* TÌNH HUỐNG KHẨN CẤP*
Mọi người hộ tống bên Bùi Mân đang muốn vào thành, bỗng nhiên, phương xa mười mấy viên kỵ binh chạy như bay đến, từ phương bắc đến. các kỵ binh phong trần mệt mỏi, vẻ mật vô cùng lo lắng, Bùi Mân không khỏi ngờ ngợ, một cảm giác không hay dâng lên trong lòng hắn. Các kỵ binh chạy vội tới, từ rất xa đã hô lớn: “Đại tướng quân, có văn kiện khẩn cấp của Nguyễn đại soái!”
Các kỵ binh xuống ngựa thi lễ với Bùi Mân, kỵ binh cầm đầu lấy ra một phong thơ nói: “Đây là thư mà Nguyễn Tướng quân viết cho Đại tướng quân, vô cùng gấp.”
Bùi Mân đón lấy thư, nhanh chóng mở ra, dần dần. đôi mày hắn cau lại, trong nước đã xảy ra chuyện. Ở Bắc Đại Việt, Trịnh Tông đã tự xưng Đoan Vương (1) đồng thời tự phong mình là Nhiếp chính, Lê Hiển Tông không tỏ vẻ gì lại còn mới nhậm mệnh một số người của Trịnh Tông giữ tước vị quan trọng, đồng thời tuyên bố để giảm bớt gánh nặng của Bắc Đại Việt, chi phí cho triều đình sẽ giảm bớt, lục bộ hoàn toàn bị bãi bỏ. giờ đây lục phiên của Đoan Vương chính thức nắm quyền triều chính, Lê Hiển Tông đã ban chiếu sẽ trị vì chứ không cầm quyền, . nói cách khác Trịnh Tông đã đoạt được vương quyền từ tay Lê Hiển Tông. Nguyễn Hữu Chỉnh ở cuối thư còn nhắc tới một việc trọng đại nữa, Quân đội của Trịnh Tông đã hoàn toàn tiêu hóa được các vùng đất mới, Phúc Khang An của Đại Thanh thực sự là một tên chết nhát, hắn đã đồng ý ký hòa ước với Trịnh Tông. Nguyễn Hữu Chỉnh phải mang số quân hắn đang nắm giữ về kinh thành sẵn sàng nhận mệnh.
Tình huống đột ngột này khiến cho Bùi Mân bỗng nhiên ý thức được, Trịnh Tông đã bắt đầu động thủ với Trịnh Cán rồi, cho dù Bùi Mân và các tướng cũng biết, thời kỳ trăng mật giữa hai nước cũng sẽ không quá dài, nhưng hắn thật không ngờ nó lại chấm dứt nhanh đến như vậy. Đó còn không đến ba năm, Trịnh Tông bèn gấp đến khó mà dằn lòng nổi rồi, điều này lại làm cho Bùi Mân trong lòng sinh ra một tia lo âu, hắn lập tức hạ lệnh nói: “Đại quân hạ trại ngay tại chỗ!”
Quân Việt nhanh chóng đóng hạ đại doanh ngay trên thảo nguyên. từng căn lều lớn lần lượt xuất hiện, mấy trạm tháp canh gác rất nhanh được dựng lên xung quanh đại doanh. Hai ngàn kỵ binh đi vào thành tiếp quản lương khố. Hành động của quân Việt rất có nề nếp, hết thảy đều từng bước mà tiến hành. Nhưng bầu không khí của khu vực phụ cận đại doanh của trung quân lại có một chút rất khác thường, hai ngàn kỵ binh khởi giáp chưa cởi, vẫn võ trang sẵn sàng như trước, mỗi người hai con chiến mã cũng theo bên người, bọn họ cũng đều là thân binh tâm phúc của Bùi mân. Bùi Mân hiển nhiên là sắp phải hành động rồi.
Lê Viên là phó tướng của Bùi Mân vội vàng đi tới doanh trướng, đi tới phía trước đại doanh trung quân, hắn chắp tay nói với một viên thân binh của Bùi Mân: “Xin bẩm báo với Đại tướng quân, Lê Viên phụng mệnh tới gặp.”
“Lê tướng quân xin chờ một chút, ty chức thay ngài đi bẩm báo ngay đây.”
Thân binh kéo rèm lên. đi vào trong lều, Lê Viên và đám thuộc tướng đến sau vô cùng lo lắng mà nhìn vào những thân binh đang đội ngũ chỉnh tề đứng cách đó không xa, trong lòng thầm nghĩ: “Chẳng lẽ có biến rồi sao?”
