Chương 101: Tượng binh

Tượng binh

Trong lúc Nguyễn Hữu Du đang chém giết cùng quân địch ở dãy trường sơn, Bùi Mân được giao nhiệm vụ tiến đánh kinh đô Luông Pha Băng, lúc này cũng đã vượt qua Mường Lay tiến đến thành Pa Thét. Thành Pa Thét là một tòa thành lớn rất có ý nghĩa chiến lược, nó nằm bờ tây sông Nam Phak. rất đông dân. là vùng đất phì nhiêu nhất Lan Xang. chuyên sản xuất lương thực . Tại thành Pa Thét có một kho lương khổng lồ, có chứa hai trăm vạn thạch lương thực, của cải chất cao như núi

Thành này vốn dĩ có hai vạn quân trấn thủ, nhưng trước khi quân Bùi Mân đến một ngày lại có thêm hai vạn viện binh Vieng Phou Kha đến Pa Thét

Sáng sớm hôm đó, hai vạn quân Vieng Phou Kha đã tiên phong đã đến đồng bằng cách thành Pa Thét mười dặm. Tổng đốc Pa Thét quyết định xuất thành nghênh chiến. Hắn dẫn bốn vạn đại quân từ từ bố trận trên thảo nguyên rộng lớn. Trong bốn vạn đại quân đó có gần một vạn tượng binh. do năm ngàn con voi khoác chiến giáp to khỏe tố thành, trên lưng mỗi con voi có cõng theo bốn binh sĩ. một người phụ trách điều khiển voi. hai cung binh, một lính ném mâu. Đây là đội quân mạnh mẽ nhất Lan Xang

Tiếng tù và vang lên giữa thảo nguyên, Năm ngàn kỵ binh Lan Xang ngóng về doanh trại quân Việt ở xa. trong mắt lộ vẻ lo âu. Bọn chúng có vài tên đã tham gia đánh Thuận Hóa. Bọn chúng vẫn nhớ như in sự mạnh mẽ của quân Việt, nhưng lo thì lo, tù và đã nổi lên rồi bọn chúng chỉ còn cách tiến lên mà thôi

“Uuuu..Tiếng tù và ngất trời, vài trăm con voi cong vòi lại phát ra tiếng rú inh ỏi.

“Đùng! Đùng!”

Năm ngàn con voi dưới sự điều khiển của người cưỡi voi. chúng hất vòi. khí thế hừng hừng xông vào trận doanh của quân Việt.

Quân địch phát động tấn công trước, khiến bùi mân có hơi bất ngờ, nhưng trong tay hắn cũng có chừng bốn vạn quân, là kỵ binh, cung kỵ, có cả hai ngàn tay súng xen kẽ nhau lên trận, sát khí đằng đằng. Đây đều là tinh duệ trong quân.

Đằng trước đội ngũ. ba trăm khẩu đại bác đã sẵn sàng. Loại đại bác này chính là đúc theo thiết kế mới mà Trịnh Cán lấy từ tay vị giám mục kia

Đây là hung khí quân Việt chuyên dùng để đối phó kỵ binh, cũng chính là chuẩn bị đặc biệt của Trịnh Cán giành cho tây chinh lần này. Sức mạnh khó lường của đại bác đủ xuyên qua thân thể một chú voi to khỏe, đủ đánh vỡ đầu chúng.

cùng với việc đàn voi càng lúc càng đến gần. mặt đất như rung chuyển vì chúng, cát bụi mù mịt. thấp thoáng đã có binh sĩ trên lưng voi bắt đầu phóng tiễn về hướng này.

Khí thế áp người của năm ngàn con voi khiến chiến mã của quân Việt bắt đầu bất an không yên. các kỵ binh phải khống chế lại chiến mã. ánh mắt đầy hưng phấn và kỳ vọng. Trận chiến với voi, đấy sẽ mang lại cảm giác mạnh nhường nào!

Bùi Mân lạnh lùng nhìn theo đàn voi đang tiến lại gần.hắn nhìn thấy rất rõ, đàn voi này tuy mạnh nhưng những binh sĩ trên lưng nó lại chỉ là bọn ô hợp, cách quân Việt gần cả ngàn bước mà đã bắt đầu phóng tiễn?

Hắn vẫn đang đợi chờ, đợi voi đi vào vùng năm trăm bước - tầm bắn lợi hại nhất của Đại bác. Bọn voi này sẽ là công cụ vận chuyển lương thực lý tưởng của hắn. giết chết chúng có phần hơn tiếc, giờ phút này hắn lại có phần thương hại cho đàn voi này.

