Chương 104: THÁI NGUYÊN NHUỐM MÁU.

THÁI NGUYÊN NHUỐM MÁU.

Một ngày vào trung tuần tháng bảy, nóng như thiêu như đốt, Trời còn chưa sáng hẳn, một đội kỵ binh xuyên qua một hạp cốc heo hút đi đến Thành Quán Điền chúng liều mạng thúc ngựa phóng thật nhanh, hẳn là quân tình khẩn cấp

Trong cái nóng đó,một tên lính hét to

“Đội trưởng, cứ thế này sợ là ngựa không chịu nổi!”

“Không được cũng phải được, Vương thượng hạ chỉ nhất định phải nhanh chóng tiến lên, không được chậm chễ”

“ Vâng”

Mấy tên lính phía sau gật đầu rồi lại vung roi vun vú thúc ngựa,. cả đám nhanh chóng biến mất trong hạp cốc, chỉ để lại một lớp bùi kéo theo phía sau….

Màn đêm bao trùm thành Quán Điền của trấn Ninh Sóc, ánh trăng lúc ẩn lúc hiện sau lớp mây bạc, chốc chốc xỏa từng sợi sáng nhạt xuống vạn vật, khiến tượng thể như thể được dát vàng

Lúc này, tiếng vó ngựa từ phương xa vọng lại; chỉ thấy một đội kỵ binh xuất hiện trên quan đạo từ xa xa đang tức tốc phóng lại gần cửa thành môn. Tướng quân đi đầu đang vẫy tay hô to: “Ta là tướng quân Lê Tư, có quân tình khẩn cấp cần phải gặp Trịnh Vĩnh Bình tướng quân.”

Trịnh Vĩnh Bình . bọn họ cố nhiên là biết rất rõ Lê Tư bèn cho mở cửa thành để cho đội kỵ binh này phòng vào thành Quán Điền.

……..

Lúc này trong tổng quản nha môn Trấn Ninh Sóc đóng tại phủ Thái Nguyên đèn vẫn sáng. Trấn Thủ Ninh Sóc, Ôn Thụy Anh cả đêm không ngủ. Việc Trịnh Tông động chân động tay với các trấn biên giới hắn đã biết, hơn nữa hắn còn được tình báo phức tạp hơn đến từ Ảnh Vệ Chu Tước. Quân đội của Nguyễn Khắc Tuân đã rút khỏi Vân Nam, hiện quân đang đóng tại Ninh Minh chính là hai vạn quân của An Bác. Ngoài ra. tại vùng giáp với Lạng Sơn xuất hiện 4 vạn quân Sùng Tả mà Nguyễn Khắc Tuân mới chiêu mộ. nói rõ Trịnh Tông đã có ý đồ bất lương, tình hình trở nên trắc trở khó đoán.

Ôn Thụy Anh hiện nay vẫn đang trong thế lưỡng nan. Việc Trịnh Cán cải cách quân đội đã lập ra chế độ điều động quân đội cực nghiêm khắc, ngoài thân binh của các tướng lĩnh ra, quân đội trên trăm người đều nhất quyết phải có ký tên và phong ấn của Trịnh Cán hoặc Ngũ Quân Phủ. Nếu hắn tự tiện điều quân đội khỏi Quán Điền, đó sẽ là tội nghiêm trọng nhất, tội đáng chém đầu. Đương nhiên, trong tình huống khẩn cấp các tướng vẫn có quyền điều binh, nhưng việc xác định thế nào là tình huống khẩn cấp thì lại không có hướng dẫn cho hắn biết rõ, thế nhưng hắn biết rõ một điều nếu rút quân khỏi Quán Điền, vậy cũng có nghĩa là hai tay dâng đất đai cho người khác. Con đường lên Bắc Đại Việt cũng bị gián đoạn . Hậu quả cũng nghiêm trọng không kém. Hiện nay rốt cuộc là nên giữ người hay giữ đất khiến Ôn Thụy Anh lâm vào thế lưỡng nan.

