Chương 1: Hồi Ức

Việt Nam ngày XX tháng DD năm YYYY.

Tại bệnh viện Từ Dũ.

-Oa, oa, oa!

Tiếng khóc nức nở của đứa bé vừa chào đời bỗng vang lên.

.

.

.

-Ôi! Ơn trời phù hộ, cảm tạ trời đất linh thiêng, phật ở trên cao, phổ độ chúng sanh,...đã cho đứa bé chào đời bình an

Một người đàn ông tuổi chạc hai mươi chín, ba mươi, vẻ mặt phấn khởi đang đi qua đi lại trước cửa phòng.

...

Chợt cánh cửa lớn mở ra, một nữ y tá bế một thằng bé cáu kỉnh, vẻ mặt láu lỉnh, nó đang nhăn khuôn mặt trắng nõn, giương to đôi mắt đen nhánh nhìn người đàn ông.

.

.

.

-Là một bé trai hoàn hảo, khỏe mạnh,... Xin chúc mừng ông!

Cô y tá vừa bế thằng bé vừa mỉm cười nói.

...

Nước mắt người đàn ông nhẹ rơi, tiến lại hôn nhẹ lên vầng trán mềm mại của thằng nhóc rồi tiếp tay cô y tá, bế thằng bé đến bên cạnh giường, nơi mà cô gái tuyệt đẹp, vẻ mặt trắng trẻo nhưng hơi tái đi vì cơn đau, nàng đang nằm đó, mỉm cười.

.

.

.

Người đàn ông một tay bế đứa bé, một tay vuốt lại mái tóc hơi rối nơi vầng trán của người vợ, khẽ nói:

-Em xem, con trai của chúng ta vừa chào đời đã láu lỉnh như thế này, rõ ràng là một bộ dáng lưu manh, ranh con a...vừa nói anh ta vừa nhìn qua thằng bé.

...

-Anh này, sao anh lại nỡ nói con như thế chứ, sau đó người vợ khẽ làm mặt u oán, mà nó có láu lỉnh, lưu manh thì cũng là do cha nó truyền qua, anh thử nhìn lại anh xem, bao nhiêu tuổi rồi mà còn không đứng đắn, lúc nãy có phải còn vuốt nhẹ tay của cô y tá kia không, chờ về nhà coi tôi xử anh như thế nào!

Cô nàng nghiến răng, hai mắt trừng lên ra vẻ hung dữ, làm cho anh chồng chỉ biết câm nín, cười khổ không thôi.

...

“Ai bảo cô y tá kia quá quyến rũ a, chỗ cần lồi thì lồi, chỗ cần lõm cũng lõm,...chà chà, khi đi cặp mông vểnh cao còn lúc lắc nữa chứ,...”

Ánh mắt người đàn ông lóe lên ánh sáng lạ, trong đầu suy nghĩ miên man...và dĩ nhiên chỉ là suy nghĩ mà thôi, một khi nói ra thì kết quả cũng đủ hiểu a, haha!

...

Sau một phen cảnh cáo, cặp vợ chồng trẻ liền trở lại bình thường, họ dùng ánh mắt thương yêu lẫn cưng chiều nhìn đứa bé và cái bảng tên trước ngực nó.

Nguyễn Thế Thanh.

.

.

.

Vài ngày sau họ về đến nhà, một căn biệt thự màu trắng với các lầu cao đồ sộ hiện ra trước mắt, hiện tại cửa chính đang mở lớn, người trong nhà tấp nập ùa ra đón một thành viên mới.

...

Nào là ông ngoại, bà ngoại, ông nội, bà nội, dòng họ hai bên,... Tất cả đều có mặt đông đủ.

...

Vì vợ chồng họ ở riêng nên khi sinh đẻ chỉ có người chồng ở bên, còn cha mẹ hai người thì ở rất xa nên khi đến nơi thì vào thẳng nhà ngồi chờ luôn, không cần đến bệnh viện nữa, gia đình hiện đại có khác a.

Mọi người đều sum vầy lại, vui đùa đầm ấm bên nhau, tranh giành với nhau bế đứa trẻ, làm nó ngủ cũng không yên, dùng đôi mắt nhỏ đáng yêu “giận dỗi” nhìn mọi người, bặm môi chứ không khóc...cái vẻ mặt “lưu manh” của nó lập tức làm mọi người phì cười đến đỏ mặt tía tại.

...

.

.

.

Thời gian thắm thoát cứ thế trôi qua, nháy mắt năm năm trôi qua.

...

