn quân truy đuổi, ai bắt sống thưởng ngàn lạng bạc, ai lấy được thủ cấp hắn. Thưởng vạn lạng bạc!”
Một đội kỵ binh đang phóng đi trên triền núi miên man. Cảnh vật nhanh chóng trôi qua hai bên. gió vù vù bên tai. Ôn Thụy Anh và bộ hạ của mình đã chạy ra khỏi đó bốn trăm dặm. Quân đội của Trịnh Vĩnh Bình đã không còn đuổi theo họ, nhưng Ôn Thụy Anh vẫn hạ lệnh mọi người tiếp tục chạy, không được dừng lại, mỗi người bọn họ được cấp ba con ngựa, và không dừng đổi ngựa.người ngựa đều không ngừng nghỉ phóng đi trong đêm. Khi những tia sáng ban mai đầu tiên hé lộ, bên chân trời xuất hiện vầng sáng hoàng kim nhàn nhạt, cuối cùng bọn họ cũng đã đến đại doanh của Trung Thắng Quân. Nơi đây chính là nơi trú quân của Ngô Thường Thanh.
Theo phán đoán của Ôn Thụy Anh. Trịnh Vĩnh Bình phản lại Trịnh Cán là từ sau khi Lê Tư đến. Hắn rất có khả năng đã mang đến ý chỉ của thánh thượng, vậy Trịnh Vĩnh Bình chắc sẽ là người đầu tiên tạo phản, tiếp sau đó bọn chúng chắc chắn sẽ đi đến đây để khuyên Ngô Thường Thanh tạo phản.
Nếu hắn có thể đến chỗ Ngô Thường Thanh trước họ, chí ít vẫn còn có thể cứu vãn một chút, . Trời bắt đầu sáng, các kỵ binh tạm dừng lại trong một khu rừng liều nghỉ ngơi. Hai ngày hai đêm bạt mạng phóng ngựa đã vắt kiệt sức lực họ, chiến mã cũng sẽ không còn chịu đựng nổi. Ngoài đại doanh Trung Thắng quân mười dặm. từ nơi đây đã có thể thấp thoáng nhìn thấy bóng dáng của doanh trại. Ôn Thụy Anh phái thân binh đi đã gần một canh giờ, nhưng vẫn chưa có tin tức gì trở về. Lúc này, trong lòng hắn đầy lo lắng. Dù hắn biết Trịnh Vĩnh Bình chưa chắc đã đến sớm hơn họ, nhưng lòng hắn vẫn nặng trĩu, chỉ sợ cả Ngô Thường Thanh cũng phản. Nếu cả hắn cũng phản, vậy Thái Nguyên cũng không thể giữ lại được, Triều đình Thăng Long sẽ triệt đế mất đi một vùng rộng lớn ở Tây bắc. Hắn sẽ không cách nào mà đối diện được với Trịnh Cán. chỉ còn biết dùng cái chết để tạ tội.
“Tướng quân mau nhìn!” Một tên lính canh gác bò lên cây liễu ngóng về phía bắc la to.
Các binh sĩ khác lũ lượt đứng dậy nhìn về hướng bắc, nhưng dưới mặt đất chẳng ai nhìn thấy gì. chỉ thấy khói bụi cuồn cuộn. Ôn Thụy Anh cũng nhảy lên một góc lều, ánh nắng chói chang làm hắn chẳng mở mắt lên nổi. Vừa đưa tay lên che lại. phen này thì hắn nhìn rõ rồi!
Ôn Thụy Anh đã nhìn thấy một đoàn quân đang tiến đến nơi này
“Lên ngựa, chuẩn bị nghênh chiến!”
Ôn Thụy Anh nhảy lên ngựa, tay cầm bảo kiếm chạy về phía bìa rừng, một ngàn năm trăm binh lính trong doanh theo sau. Bước chân của hai bên dần dần chậm lại. cách nhau còn chưa đến mười dặm.
Lúc này, một tướng lĩnh trẻ tuổi từ trong quân đội phóng ra. cười to: “Sao Ôn tướng quân ngài lại căng thẳng thế. không lẽ là lo sợ ta sẽ phản bội lại Điện Đô vương sao?”
Người đến chính là Thông Hóa đô đốc Ngô Thường Thanh, thuộc một trong ba tướng Ninh Sóc. Năm nay hắn mới chỉ ba mươi ba tuổi, tướng mạo rất ư anh tuấn bừng bừng. Hắn vốn là Thái Nguyên binh mã phó sứ. sau khi Hoàng thất nhà Lê bỏ chạy, Trịnh Cán đã nhậm mệnh cho hắn tiếp quản hai vạn đại quân của Thái Nguyên binh mã sử.