Lúc này. ngoài cửa có tiếng bước chân vội vã. một tên thân binh bẩm báo bên ngoài: “Tướng quân, có Quân tình khẩn cấp!”

Ôn Thụy Anh như chết đuối vớ được cọc , hắn vội nói: “Mang mau vào đây!”

Thân binh đi vào trình phong thư cho hắn. Ôn Thụy Anh vừa mở ra xem mà không khỏi ngỡ ngàng. Nội dụng thư rất ngắn ngọn. tình thế nguy cấp lệnh hắn lập tức rút quân về phòng thủ chắc các điểm hiểm yếu, hành lang Quán điền có thể không cần giữ. Nhất định phải điều các tướng lĩnh không phải tâm phúc về cầm giữ tại Thái Nguyên, Phía dưới là đại ấn của Điện Đô Vương Tỷ, Hắn thở dài một tiếng, , hắn lập tức hạ lệnh: “Lập tức truyền Trịnh Vĩnh Bình đến gặp ta.”

Trước mắt có tất thảy bốn vạn năm ngàn quân đội đóng quân tại Quán Điền. Đội quân này chính là quân mà năm trước Trịnh Cán thu vào. Do thời gian ngắn ngủi, hắn nhất thời chưa cách nào thay được đại tướng của quân đội này, vẫn nhậm mệnh cho họ làm tướng. Bốn vạn năm ngàn quân Quán Điền phân biệt được đóng trại tại Quán Điền, Thông Hóa và Lộc Bình. Trong đó hai vạn năm ngàn quân của Trịnh Vĩnh Bình đóng tại Quán Điền, 2 vạn quân của Ngô Thường Thanh lại đóng tại Thông Hóa và Lộc Bình

Trong ba tướng này, binh lực của Trịnh Vĩnh Bình và Lê Tư là nhiều nhất, cũng tinh nhuệ nhất. Trước mắt ngoài số quân đội mà đích thân Trịnh Vĩnh Bình nắm giữ, còn ba bốn vạn quân trấn thủ tại Thái Nguyên đều là bộ hạ cũ của Trịnh Vĩnh Bình. Lão là người có kinh nghiệm già dặn nhất trong ba tướng Thái Nguyên, năm nay khoảng bốn mươi lăm tuổi. Hắn đã tòng quân tại Thái Nguyên hơn hai mươi năm nay, từ một tiểu binh ban đầu từng bước đi đến chức Quán Điền binh mã sứ ngày nay, quan bái chức Trung Vũ tướng quân, là người có uy tín nhất trong đại quân Thái Nguyên, Ngoài ra xét theo bối phận, hắn hẳn là Anh họ xa của Trịnh Cán, hiện được nhậm mệnh phó tổng quản hành doanh Thái Nguyên, Thông Châu đô đốc. thủ hạ của hắn tông cộng có hai vạn năm ngàn người, đều là tinh duệ từ quân Quán Điền vô cùng trung thành với hắn.

Lúc này, Trịnh Vĩnh Bình đương tiếp kiến Lê Tư . Lê Tư là một người có thực lực khá trong tam tướng Thái Nguyên. Hắn nguyên là Long Hổ tướng quân, thấp hơn Trịnh Vĩnh Bình vài cấp, thủ hạ của hắn tuy có năm ngàn bộ chúng, nhưng đều là tinh binh số một Thái Nguyên, sức chiến đấu không phải bàn cãi, sau khi đến Thái Nguyên thì được phong chức Lộc Bình binh mã sứ kiêm Lộc Châu phó đô đốc, trú quân tại Thành Lộc Bình. Tên này là người đầu tiên mà Trịnh Tông lôi kéo. Cha hắn là Lê Nghị năm xưa chính là thầy giáo của Trịnh Tông, mối quan hệ không bàn đến vội, cái chính là năm xưa Trịnh Tông đã từng ở trong nhà Lê Nghị cho nên hắn đã lôi kéo vị này. Hôm nay Lê Tư từ Lộc Bình thành chạy đến tìm Trịnh Vĩnh Bình cũng vì việc này.

