Chương 937: Ôn Dịch Đáng Sợ..

Quân Tống vì có ba mươi khẩu hỏa pháo mà hành quân chậm chạp, nhưng lần này Trần Lâm không yêu cầu vứt bỏ mấy cục sắt để tăng tốc độ hành quân nữa, thậm chí lo đại quân đi quá nhanh bỏ rơi mấy thứ bảo bối này lại gặp nguy hiểm, trước kia ông ta cả ngày theo dõi Vân Tranh, giờ trong mắt chỉ có những khẩu pháo này.

Đại quân đi quá chậm, Vân Tranh cuối cùng phải thả đám sói non Thiếu Niên quân ra cho chúng tự do đi săn, ít nhất không còn nghe nói những nhóm quân nhỏ bị người Liêu tập kích nữa.

Sau khi băng tan, đường trở nên lầy lội, tình huống đường xá như thế vận chuyển đại pháo đúng là sự khiêu chiến lớn.

Được cái thảo nguyên vào tháng tư đẹp không sao tả siết, cỏ khô qua một mùa đông bị băng tuyết vùi lắm chẳng những không thối nát còn nhú ra mầm xanh mới, cái thế giới nửa xanh nửa vàng vì có vô số chim chóc mà trở nên sinh động, gà trong bụi cỏ, quạ lẩn quẩn giữa tầng không hay hải đông thanh như vương giả tuần tra tít trên cao, đều tận tình reo vang vì ngày trời trong gió nhẹ này.

Mùa xuân là mùa vạn vật phục sinh cũng là lúc chim chóc kiếm bạn tình sinh nở, Tô Tuân nhìn một con chim cái đang quyến rũ con chim đực diểm lệ, lo lắng nói với Lang Than: - Trong quân đa số là chiến mã chưa thiến, nay lúc xuân ấm hoa nở, là lúc chiến mã động dục, nếu người Liêu dùng ngựa cái dụ dỗ sẽ tạo thành phiền phức lớn, phải tăng cường trông coi chiến mã.

Lang Thản ngạc nhiên: - Tiên sinh nghe chuyện này ở đâu ra, mạt tướng thủ biên đánh nhau với người Liêu nhiều năm mà không biết?

Tô Tuân nhíu mày: - Chẳng lẽ ngươi không biết chuyện cũ của Lý Quang Bật?

Lang Thản gật đầu.

- Trong loạn An Sử, Lý Quang Bật từng dùng lượng lớn ngựa cái để dụ dỗ ngựa đực của quân địch, kết quả vừa có được mấy nghìn chiến mã, vừa suy yếu quân của Sử Tư Minh.

Lang Thản chắp tay: - Tiên sinh đừng lo, những ngựa thồ mang hành lý và vũ khí đa phần là ngựa cái, nói cách khác ngựa cái trong quân chiếm hơn bảy thành, không lo bị đối phương dùng "mỹ nhân kế".

Tô Tuân cười lớn: - Thế thì tốt rồi, có điều đề phòng chút vẫn hơn, mấy ngày qua lòng lão phu cứ bất an, đi khắp quân doanh mà không phát hiện ra sơ hở, nên mới lo nghĩ linh tinh như vậy. Thậm chí lão phu còn nghĩ người Liêu sẽ dùng tới biện pháp thâm độc là ôn dịch để ngăn cách thảo nguyên.

Lang Thản gật đầu: - Ôn dịch tuy đáng sợ thật nhưng tổn hại nước Liêu còn lớn hơn chúng ta, nó hoành hành tới tận khi băng giá mùa đông phủ xuống, chúng ta chỉ tổn hại ngựa, còn người Liêu một khi phát động thứ ôn dịch nhắm vào gia súc này, trong vòng mười năm khó thoát khỏi bóng ma của nó.

Tô Tuân nhìn bầu trời: - Lão phu biết điều đó, chỉ giả thiết một chút, nếu như thảo nguyên bùng phát ôn dịch quy mô lớn, ngươi nói xem Một Tàng Ngoa Bàng có thể mang đi được bao nhiêu người, hoặc nói cách khác, hắn liệu dám ở lại Trung Kinh để đục nước béo cò không?

Lang Thản rùng mình: - Chuyện này ....

- Lão phu chỉ tùy tiện nói thôi, nhưng người Liêu chó cùng rứt dậu không thể không phòng.