Hắn tận mắt thấy Bùi Mân nhận được một phong thơ, trong ánh mắt lộ ra vẻ sầu lo, rất có thể là trong nước đã xảy ra chuyện rồi, nếu không . Lúc này thân binh đi ra lều. cười nói với hắn: “các vị tướng quân mời vào.”
“Đa tạ đại soái !”
Lê Viên kéo rèm lên, đi vào lều lớn. Trong lều lớn. Bùi Mân đang đọc kỹ lại phong thư. bởi vì triều đình phát sinh biến cố, Nguyễn Hữu Chỉnh không thề không thay đổi kế hoạch Tây chinh, từ bỏ việc chinh phạt toàn bộ Lan Xang, hắn đã triệu Bùi Mân đến thay hắn, , còn bản thân hắn thì phải lập tức chạy về Thăng Long, xử lý nguy cơ mà Thái Nguyên, An Quảng sắp phải gặp.
“Ty chức tham kiến Đại tướng quân!” Lê Viên đi lên phía trước thi lễ
“Ngươi ngồi đợi một chút, đợi. ta”
Lê Viên có chút thấp thỏm không yên mà ngồi xuống, hắn thấy giữa lều lớn của Bùi Mân hòm rương đều đã chuẩn bị xong, bèn càng thêm khẳng định chủ soái phải đi về.
Không lâu. từ bên ngoài lều lớn lại đi vào mấy vị tướng quân, đều là tướng lĩnh chính yếu theo Bùi Mân tây chinh, trung lang tướng Nguyễn Kha, lang tướng Trương Ân, cùng một số người khác.
Lúc này, Bùi mân mới cười nói với đám người Lê Viên: “Các ngươi hẳn là đoán được mà! Ta tìm các ngươi tới làm cái gì?”
“Đại tướng quân phải đi sao?” Lê Viên hỏi.
“Không sai, ta nhất thiết phải quay trở về Thuận Châu ngay.”
Hắn âm thầm thở dài rồi nói: “Trước khi ta đến đó thay đại soái cầm binh. ta nhất định phải an bài xong xuôi mọi việc mới được, các ngươi nghe ta nói.”
“Vâng ạ!”
Bùi Mân suy nghĩ một hồi bèn nói với mọi người:
“Có ba việc ta muốn nói rõ ra. thứ nhất là sau khi ta đi rồi, ai sẽ thay ta tiếp tục chỉ huy cánh quân này, , tạm thời sẽ do Lê Viên tướng quân chủ quản quân vụ,.”
Lê Viên, hắn vội vàng đứng dậy tỏ thái độ: “Ty chức tuân mệnh!”
Bùi Mân khoát tay để cho hắn ngồi xuống, lại nói tiếp:
“Chuyện thứ hai là chuyện sau này chúng ta phải làm gì, Các ngươi tranh thủ thời gian khi quân viện trợ chưa đến cố gắng đem lương thực vận chuyển về Mường Lay. có thể lợi dụng voi đến chuyên chở, chuyện này ta bèn giao cho Trương Ân tướng quân, phải nhanh chóng thi hành ngay.”
Ngay sau đó Bùi Mân lại nói: “Cuối cùng chuyện thứ ba, đó chính là chúng ta cần phải để lại bao nhiêu quân đội ở lại vùng đất mới. điểm này ta nói thêm cho các ngươi một chút, hiện tại chúng ta còn ba vạn tám ngàn người, ta tính để hai vạn ở lại, hẳn là có thể đối phó được với người Miến điện và Chămpasak. Quân đội còn lại, sau khi đem chiến sự kết thúc sẽ lần lượt quay về, còn về việc sẽ để người nào, sẽ do Lê tướng quân quyết định, các ngươi không được cãi lời!”
“Ty chức tuân lệnh!”
Mọi người đồng loạt đứng dậy tiếp lệnh. Bùi mân gật gật đầu cười nói: “Lê Viên tướng quân ở lại, còn lại chúng tướng đều trở về chuẩn bị đi!”
Mọi người lui xuống, trong đại trướng lại yên tĩnh trở lại, Bùi Mân đứng ở phía trước bản đồ cân thận mà xem xét cái gì đó, Lê Viên đứng ở một bên. đợi chờ chủ soái lên tiếng.
“Ngay tại lúc vừa rồi ta nhận được tin tức do Hoàng Đình Vấn truyền đến. bọn họ đã thành công tìm ra kho lương lớn nhất Thượng Lào, trong lương khố có gần bốn trăm vạn thạch lương thực, điều này vô cùng quan trọng đối với chúng ta, chúng ta phải đoạt lấy lương khố Pak Nga trước khi quân Miến Điện và quân Lan Xang ở phía Tây tiến đến.”
