Chương 938: Hai Mẹ Con!

Thôi Đạt ngồi trong một cái xe trâu che kín mít, lặng lẽ đi vào Đông Kinh, rời xa phương bắc hoang vu ngập chìm trong khói lửa chiến tranh, trở về phố xá phồn hoa đô hội, nhưng hắn cũng không có gì khác biệt.

Thôi gia có một trạch viện vô cùng xa hoa ở kinh thành, do đường huynh Thôi Phục Lễ của Thôi Đạt quản lý, xe trâu khi đi ra trạch viện đó không hề dừng lại, tiếp tục đi như chiếc xe bình thường, thuận theo con đường nhỏ tới một cái phường nhỏ chẳng có gì đáng chú ý ở Thuận Thiên Môn, đây là nơi thương cổ Đông Kinh chứa hàng.

Xe đi vào tiểu viện nhỏ rồi đóng cửa lại, sau khi Thôi Đạt đầu đội mũ che kín mặt bước vào gian nhà nhỏ, lão hán đánh xe pha một ấm trà lui ra, không có ai khác.

Lý phường có địa thế rất cao, tiểu viện tử mà Thôi Đạt ở lại là nơi cao nhất trong phường, ngồi ở giường thấp trong nhà cũng nhìn được áo Kim Minh.

Ao Kim Minh dài chín dặm ba mươi bước, bốn phía có tường bao, bố trí rất nhiều thiết môn, nước chảy vào ao từ góc phía tây bắc, năm xưa chính là nơi thái tông kiểm duyệt thủy quân, nay thủy quân không còn, chỉ có vô số thuyền hoa, là chốn du chơi ưa thích của người dân Đông Kinh.

Vào dịp Tết Đoan Ngọ hàng năm, các đại gia trong thanh lâu tới ao Kim Minh chơi xích đu, xích đu được bố trí trên thuyền hoa, xích đu càng đẩy lên cao càng nổi tiếng, khiến cho từ phóng đãng từ đó lưu truyền.

Mấy năm qua kỹ nữ trong thanh lâu đã không thỏa mãn với phóng đãng đơn thuần nữa, mà lựa chọn những động tác nguy hiểm hơn, khi xích đu lên tới điểm cao nhất, như mỹ nhân ngư từ không trung lao xuống ao nước.

Năm nào cũng có người ngã chết, năm nào hoạt động xích đu cũng càng thêm nguy hiểm, như năm ngoái, Hà Vũ Nương của Huệ Xuân lâu và Xuân Cửu Nương của Bách Hoa các hợp tác với nhau, khi hai chiếc xích đu lên tới điểm cao nhất, Xuân Cửu Nương vươn hai tay kéo Hà Vũ Nương tới xích đu của mình, nghe nói nguy hiểm cực kỳ.

Cuối cùng hai nàng đồng loạt từ xích đu lao xuống nước, đẹp không sao tả siết, sau màn biểu diễn đó giá hai nàng tăng vọt, cũng không biết hào khách ở đâu tới, ngay đêm hôm đó thu cả hai mỹ nhân vào phòng, làm người khác hâm mộ chết thôi.

Trên những cây cầu bắc qua ao thì Tiên Kiều là đẹp nhất, mặt cầu cong ba lần, lan can sơn đỏ, đầu xuân tháng ba ao Kim Minh xuân ý tràn ngập, đào hồng như gấm, liễu xanh như khói, cư dân kinh thành kéo nhau tới ao Kim Minh du xuân, Tiên Kiều lúc nào cũng nườm nượp người, cho dù lúc này đã là chập tối, Thôi Đạt vẫn nhìn thấy dòng người qua lại.

Vùng này Thôi Đạt đã quen thuộc tới mức không thể quen thuộc hơn, hắn từng đi qua ao Kim Minh vô số lần, giờ cho dù nhắm mắt cũng có thể đi một vòng.

Thôi gia có một gian nhà cỏ độc nhất ở phía đông ao Kim Minh, mặc dù chỉ có thể ở nơi đó hai tháng, vẫn đẹp lộng lẫy.

Thôi Đạt năm nay không định tới ao Kim Minh, nếu như có khả năng, sau này cũng không tới nữa, hắn hi vọng ao Kim Minh là ác mộng cuối cùng của mình.

Bất kể là tâm ý của Thục phi nương nương hay là mình cầu khẩn, Vân Tranh đều không đáp lại, y đã quyết tâm rời bỏ Đại Tống rồi.

Nếu như có Vân Tranh hỗ trợ, kế hoạch của mình và Thục phi nương nương sẽ tăng thêm ba thành, đạt tới chín thành hoàn mỹ, bây giờ tuy chỉ có sáu thành, Thôi Đạt vẫn muốn liều một phen, Thục Phi nương nương cho rằng hoàng đế càng tới giây phút cuối cùng càng nguy hiểm.

Trước Tết Đoan Ngọ khả năng là thời gian cuối cùng.

Lúc này Thôi Đạt cực kỳ muốn gặp Thục phi, ý nghĩ đó chưa bao giờ cường liệt như bây giờ.

Cùng lúc đó trong hoàng cung Thục phi đang nấu cháo, mặc dù là thiếu phụ gần ba mươi tuổi, nhưng cuộc sống an nhàn cùng thói quen rèn luyện tốt đẹp, khiến nàng vẫn giữ vóc dáng thiếu nữ, dù váy thô áo vải vẫn xinh đẹp vô cùng. Hiện giờ hoàng đế đã hoàn toàn không thể ăn được, nàng vẫn không từ bỏ, hoàng đế hiện chỉ có thể uống thứ thuốc cực kỳ quý giá để cầm cự.