Một thằng nhóc láu cá, mặc một bộ đồ đồng phục mẫu giáo màu trắng xanh, nó đang lấp ló phía sau bụi cây trong vườn, vẻ mặt gian trá tính kế chuẩn bị nhào ra hù người phụ nữ tuyệt đẹp đang loay hoay phía trước bàn ghế đá.

...

Đột nhiên người phụ nữ khẽ xoay người lại, cười khúc khích:

-Cu tí à, con núp ở đó làm cái gì vậy hả, lại tính dùng cái trò Trư Bát Giới nháo tiểu yêu đem ra hù mẹ nữa ư? Hì hì!

...

Thằng bé vốn đang hưng phấn, nghe thấy vậy liền như bong bóng xì hơi, ũ rũ bước ra khỏi lùm cây.

...

.

.

.

-Nào, đến đây kể cho mẹ nghe hôm nay con đến trường học được những gì nè, con có ngoan không?

Người phụ nữ khom xuống, vươn hai tay bế đứa con đặt lên đùi mình, vuốt lại mái tóc li ti của nó và hỏi.

-Đương nhiên là con ngoan nhất rồi, để con kể a, hôm nay con học được rất nhiều thứ, nào là vẽ nè, hát nè,...

...

...

...

Đang kể thì chợt nó hét lớn mấy tiếng:

-Mẹ! Mẹ! Mẹ!!!

-Ba, mau ra đây, chở mẹ đi bệnh viện, mau lên,...

Đôi bàn tay nhỏ của nó nắm chặt lấy bờ vai người phụ nữ, lắc lắc, nước mắt nó giàn giụa.

-Mẹ, tỉnh lại đi, tỉnh lại đi mà,...hức, hức!

...

...

...

Nhà tù Chí Hòa.

...

-Mẹ!!!!

Một bóng người cao gầy từ trên chiếc giường nhỏ bật xuống, thở hổn hển:

-Hộc...hộc...hộc!

Từng giọt mồ hôi to như hạt đậu từ trên trán hắn lăn xuống, ướt sẫm hai bên tóc mai...vẻ mặt hắn tái mét, ánh mắt run rẩy, hoảng loạn,...dường như vừa trải qua một sự tình gì đó rất đáng sợ, khủng khiếp!

...

-Mẹ ơi!

Từng giọt nước mắt hòa lẫn cùng mồ hôi rơi lã chã trên nền xi măng đã sạm đen, bóng người kia cứ ngồi cúi đầu như vậy một lúc lâu.

...

Thật lâu sau đó hắn mới đứng dậy, vẻ mặt lúc này đã trở lại như cũ, bình tĩnh, lạnh lẽo, ánh mắt thỉnh thoảng lóe lên vài tia lăng lệ.

Bây giờ mới có thể thấy rõ chân diện của hắn, dáng người cao ráo, khuôn mặt anh tuấn chững chạc, chân mày rậm, đen nhánh, sống mũi cao,...và đặc biệt là trên môi hắn luôn nở một nụ cười tà dị, phối hợp với vẻ mặt của hắn thành một bộ như xem thường thế sự, khinh thường mọi thứ, ngạo mạn và bất cần.

.

.

.

-Há, tự dưng sao hôm nay bản thân ta lại mơ thấy ác mộng a, chuyện này đã hơn chục năm qua chưa từng xuất hiện lại, kì lạ thật!

Hắn khẽ lẩm bẩm, ánh mắt đăm chiêu...

Tính ra tới hôm nay thì hắn đã vào nhà tù Chí Hòa cũng đã gần được ba năm rồi,...và hắn cũng sắp bước vào cái tuổi hai mươi mốt rồi!

...

Đột nhiên ánh mắt hắn chợt lạnh lẽo, khuôn mặt lập tức đanh lại.

-Tất cả là do con ả kia, vì dốc tâm dốc sức để có thể chiếm được khối tài sản khổng lồ của ông già mà ả không từ bất cứ thủ đoạn nào với ta, haha, còn ông già kia...người cha như lão ta cũng không cần, hẳn là ông ấy đã bị con điếm kia mê hoặc, lại khước từ luôn cả ta, người con trai mà ông từng yêu thương nhất,...

.

.

.

-Đúng là đời a! Mười phần thì có hết tám, chín phần là không như ý, mà thôi cũng kệ, đôi khi ở trong tù còn khỏe hơn a.

...

Sau một hồi ổn định lại tâm tình, hắn tiến lại khung cửa, nhẹ búng tay hai cái:

-Phốc, phốc!

Lập tức có một tên cai tù từ đằng xa chạy vội lại, khom người chào hắn một cái.