“Trịnh thế huynh, đây chính là ý chỉ mà đích tay Đoan Vương cho chúng ta, đây là một cơ hội đấy!”

Lê Tư khẽ giọng nói. Hắn không dám làm kinh động đến trầm tư của Trịnh Vĩnh Bình. Trịnh Vĩnh Bình vẫn bất động ngồi nhìn mật chỉ trên án thư. Trên đấy viết rất rõ ràng đại danh của hắn. Trịnh Vĩnh Bình nếu biết quay đầu là bờ chịu tận trung cho bản vương, phong Kim Ngô vệ quân đại tướng quân, Hòa An huyện công.

Kim Ngô Vệ Đại tướng quân là chức quan bao lớn, trong lòng Trịnh Vĩnh Bình biết rõ. nhưng hắn cũng biết rất rõ, nếu tận trung cho Đoan Vương, vậy có nghĩa là phản bội lại Điện Đô Vương. Lúc xưa hắn đã thề sẽ tận trung với Trịnh Cán. Nếu hắn phản bội Trịnh Cán. vậy không biết người đời sẽ đánh giá hắn thế nào

Hắn trầm tư rất lâu, sau lại trầm ngâm hỏi: “Nguyễn Khắc Tuân tướng quân hiện đang ở đâu?”

“Nguyễn Đại soái đã gần đến Lộc Bình “

Lê Tư lại rút ra một lá thư nữa:

“ Thế huynh đây là thư của Đại Soái “

Trịnh Vĩnh Bình mở thư ra, trong thư, ý tứ cũng rất đơn giản, phản bội Trịnh Cán chỉ là tiểu tiết, tận trung với thánh thượng, với hoàng thất nhà Lê mới là đại nghĩa, là khí tiết, là lối sáng giữa mê trận, Nhà Lê mới là người nắm giữ hoàng vị tối cao của đại việt, tay cầm sắc phong của thiên triều hắn khuyên Trịnh Vĩnh Bình hãy nắm lấy cơ hội này, đừng có mà chấp mê bất ngộ.

“Đại Nghĩa, khí tiết!, nắm lấy cơ hội”

Mấy chữ này cái búa nặng ngàn cân giáng một đòn mạnh vào lòng của Trịnh Vĩnh Bình, khiến hắn có cảm giác bỗng chốc nghĩ thông. Đại nghĩa và khí tiết có thể hóa giải lời thề trước đây của hắn. Ánh mắt hắn lại liếc về mật chỉ. Giờ khác này, sắc phong đại tướng quân sao mà quyến rũ hắn đến thế.

Hai tay hắn vỗ mạnh, đứng phắt dậy nói: “Ta đã quyết định rồi. ta sẽ tận trung thánh thượng.”

Lê Tư đại hỉ. nhưng lại vội hói: “Thế còn phía Ngô Thường Thanh thì sao?”

“Đó không phải việc của ngươi và ta, Ngô Thường Thanh trước kia cũng là đi theo Nguyễn Khắc Tuân, hắn tự biết phải làm thế nào.”

Trịnh Vĩnh Bình nhìn nhìn thời gian, lúc này đã là canh một. bèn nói: “Ngươi lập tức trở lại Lộc Bình, Phi báo với nguyễn Đại tướng quân, hãy cho ta thời gian ba ngày, ta sẽ tập hợp tất cả bộ chúng các nơi, sau đó giao lại binh quyền cho người.”

Hắn vừa nói dứt thì bên ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng bẩm báo. “tướng quân, Ôn tướng quân nói ngươi tức tốc đến gặp, nói là có quân tình khẩn cấp.”

“Không xong rồi!” Lê Tư kinh hãi nói: “Nhất định là Ôn Thụy Anh đã nghe ngóng được chút thông tin gì, hắn muốn hạ thủ với tướng quân.”

“Rất có khả năng này, không có địch tình thì sao giữa đêm hắn lại chiêu gọi ta đến, thật là kỳ quái!”