Lê Viên hiểu được ý tứ của chủ soái, vốn dĩ bản thân hắn phải dẫn quân đi xuống phía Pak Nga, nhưng hiện tại hắn không thể không quay về thay Nguyễn Hữu Chỉnh làm chủ soái, liền đem nhiệm vụ này giao cho mình.
“Xin Đại tướng quân yên tâm, ty chức nhất định sẽ nhanh chóng đi Pak Nga, cướp lấy kho lương.”
“Tốt lắm. ngươi phải xuất phát ngay bây giờ, dẫn một vạn binh đi để Trương Ân tiếp quản pa Thét. Ta đã xem bản đồ, Các ngươi nên lấy phòng ngự lấy việc phòng ngự là việc chính, tóm lại, trước khi ta về đến Thuận Châu, không cho phép các ngươi quyết chiến với quân Lan Xang, mặc kệ bọn họ dùng phương thức dụ dỗ các ngươi cái gì đi chăng nữa, cũng đều tuyệt đối không được xuất chiến, hãy từ thủ lương khố cho ta, nếu ngươi dám không vâng theo mệnh lệnh của ta. ta sẽ dùng quân pháp mà luận xử!”
Lê Viên nghiêm nghị hẳn. hắn khom người đáp: “Ty chức tuyệt đối không dám cãi lại mệnh lệnh của đại tướng quân!”
Bùi Mân nhìn hắn một lúc lâu, lúc này mới gật gật đầu: “Thôi được! Hiện tại tức khắc hành động.”
Ngay đêm hôm đó. Lê Viên dẫn một vạn kỵ binh, hướng lương khố mà chạy vội đi, còn Bùi Mân cũng ngay ban đêm xuất phát, dưới sự hộ vệ của hai ngàn thân vệ, quay về Thuận Châu, phải nhận Búa Việt Cờ Mao từ Nguyễn Hữu Chỉnh hắn mới có toàn quyền điều động năm cánh quân này.
Trong lúc này Kinh thành Thăng Long cũng đang xảy ra nguy cơ, mà nguy cơ này không chỉ đến từ phía Bắc.
Vương : Đây là tước vị cao nhất, sau Hoàng đế trong các triều đại xưng đế được dành cho hoàng tộc hay quan lại quý tộc (thần dân của vua). Sử Việt ghi những sự kiện như nhà Triệu phong Triệu Quang làm "Thương Ngô vương" và phong cho con cháu An Dương Vương làm "Tây Vu Vương", vua Trần phong Trần Quốc Tuấn làm "Hưng Đạo Đại vương", nhà Lê phong Mạc Đăng Dung là "An Hưng vương". Thực ra chữ "vương" có nghĩa là vua, nhà vua; nên với ý nghĩa thứ hai, tước vương chỉ còn danh nghĩa, không nắm quyền cai trị đất nước hoặc lãnh thổ nào, khi đó các Hoàng đế cai trị thể hiện oai phong của mình như vua trên các vua qua việc phong vương cho con cháu hoặc các tiểu quốc lân bang. Vương có tên ba chữ có vị trí thấp hơn Vương có tên hai chữ.VD: Thanh Đô Vương sau khi lập nhiều chiến công mới được phong lên làm Thanh Vương. Trịnh Tông từ Đoan Nam Vương tự phong làm Đoan Vương là đã có ý muốn làm vị vua thứ hai, mơ hồ có ý nghĩ gạt bỏ vua Lê
Trong Lịch sử thực sự, Phúc Khang An thực sự hòa ái. Phúc Khang An cũng là một trong những đại thần trong triều đối đầu với đại thần Hòa Thân. Ông được Càn Long Đế bổ nhiệm Tổng đốc Lưỡng Quảng nhằm chấn chỉnh mối quan hệ giữa nhà Thanh và Tây Sơn sau khi chiến tranh xảy ra giữa hai bên với thất bại nặng nề của nhà Thanh. Sau khi Tôn Sĩ Nghị bại trận bởi nhà Tây Sơn (khi đó Phúc Khang An được giao nhiệm vụ là đặc sứ phụ trách hậu cần), Càn Long Đế đã cử Phúc Khang An sang Đại Việt lãnh đạo quân Thanh đánh Tây Sơn, nhưng lại bị Quang Trung mua chuộc, tìm cách hoà hoãn, Phúc Khang An đã thuyết phục được Càn Long Đế làm hoà với Tây Sơn.Với chủ trương khá ôn hoà, ông đã có những đóng góp tích cực vào quan hệ ngoại giao giữa nhà Thanh và Đại Việt thời Tây Sơn, đem lại sự hữu hảo trong quan hệ bang giao hai nước, tránh các xung đột hai bên.