“Bắn!”

Bảy trăm bước, Bùi Mân bèn hạ lệnh cho phép bắn.

Ba trăm Khẩu đại bác lập tức nhả đạn, Đại bác là vũ khí đánh xa lợi hại nhất của quân Việt, có thể đạt đến tầm bắn cả ngàn bước, nhưng do nó hơi nặng nề và bắn đi hơi chậm, nên thường chỉ dùng để thù thành, nhưng nó lại là khắc tinh của voi. Thường cung nỏ đều khó mà xuyên thẳng được làn da dày của chúng. nhưng đạn đại bác lại khác. Trên chiến trường, bỗng chốc vang đầy tiếng kêu thảm thiết của voi, cả trăm con voi đi đầu bị đạn xuyên qua thân thể, đầu, mình. Hai chân chúng quỵ xuống, đau khổ té nhào.

Ngay tại lúc này, Bùi Mân lại hạ lệnh bắn, lại một trăm con voi thảm thiết gào rú, đè bẹp binh Lan Xang đang trốn chạy tứ tán dưới thân. Nhìn thấy đồng loại bị chết thảm làm những con voi trong đám còn lại khiếp đảm, chúng điên cuồng kéo nhau quay đầu bỏ chạy.

“Chiến đấu vì Đại Việt!” Bọn họ cao giọng hô hào, “Đại Việt Trung hưng, chết không hối tiếc!” Kỵ binh thế như lôi đình, chỉ một chốc đã đuổi kịp nhưng tượng kỵ binh đào tẩu. Bùi Mân điên cuồng vung chiến đao lên, dưới đao của hắn quân Lan Xang chết như ngả rạ một vạn kỵ binh quân Việt chia làm hai tấn công từ hai bên đoàn đại quân voi, sự uy dũng của chủ soái đã khích lệ tinh thần họ rất nhiều, cung tiễn của cung kỵ binh lại được bắn ra như trút cắm đầy trên mình voi. Binh sĩ Lan Xang sợ vỡ mật. thậm chí tiễn còn chưa đến, chúng đã ngã xuống voi để rồi bị bọn voi phát hoàng giẫm nát.

Lúc này, bỗng nhiên tiếng tù và thay đổi. Đây là tín hiệu cảnh báo, Bùi Mân lúc này mới phát hiện lại có một đội kỵ binh Lan Xang từ bên hông như nước vỡ bờ phóng về phía quân Việt.

“Chết tiệt, Kỵ binh trung quân nghênh chiến!”

Hắn thét lên một tiếng ra lệnh, kỵ binh quân Việt lập tức buông việc công kích đối với voi chiến, binh chia hai đường, giống hệt một cây kéo, cắm trực tiếp vào hai phía trái phải của quân Lan Xang. Quân Việt với khí thế như mãnh hổ, cung tiễn của cung kỵ binh biến mất, đã đổi thành hoành đao và trường mâu. Hai đội kỵ binh ầm ầm đâm vào cùng một chỗ, tứ chỉ tàn rục, máu me văng khắp nơi, tiếng kêu thám thiết, tiếng khóc thét nổi lên tứ phía, kịch liệt đến khiến người ta nghẹt thở.

Lúc này kỵ binh quân Việt ở phía bên phải cũng bó việc tấn công voi chiến, bọn họ vòng qua chiến trường, đâm thẳng đến chiến tuyến phía nam. cắt đứt đường lui của kỵ binh Lan Xang, tiếp đó nhanh chóng hình thành một vòng vây, với thế gọng kiềm mà kẹp chặt lấy năm ngàn kỵ binh Lan Xang, khiến cho bọn hắn không còn cơ hội bỏ chạy.

Cho đến giờ phút này, Chủ soái quân Lan Xang mới ý thức được chính mình đã phạm phải sai lầm nghiêm trọng. Hắn đã mất đi cơ hội trốn chạy, giờ đây hắn đã không còn đường đế thoát, bị quân Việt bao vây chặt chẽ. Hắn lo âu nhìn về phía quân cứu viện. trông cậy vào bọn họ có thế tới cứu viện kịp, thay mình mở ra một đường máu, nhưng biểu hiện của quân Vieng Phou Kha đã làm hắn thất vọng vô cùng. Bọn họ tựa hồ bị sự hung hãn của quân Việt làm cho khiếp vía, hoàn toàn vứt bỏ lòng tự trọng tối thiểu của một quân nhân, đi theo voi chiến mà trốn chạy sang phía nam. bị những tay súng của Đại Việt tiêu diệt