Triệu Húc ngồi ở lan can mái hiên nhìn từng động tác của mẫu thân, nhìn vô cùng chăm chú, đến khi thấy mẫu thân bắc hũ cháo ra khỏi bếp, ngần ngừ hỏi: - Mẫu hậu, phụ hoàng đã không thể ăn được nữa, người cần gì vất vả nấu cháo?

Thục phi nhìn nhi tử ngày càng cao lớn, mỉm cười: - Quen rồi!

Triệu Húc mím môi, nhân lúc mẫu thân thấm mồ hôi, bất ngờ nhảy khỏi lan can, bê hũ cháo đặt trên bàn nhỏ, há miệng định húp cháo hạt sen ngân nhi, nhưng bị Thục phi vũng tay đánh rơi, choang một tiếng, hũ cháo vỡ tan tành, cháo bắn tứ tung, Triệu Húc sững sờ.

Thục phi nổi giận mắng: - Đứa bé này làm sao không có quy củ như thế, đây là cháo nấu cho phụ hoàng con!

Triệu Húc ủy khuất, mím chặt môi: - Cháo của phụ hoàng sao con không ăn được, con cứ ăn đấy!

Nói rồi ôm chút cháo còn sót lại đáy hũ vỡ chạy mất, Thục phi đuổi theo, nhưng Triệu Húc ngoặt qua mấy hòn giả sơn biến mất, Thục phi hậm hực dậm chân đành về chỗ ở của mình.

Sắc mặt Triệu Húc khó coi vô cùng, toàn thân phát sát khi, hoạn quan cung nữ dọc đường nhìn thấy đều quỳ xuống cúi đầu, đợi thái tử đi rồi mới vội vàng đứng lên nhanh chóng rời đi.

Trở về tới Đông cung, Triệu Húc nhìn số cháo sót lại, sắc mặt lúc hoảng sợ, lúc hung tợn, rất lâu sau mới gọi hoạn quan bế con ly miêu Đại Bạch của mình tới.

Khi trong phòng chỉ còn một mình, Triệu Húc cực kỳ kiên nhẫn múc cháo cho Đại Bạch ăn, rồi lại sai người mang con chó săn mình thích nhất tới liếm hết số cháo còn lại ... Đêm hôm đó Triệu Húc không ngủ, nhìn chằm chằm hai con thú cưng, tới trời sáng, hai con vật vẫn cứ khỏe khoắn tinh thần, sương giá trên mặt Triệu Húc tan đi một nửa.

- Người đâu, gọi thú y trong cung tới, Đại Bạch của ta không khỏe. Triệu Húc nhìn Đại Bạch nhảy qua nhảy lại trêu chó săn, cắn răng quyết định, gọi lớn:

Không lâu sau thú ý tới kiểm tra rất kỹ, nói Đại Bạch không chỉ vì mới thiến nên không thoải mái, còn chó săn thì chỉ bị ít rận thôi, kê thuốc là hết.

Triệu Húc thở phào, thưởng cho thú y xong rửa mặt qua loa định tới chỗ mẫu thân tạ tội.

Thục Phi ngồi dưới mái hiên quạt bếp, trên bếp đặt hũ gạch, mùi thơm ngòn ngọt trong hũ bốc ra, nhìn thấy nhi tử tới, chỉ cái hũ: - Con thích cháo hạt sen, hôm nay mẫu phi nấu rất nhiều, ăn thoải mái.

Triệu Húc hổ thẹn cúi đầu: - Mẫu thân thứ tội, là hài nhi sai, hôm nay tới nhận lỗi, dù mẫu thân trừng phạt ra sao, hài nhi cũng không trách.

Tẩm cung rộng lớn lúc này chỉ có hai mẹ con, Thục phi thở dài: - Hôm qua thấy con muốn ăn cháo của phụ hoàng con, ta chỉ không muốn dẫn bệnh phụ hoàng con lên người con nên mới đánh rơi, sao con lại có phản ứng mạnh như thế, chẳng lẽ cho rằng mẫu phi hạ độc phụ hoàng con sao?

Triệu Húc mặt đỏ bừng, mặt cúi gằm: - Hài nhi sợ ...

Thục phi đỡ Triệu Húc đứng lên: - Là do hoàn cảnh của con không tốt, nếu mẹ con ta sống trong nhà bình thường sẽ chẳng có nghi ngờ này, con nghi ngờ mẫu thân, đánh chết không có gì quá đáng.

- Ài, ai bảo chúng ta ở trong hoàng cung, tại nơi này cẩn thận tới đâu cũng không quá, còn nhỏ thế này đã đi nghi, làm khó con rồi.

Vừa nói vừa múc hai bát cháo hạt sen, đưa Triệu Húc một bát.

Lần này Triệu Húc ăn rất ngon, chẳng bao lâu hai mẹ con ăn hết hũ cháo.

Chuông ở Chung Cổ lâu gõ ba cái, Triệu Húc cáo từ mẫu phi, tới điện Đại Khánh nghe thái phó và hoàng hậu xử lý triều chính.

Nhìn nhi tử khuất sau tường, nụ cười trên mặt Thục phi biến mất, lẩm bẩm: - Cũng tốt, hẳn không chỉ Húc Nhi nghi ngờ, vừa vặn cho mọi người xem, tránh nơi này cứ vô duyên vô cớ mất hũ.