Trịnh Vĩnh Bình trầm ngâm một lúc bèn nói: “Hãy đi nói với Ôn tướng quân, nói thân thể ta không khỏe, sáng sớm ngày mai sẽ đi gặp hắn.”

“Tuân lệnh!” Thân binh nhận lệnh xong lập tức quay đi bẩm báo.

Lê Tư vội nói: “Trịnh thế huynh, bây giờ phải làm thế nào đây?”

“Không phải lo lắng, binh sĩ trong thành này tuyệt đại đa số đều là bộ hạ của ta. hiện giờ người lo lắng là Ôn Thụy Anh hắn mới phải!”

Nói xong, Trịnh Vĩnh Bình đi ra ngoài cửa lớn tiếng hạ lệnh: “Truyền lệnh của ta, phàm quan quân hiệu úy trở lên đều hãy lập tức đến gặp ta ngay!” Lúc này, Ôn Thụy Anh có được hồi đáp từ phía Trịnh Vĩnh Bình, hắn lập tức ý thức được có gì đó không phải, lúc chiều gặp hắn rõ ràng mọi việc vẫn bình thường, sao giờ lại như thế cơ chứ? Hơn nữa. Ôn Thụy Anh là cấp trên của hắn. cấp trên có lệnh sao hắn dám không đến, chắc chắn là tên Trịnh Vĩnh Bình giờ đã có dị tâm.

Ngay tại lúc này, thân binh dẫn một quan quân trẻ chạy vào. Đó là một hiệu úy thủ hạ của Trịnh Vĩnh Bình, họ Đào, phụ mẫu huynh đệ hắn nhờ chính sách mới của Trịnh Cán mà không chết đói lại còn ngày một khá lên, hắn là một tên ủng hộ trung thành của Trịnh Cán. Quan quân trẻ tuổi ấy đi lên thi lễ nói: “Bẩm Ôn tướng tướng quân. Trịnh tướng quân triệu tập vài trăm quan quân mở hội nghị. nói là thánh thượng có ý chỉ đến laị còn ra lệnh giới nghiêm. Lê tướng quân cũng đã đến. e rằng sẽ có bất lợi cho ngài.”

Ôn Thụy Anh bàng hoàng. hắn vẫn có chú ý động tĩnh của bên Bắc Đại Việt, nhưng không ngờ ý chỉ của thánh thượng lại có thể đến trước. Thánh thượng ở đây là ai Ôn Thụy Anh lại quá rõ ràng. Không chút do dự. hắn lập tức nhảy phóc lên ngựa, đồng thời hạ lệnh: “Truyền lệnh các quân trong thành, lập tức tập kết ra ngoài thành. không được chậm trễ!. Nửa canh giờ nữa mà kẻ nào còn chưa đến, chém”

Hắn lại khẽ nói với một thân binh khác: “Hãy mau đến Hổ bổn doanh của ta truyền lệnh, lập tức tập kết đến thành nam!”

Bộ hạ của Ôn Thụy Anh đều là những người được lợi từ chính sách mới, lại đã đi theo hắn lâu năm, vô cùng trung thành với hắn, nhưng số đó chỉ cỡ 2 ngàn người, còn lại đều là quân bản bộ thái nguyên, nếu thực sự Trịnh Vĩnh Bình tạo phản, hai ngàn quân đội của hắn sẽ rất nguy hiểm.

Ôn Thụy Anh giật mạnh dây cương chiến mã lại phóng vội ra ngoài thành bằng một đường khác. Lúc này, trong thành đã bắt đầu dao động. nơi nơi đều có quân đội tập kết. Tiếng binh sĩ chạy vội, gà bay chó sủa, làm kinh động cả thành, nhà nhà hộ hộ đều đóng kín cửa không ai dám ra ngoài, những bà mẹ ôm chặt con sợ hãi, cùng những người đàn ông núp sau cửa sổ nghe ngóng tin bên ngoài, không khí nặng nề kinh hãi bỗng chốc bao trùm khắp thành.