Từng đội từng đội một kỵ binh quân Việt phối hợp ăn ý, bọn họ sau khi bao vây lấy kỵ binh Lan Xang, liền bắt đầu phân cách đội ngũ của chúng. Một đội kỵ binh quân Việt ba ngàn người vô cùng hung hãn. bọn họ giống hệt một hoành đao sắc bén. sắc đến không thể cản được, đem kỵ binh Lan Xang sống sờ sờ mà cắt ra làm hai, làm rối loạn trận tuyến

Bên trong đội ngũ kỵ binh Lan XAng xuất hiện sự hỗn loạn, dần dần đi đến bên bờ sụp đổ. Quân Việt càng đánh càng hung hãn, bọn họ rất kiên nhẫn, rất có hệ thống, từng chút, từng chút một mà đánh vào kỵ binh Lan Xang như tằm ăn lá dâu. Kỵ binh Lan Xang tựa những con sâu đã lờ sa chân rơi vào trong lưới nhện vậy, sức phản kháng càng ngày càng mỏng manh, vị trí không gian càng ngày càng bị thu hẹp lại. Khắp nơi thi thể đầy rẫy, máu chảy thành sông. giờ khắc này, sự tuyệt vọng trong lòng đã hoàn toàn bao trùm lấy bọn họ

Bỗng nhiên một giọng hô lớn: “Buông vũ khí. đầu hàng!”

Các kỵ binh đều đồng loạt quay đầu lại nhìn chủ soái của bọn họ, Vị tổng đốc này phóng ngựa chạy gấp, ở giữa đội ngũ giơ kiếm hô to: “Nghe theo mệnh lệnh của ta. buông vũ khí đầu hàng quân Việt!”

“Đầu hàng quân VIệt!”

Trên chiến trường dần dần đình chỉ việc chém giết, các kỵ binh Lan Xang ngơ ngác mà nhìn chủ soái của mình: ‘Leng keng!’ không biết là ai ném trường mâu xuống trước, ngay sau đó một người kéo theo mười người, mười người kéo theo trăm người. ngàn người. càng ngày càng nhiều kỵ binh ném trường mâu đầu hàng. Trên chiến trường, tiếng quát to gọi đầu hàng vang lên hàng loạt. Bùi mân thấy quân địch không còn có ý chiến đấu nữa. cuối cùng hạ lệnh nói: “Chịu đầu hàng đi. nếu còn có người phản kháng giết không cần hỏi!”

Quân Việt nhanh chóng khởi động, đem hơn hai ngàn kỵ binh còn lại chia ra thành bốn. bắt đầu tịch thu lại vũ khí và ngựa của kẻ đầu hàng, hét ra lệnh bọn hắn ngồi dưới đất, tay đề trên đỉnh đầu. mấy chục kẻ có ý đồ chống lại liền bị giết ngay tại chỗ, đến tận lúc đó, năm ngàn quân Lan Xang đã bị quân Việt hoàn toàn tiêu diệt, hơn nữa còn diệt gần q vạn tên tượng binh bắt được gần một ngàn con voi chiến

Một trận chiến đầy máu tanh đã dần dần khôi phục lại sự yên bình, ánh trời chiều chiếu xuống vùng thảo nguyên, nơi nơi đều là từng đội từng đội tù binh ủ rũ, dưới sự áp tải của kỵ binh quân Việt, mờ mịt thất thần mà đi về phía thành Pa Thét. bọn họ sẽ bị đưa tới công trường phục lao dịch trong năm năm. Lúc này, một đàn voi gồm mấy trăm con voi đang chậm rãi đi tới. chiến tranh đã kết thúc, đàn voi cũng khôi phục lại tính đôn hậu của chúng, ngoan ngoãn mà tuân theo sự chỉ huy của quân Việt.

Bùi Mân rất có hứng thú đối với đàn voi này, hắn đi lên trước vỗ vỗ vào chiếc vòi của một con voi. cười nói: “Về sau này những đàn voi này sẽ là những phu khuân vác trung thành của chúng ta. ngươi phải đối xử thật tử tế với chúng nó.”

một đám tướng ỹ lập tức dạn ran “Ty chức hiểu được!”

Bùi Mân cười xòa. hắn lại nhìn một vòng đàn voi. liền nói với mọi người: “Thời gian đã không còn sớm nữa. bây giờ hãy theo ta vào thành đi xem lương khố cái đã.”