- Năm ngoái thảo nguyên gặp phải tuyết lớn chưa từng có, còn mùa xuân năm nay tới giờ vẫn chẳng có lấy nổi một giọt nước, nhưng đất đai nhờ tuyết tam nên cỏ cây sinh trưởng tốt, đây vốn là mùa chăn thả, tiếng là gặp phải binh tai, hoàn cảnh tốt như vậy cũng uổng phí. Vỗ vỗ vai Lang Thản mấy cái, Tô Tuân ngồi lên xe ngựa tiếp tục hành quân.

Chiến tranh tới giai đoạn này không bên nào muốn lùi bước nữa, như thế cuộc chiến thế nào cũng càng ngày càng tàn khốc, Tô Tuân thời gian qua xem Liêu sử, phát hiện ôn dịch khủng bố kỳ thực năm nào cũng bùng phát, người Liêu có biện biện pháp giải quyết thuần thục, đó là khi phát hiện mầm mống bệnh dịch là ngay lập tức giết chết gia súc trong chu vi mười dặm, sau đó cho bó lửa đốt hết.

Vân Tranh sau khi nghe Lang Thản kể chuyện thì giật mình, người Liêu và Tây Hạ đều có tính cảnh giác cực cao đối ôn dịch, chỉ cần phát hiện chút triệu chứng , không cần quan phủ ra lệnh mục dân cũng diệt trừ ngay, đối với họ mà nói đó là loại bản năng sinh tồn.

Ở Đại Tống thì khác, bách tính thấy bò dê bị bệnh là vội vàng đem bán để bù đắp tổn thất, còn về phần gây hậu quả ra sao thì bọn họ mặc, cho dù quan phủ có hạ nghiêm lệnh cũng không ngăn cản được.

- Tô tiên sinh, chuyện này ngàn vạn lần không thể, nếu người ngoài biết, danh tiếng bao năm của tiên sinh sẽ hỏng hết, e rằng chỉ còn cách theo ta ra biển câu cá.

Tô Tuân xua tay: - Người khác biết hay không thì liên quan gì, ít nhất lão phu tự biết, khi đó còn nghĩ nếu mưu kế đạt hiệu quả, dù cắt tóc vào núi cũng được.

Vân Tranh thở dài: - Ghét nhất cái bộ dạng lợn chết không sợ nước sôi của các vị, làm việc xấu xong còn vung tay hô cao với thiên hạ, lão tử mình làm mình chịu. Tiên sinh, ta nói thật, chuyện này không thể làm.

- Bách tính nuôi được con lợn béo mất hơn một năm, vì nó mà lo nát lòng, đôi khi còn lo hơn lo con, chỉ đợi này giết thịt kiếm ít tiền. Nếu như bị ôn dịch của ngài làm hỏng, ngài lấy đầu ra đền tội, nhưng một năm vất vả của ông gia ai đền? Trẻ nhỏ trong nhà chảy nước dãi chờ miếng thịt, ai bù đắp cho chúng.

Tô Tuân ngạc nhiên: - Năm xưa đại soái tấn công Nông Trí Cao chẳng phải cũng lợi dụng ôn dịch sao, có ai nói gì ngài đâu?

Vân Tranh nhíu mày, cảm thấy Tô Tuân bất thường, có thể do chiến tranh kéo dài, căng thẳng liên miên thành ra nghĩ quẩn: - Chuyện đó không phải do ta gây ra, thành Ô Sào có ôn dịch vì người chết quá nhiều, thêm vào khí hậu cùng hệ thống tiêu thoát của thành chưa hoàn thiện mới nổ ra ôn dịch.

- Khi đó tiên sinh cũng ở thành Ô Sao, chẳng lẽ không hiểu ôn dịch vì sao bùng phát, sau đó ta tốn bao nhiêu công sức để dập dịch, tiên sinh phải thấy hết mới đúng.

- Lão phu nhớ đại soái từng nói, chiến tranh là nơi vô nhân tính, vì chiến thắng không gì không thể dùng.

Vân Tranh lắc đầu, kéo Tô Tuân tới bên sa bản, chỉ thành trại dày đặc của người Tống: - Tiên sinh nhìn đi, một khi ôn dịch xuất hiện, chúng ta sẽ tổn thất gấp trăm lần, địch đâu ngốc, chúng ta lấy ôn dịch làm vũ khí, bọn chúng cũng sẽ dùng, khi đó trên đời này còn mấy ai sống được?