-Không biết Thanh đại ca có gì dặn dò ạ!

...

-Ha, mày là thằng cu Tuân hôm nay tới gác trại lần đầu tiên đúng không? Đi ra lấy cho anh vài điếu thuốc cùng một dĩa cơm, tới giờ ăn sáng rồi a!

...

Tên cai tù dùng ánh mắt sùng bái nhìn Nguyễn Tiến Thanh, sau đó vâng vâng dạ dạ đi ngay.

...

Kể ra thế này cũng sướng, từ ngày hắn đánh bại Tứ Đại Thiên Vương - bốn tên đại ca tung hoành một vùng trời này liền thuần phục dưới trướng của hắn, từ đó Thanh đại ca của chúng ta lập ra một quy luật, trật tự nhà tù Chí Hòa này là do Nguyễn Tiến Thanh cai quản, thằng nào nháo sự...thằng đó chết!!!

...

Từ đó hắn lên như diều gặp gió, một mình tiến tới các phân khu của những đại ca giang hồ khác, solo thu phục từng tên, thuần phục hắn thì sống, nghịch hắn thì chết, kẻ bị giết, xác sẽ được dùng làm đồ ăn cho chó bẹc – rê. Rùng rợn vô cùng.

...

Nhưng cũng có ngoại lệ, trừ một số tên hắn không thể “đụng” vào thì liền để qua một bên, không phải là hắn sợ gì mà là hắn để đó, dành con mồi lớn cho sau này.

...

Nhà tù Chí Hòa, nơi mà ngươi là rồng thì cũng phải cuộn lại, là hổ thì cũng phải cụp đuôi mà nằm rạp xuống, bất kể ngươi là long hay là hổ, một khi bước chân vô đây rồi thì phải ngoan ngoãn mà nghe lời của cán bộ, cai tù. Thằng nào dám chống đối thì sẽ được nếm những hình phạt tra tấn tàn khốc nhất.

...

Ấy thế mà Nguyễn Thế Thanh lại khác, ngày đầu bước chân vào tù đã đánh gãy chân một tên cai tù, sau đó bẽ lọi khớp hai cánh tay của tên cai đó, lập uy trước mặt mấy chục ngàn anh em giang hồ. Ngày thứ hai lại đính thân khiêu chiến một trong tứ đại thiên vương – Gà Rừng Vương.

...

Gà Rừng Vương tên thật là Phạm Nhật Nha, được xếp thứ ba trong tứ đại thiên vương, tuổi đời đã hơn ba mươi lăm, một thân bản lĩnh mưa gió máu tanh, giang hồ lão luyện, làm gì có chuyện hạ mình đi đấu với một thằng nhóc chỉ mới mười tám tuổi đời. Thế là hắn cử đàn em qua định dạy dỗ cho thằng ma mới này một bài học, nào ngờ thằng đệ ruột vừa đi tới cửa phòng của Nguyễn Thế Thanh (lúc này chưa lên chức đại ca nên gọi tên chuẩn) chưa kịp gáy liền chết không kịp ngáp, bị một cước đá gãy cổ, ngỏm củ tỏi ngay tại chỗ.

...

.

.

.

Chuyện xảy ra làm cho Gà Rừng Vương tức giận vô cùng, tự thân đến thề phải giết tên ma mới bố láo này...sau đó một trận chiến ác liệt liền diễn ra trước phòng giam số xxxx.

...

...

...

Danh tiếng của Nguyễn Thế Thanh cũng từ đó mà vang dội lên, đánh bại gà rừng liền một hơi xông thẳng tới, hạ luôn ba tên còn lại trong tứ đại thiên vương, phân biệt là Vô Danh xếp thứ nhất, Đinh Thiên Tam xếp thứ hai và Trần Nhiên An xếp thứ tư, cả ba tên này đều giống như gà rừng, đều bị hạ đo ván, sau đó liền đầu nhập vào trướng của Thanh đại ca, thề sống chết có nhau, cùng nhau xông pha.

...

.

.

.

Hiện tại trong trại giam Chí Hòa này số đàn em của Thanh đại ca đã chiếm hơn hai phần ba số tù nhân, đạt mốc mười ngàn tên, bá đạo vô cùng. Số còn lại là người của các băng đảng giang hồ lớn ở bên ngoài, được “cấy ghép” vô để làm tay chân, với thế lực hiện giờ của Thanh đại ca vậy mà vẫn không thể đụng vào bọn này, từ đó cho thấy những đại ca đứng sau lưng bọn chúng rất mạnh a.