Ôn Thụy Anh không ngờ hắn lại có mặt tại đây, nghe khẩu khí của hắn. người của Nguyễn Khắc Tuân đã nhanh chân một bước, nhưng hình như vẫn chưa thành công, trong lòng Ôn Thụy Anh lại bắt đầu manh nha một tia hi vọng.
Hắn lập tức đi lên trước thi lễ: “Ngô tướng quân, Sao ngươi lại ở đây”
Ngô Thường Thanh cũng khom người thi lễ lại: “Tối hôm qua ta đã vội vã đến đây để gặp cấp trên cũ Hoàng Phủ Kính.”
“Hắn có phải đã mang ý chỉ của thánh thượng đến?”
“Không sai. thánh thượng muốn phong ta làm tả đô đốc Trung Nhuệ phủ, đại tướng quân, và còn hứa sẽ phong tước vị cho ta. nhưng ta không có nhận lời.”
“Vì sao?” Ôn Thụy Anh nhìn chằm chằm hắn nói: “Vì sao ngươi lại không nhận lời?”
Ngô Thường Thanh kiêu hãnh cười,
“ ta đã thề sẽ tận trung cho Vương Thượng thì đương nhiên phải giữ lời. Hơn nữa, Vương Thượng còn trẻ mà hành xử cẩn trọng khi trọng dụng ta đã không chút nghi ngờ, Ngô ThườngThanh ta làm sao lại có thể vong ơn bội nghĩa. chỉ biết nghĩ đến danh lợi.”
Ôn Thụy Anh nhìn vị tướng trẻ tuổi này, ánh mắt hắn trong suốt và đầy kiên định. Cuối cùng Ôn Thụy Anh cũng không kiềm nổi thở dài:
“Vương Thượng trọng dụng Ngô tướng quân quả thật là may mắn của Nam Đại Việt ta !”
….
Năm Cảnh Hưng thứ bốn mươi lăm, Trịnh Tông xưng Đoan Vương, lợi dụng cơ hội Trịnh Cán mải để ý đến Lang Xang, phát động biến cố Ninh Sóc. Hai tướng Ninh Sóc trấn giữ Thái Nguyên là Trịnh Vĩnh Bình và Lê Tư vì không chịu nổi cám dỗ quan cao chức lớn của Trịnh Tông đã phản bội Thăng Long. Nhưng vị tướng trẻ Ngô Thường Thanh lại cự tuyệt cám dỗ, không chịu phản bội Trịnh Cán. Bốn vạn năm ngàn quân còn lại của Ninh Sóc một chia làm hai, Trịnh Vĩnh Bình và Lê Tư dẫn hai vạn năm ngàn quân đầu hàng Nguyễn Khắc Tuân, dâng lên Thái Nguyên, còn hai vạn quân khác dưới sự dẫn dắt của Ôn Thụy Anh và Ngô Thường Thanh đã lặng lẽ lui về trấn giữ, Ải Tử Ngọ.
Tiếp đó Trịnh Tông lấy danh nghĩa vua Lê nhậm mệnh cho Hoàng Phủ Kính làm Thái Nguyên Án Sát sứ kiêm đô đốc Thông Châu., nắm quyền hai vạn năm ngàn quân đầu hàng, còn Trịnh Vĩnh Bình và Lê Tư thì hồi Kinh làm quan, phụ trách ngũ quân đô đốc phủ. Sau đó Trịnh Tông lại ra một đạo lệnh chỉ, cho Hoàng Phủ Kính kiêm chức đô đốc Lộc Bình, và phong hắn làm Thái Nguyên phó trấn Thủ, tổng đốc binh mã ba châu Lương, Thông, Quán.
Biến cố này trở thành một đại sự kiện chính trị đầu tiên sau khi Trịnh Tông xưng thân vương. Nó cũng như ngụ ý sự hợp tác giữa hai huynh đệ con Trịnh Sâm kết thúc từ đây .Biến cố Thái Nguyên không những chỉ là quyết định vùng đất này rốt cuộc sẽ thuộc về ai, mà quan trọng hơn cả là Trịnh Tông đã mượn ba châu này làm bàn đạp đưa tiền tệ của hắn vào lũng đoạn Trịnh Cán và cắt đứt cả con đường bắc tiến, kiềm lại khí thế phát triển mạnh mẽ của Trịnh Cán, đồng thời cũng coi như giúp cho FayNa của Lang Xang dừng lại có một hơi thở dốc.