- Sự tàn nhẫn trên chiến tranh cũng có giới hạn thôi.

Tô Tuân thở dài, dùng vải che đi sa bàn, cũng như che đi tâm tư u ám của mình.

Vân Tranh cũng thở phào, coi như chuyện này chưa từng xảy ra, phía Lang Thản cũng nhận được cánh cáo nghiêm khắc, coi như triệt để trấn áp được.

Hành trên thảo nguyên, tiền quân đã biến mất ở đường chân trời, hậu quân vẫn liên tục ở cuối thảo nguyên đổ ra, sở dĩ phải kéo thành hàng dài như vậy vì đường xá quá tệ hại.

Thảo nguyên không có đường, do gia súc đi qua mà thành đường, những con đường nhỏ như thế có khắp nơi, với mục dân mà nói vô cùng thuận tiện, với đại quân là phiền toái lớn.

Lập trận hình dàn hàng ngang tiến quân là không thể, nơi này quá nhiều đồi núi và đầm lầy, vì thế xà trận là lựa chọn duy nhất.

Thám báo hai bên hoạt động rất vất vả, hải đông thanh càng không ngừng nghỉ tuần tra trên bầu trời, thảo nguyên rất đẹp nhưng chẳng ai có suy nghĩ ngắm cảnh, cúi đầu đi đường.

Vân Tranh không cưỡi ngựa nữa mà ngồi xe, hành quân đường xa là gánh nặng rất lớn.

- Năm Nguyên Thú thứ sáu, Đại tư mã Đại tướng quân, Quan Quân Hầu Hoắc Khứ Bệnh qua đời, khi đó 23 tuổi.

Vân Tranh đang xem sách chợt nghe Trần Lâm nói thế, liếc nhìn một cái, tiếp tục xem sách.

- Năm Nguyên Thú thứ sáu, Đại tư mã Đại tướng quân, Quan Quân Hầu Hoắc Khứ Bệnh qua đời, khi đó 23 tuổi. Trần Lâm lần nữa cao giọng nói:

Vân Tranh đành đặt sách xuống: - Ông không cần nói hai lần, ta sắp ba mươi, tai họa Quan Quân Hầu không xảy ra với ta, làm sao ông biết chuyện ôn dịch?

* Hoắc Khứ Bệnh chết do nguồn nước bị Hung Nô dùng xác trâu bò đầu độc. - Lão phu không biết.

- Không biết thì ông lấy người chết bởi ôn dịch ra cảnh cáo ta làm gì? Nói mau đi.

Trần Lâm leo lên xe: - Tô tiên sinh kể với lão phu.

- Giờ không có chuyện gì xảy ra hết, ông quên đi không phải xong rồi sao?

- Lão phu sợ!

Vân Tranh nghe câu này phát ra từ một thống lĩnh Mật điệp ti mà bật cười.

- Làm sao không sợ, lão phu đối diện với mục tiêu là một nhà hoặc một tộc, các vị thì nhắm cả vào quốc gia, ôn dịch là ác ma khủng bố nhất thế gian, năm Chí Đạo thứ ba, lão phu trơ mắt nhìn cha mẹ huynh đệ tỷ muội lần lượt chết bởi ôn dịch, khi đó ta mười hai tuổi, phải chôn cả nhà, bản thân cũng đào cái hố lớn nằm xuống ... Kết quả ông trời không nhận, chỉ còn mình ta sống trong cái thôn bị ôn dịch hoành hành hơn một năm.

- Ôn dịch súc vật và ôn dịch ở người khác nhau, vả lại ta cũng đâu có đồng ý!

- Giống nhau cả thôi, nếu là ôn dịch thì đều giống nhau.

Trần Lâm đi rồi, Vân Tranh gãi đầu gãi tai tiếp tục xem sách, được lão già này thổ lộ tâm tình rất hiếm có, nói cách khác từ thời khắc này coi ông ta là người mình cũng không quá.

Cảm giác này cũng không tệ, Trần Lâm nói ra quá khứ chứng tỏ ông ta không ngụy trang với mình nữa, bảo Hầu Tử: - Đưa cho Trần Lâm hai bình hoa quả dầm trong nhà mang tới, nghe nói ông ta thích quất ...