...

Trở lại với hiện tại, tên Tuân cai tù kia đã quay về, trên tay bưng một khay cơm còn nóng nghi ngút khói và đồ ăn thơm phức đem thẳng lại một cái bàn ăn riêng được thiết kế trước phòng của Thanh đại ca, sau đó từ trong túi áo móc ra một gói thuốc Jet, còn y nguyên chưa khui.

-Chúc đại ca ăn ngon miệng, em xin phép đi ạ!

...

-Ừ, mày làm việc rất hợp ý anh, sau này mày cứ gác ở phòng này đi, chỉ một phòng này thôi là được rồi.

...

-Thật hả anh, thế thì em đỡ khổ rồi,...

Sau đó cu Tuân vội cảm ơn rối rít, hớt hải chạy ra phía ngoài canh gác. Thanh đại ca nhìn theo bóng lưng hắn mà lắc đầu,...thằng này mà cũng cho đi làm cai tù, haizz, không biết mấy tên cấp trên suy nghĩ như thế nào a.

...

.

.

.

Vài ngày sau.

Hôm này chính là ngày tổ chức cuộc đấu chó ba năm một lần của nhà tù Chí Hòa, những con chó bẹc – rê chà bá, hung dữ bị nhốt trong mấy cái lồng sắt thiệt lớn, đang được mấy thằng tù đẩy tới trường đấu. Con nào con nấy hàm răng sắc bén, nhọn hoắt, nước dãi tràn trề,...

...

Từ ngày vào tù đến giờ, đây là ngày đầu tiên mà Thanh đại ca đi tới trường đấu chó, đi theo sau hắn là một bầy đàn em do bốn tên cao to dẫn đầu, mỗi tên kéo theo một cái chuồng sắt, bên trong chứa những “chiến cẩu” để góp vui cho ngày hôm nay.

...

-Nhìn kìa, Thanh đại ca đã tới!

...

-Hoan hô đại ca

...

Biết bao nhiêu là tiếng hò hét vang lên chào mừng idol này.

...

Nguyễn Thế Thanh tươi cười chào mọi người sau đó tiến về phía hàng ghế dành cho những đại ca, đặt đít ngồi xuống.

...

Ngay sau đó trận đấu chó đầu tiên liền được diễn ra.

-Sau đây là con Đại Mực (chó đen lớn) của đại ca...

Tiếng trọng tài giới thiệu, tiếng tù nhân la ó om sòm,...

...

Thanh đại ca vốn đang ngồi coi hào hứng thì chợt khựng lại, hắn thấy một thân ảnh ăn mặc quái dị đang tiến lại gần hàng ghế của mình, tên này mặc áo không ra áo mà quần không ra quần, trùm kín từ đầu tới chân, chỉ để lộ ra đôi mắt, hai bàn tay và đôi giày. Mà lạ thay chỉ có một mình Thanh đại ca nhìn thấy được hắn.

Khẽ tiến lại gần, sau đó hắn nhìn Thanh đại ca một lúc, gật gật đầu, tiếp tới là một tràn sủa tiếng cõi âm được phát ra từ tên ăn mặc thần bí:

-Cà Mà Nan Mi Đú,

-Ú Chú Xá Đu Li,

-Man Ly Ma Ha Lạp,

-Cạp Cạp!

Tiếng cõi âm đó được tên kia đọc đi đọc lại ba lần...

Rầm một cái Nguyễn Thế Thanh lăn ra chết ngay lập tức, cả người bị hút khô quắt, chỉ còn da và xương, linh hồn hắn từ trong thể xác bay ra, phiêu ảo rồi nhanh chóng bị một chiếc bình màu đen thu lấy, xong xuôi người ăn mặc thần bí liền biến mất, đến vô diện, đi vô thanh.

...

Trận đấu đang sôi nổi bỗng nhiễn bị một sự ồn ào náo loạn phá tan, Thanh đại ca, người thống lĩnh hơn mười ngàn đàn em bất chợt ra đi, chết một cách bí ẩn, thân xác héo khô, chỉ còn lại một lớp da mỏng và bộ sương. Chuyện này lập tức dọa cho mấy ngàn tên tù nhân mặt mày tái mét, chúng sợ là có hai nguyên do:

...

Một là đại ca bỗng dưng chết đi, bọn đàn em như rắn mất đầu.

Hai là cái chết bí ẩn này quá rùng rợn, không một ai dám lại gần cái xác, ngay cả tứ đại thiên vương cũng vậy.

Bí ẩn, kinh khủng, rùng rợn.