………………
Cuối tháng mười một, năm cánh quân của bắc đại việt đã đánh chiếm được một nửa đất đai của Lang Xang, giờ đây Fay na đã di chuyển đến sát biến giới với người Thái, cố gắng chống đỡ, Trịnh Cán cũng không vội, hắn đã hạ lệnh cho đám tướng lĩnh ở đó có thể đánh được thì đánh, còn không phải lấy việc nắm vững đất đai và đồng hóa dân tộc làm chính., nhất định phải đem những vùng đất chiếm được kiểm soát thông suốt trong tay. Ngồi trong điện Kính Thiên Trịnh Cán thở ra một hơi trọc khí.
“Hừ! Đoạt Thái nguyên của ta. hắn nghĩ rằng như vậy là ta sợ hay sao?”
Trịnh Cán lắc lắc đầu đây là sự sai lầm của hắn trong việc an bài chiến thuật, lẽ ra hắn đã phải nghĩ đến việc đó ngay từ lúc tiếp nhận sự đầu hàng của Trịnh Vĩnh Bình.
Tiếp theo là hắn đã xem nhẹ sự đề phòng của đám tướng lĩnh Thái nguyên đối với mình, hắn cũng biết mình và họ sớm muộn gì cũng sẽ trở mặt. nhưng hắn không dự đoán được rằng bọn họ lại trở mặt đến nhanh như vậy, đây là sự sơ ý của hắn. lẽ ra hắn phải tước inh quyền của bọn chúng ngay mới phải, nhưng lúc đó vì nghĩ cho đại cục, nghĩ cho chính sách mới, hắn lại không xuống tay . một điểm nữa là không ngờ dưới mí mắt của hắn và đám Ảnh vệ của Chu Tước vậy mà Trịnh Tông đã thành công lũng đoạn tiền tệ trên đất nước của hắn, nếu không phải Đinh thì Trung nhắc nhở sợ rằng hắn đã thất thủ. Nhưng còn một điểm Trịnh Cán làm thế nào cũng không nghĩ ra. Trịnh Tông vì sao lại đột nhiên xuống tay với Thái Nguyên vội vàng như vậy . Theo lý, hai nước vừa liên minh chưa được bao lâu ở mặt ngoài vẫn còn là liên minh của nhau như thế,mà đã đánh đánh giết giết thì đó là một kẻ ngu dốt về mặt chính trị. Theo như hắn được biết về Trịnh Tông mà xem. Huynh trưởng của mình sẽ không thiển cận đến thế chứ, huống chi bên cạnh hắn còn có vô số mưu sĩ,. ắt hắn bên đó cũng có nguyên nhân gì đó, Nguyên nhân này rốt cục là cái gì? Điều này khiến cho Trịnh Cán suy nghĩ mãi không ra kết quả.
Hắn còn đang nghĩ ngợi thì một tên Ảnh vệ chu tước thuộc quân đoàn số 9 đi vào: hắn quỳ xuống lậy Trịnh Cán rồi nói.
“ Vương thượng, điều tra được rồi”
Trịnh Cán cũng nghiêm túc hẳn lên, việc àm hắn muốn điều tra ở đây chính là vấn đề tiền bạc của Bắc Đại Việt lưu thông trong cảnh nội của hắn
Hắn phất tay nói:
“ Ảnh hưởng có lớn không”
Tên Ảnh vệ vẫn quỳ ở dưới đất nói:
“ Hồi bẩm Vương thượng, ảnh hưởng tương đối lớn. Lúc mới bắt đầu. đồng bạc này chủ yếu là bị cất giấu, lưu thông thật không lớn. Nhưng sau này càng ngày càng nhiều, các nơi đều xuất hiện cả rồi, hiện tại thì bắt đầu lưu thông trên toàn Đại Việt ta. Chính vì sự tồn tại của nó. tiền bạc mà trước đây chúng ta đã đúc.. tuyệt đại đa số cửa tiệm còn không chịu thu. Còn về phần tiền bạc kém chất lượng mà những người khác đúc, lại càng không có người hỏi han tới nữa. lái buôn mua gạo cũng không thu. Thử hỏi. dưới tình huống như vậy, tiền bạc của chúng ta làm sao phát hành. cưỡng chế hoán đổi tiền đồng chỉ có thể làm cho thiên hạ đại loạn mà thôi. “
“ Chết tiệt”
Trịnh Cán âm thầm nghĩ ngợi nhất định phải ngăn chặn đồng bạc này chảy vào, nhanh chóng đem đồng bạc của Trịnh Tông đẩy lùi ra khỏi thị trường. nhưng rồi hắn lại nghĩ, hắn không chặn được nữa rồi, chặn đường này nhất định sẽ có đường khác, xem ra phải tìm cách chu toàn hơn mới được