Chương 846: Thành Ý Từ Bạch Liên Hội.

Một kỵ sĩ thúc ngựa xuyên qua màn mưa mịt mù tới ngõ ngoài Tuyên Vũ môn, dừng lại trước tòa phủ lớn, xác nhận tấm biển liền xuống ngựa, buộc vào cột đá cao, cởi áo tơi ra đắp lên lưng ngựa, xách một cái bọc nặng đi tới đập vòng cửa.

Cửa bên mở ra một khe hở, khuôn mặt hoạt kê của Hầu Tử xuất hiện, nhìn kỵ sĩ bực bội hỏi: - Ai thế?

Kỵ sĩ bỏ nón xuống, lộ ra khuôn mặt xương xương, chắp tay: - Tại hạ Đường Yến, lần này tới quý phủ có chuyện làm ăn muốn bàn.

Hầu Tử quan sát cái bọc trên tay Đường Yến: - Ba cái đầu người à, không tệ, vào nói chuyện đi. Rồi mở cửa bên mời khách vào.

Đường Yến theo Hầu Tử tới một gian phòng nhỏ, đây vốn là nơi gia tướng nghỉ ngơi uống trà tán gẫu, gần đây trong phủ không thái bình, không ai có tâm trạng nữa lúc nào cũng ở vị trí cảnh giác cao độ, vì thế gần đây gian phòng này để trống.

- Sắp nhập thu rồi, qua trận mưa này thời tiết sẽ trở lạnh, uống ngụm rượu cho ấm người đi.

Hầu Tử rách khách khí, với hắn bất kỳ ai truy sát kẻ thù của Vân gia thì đều là người tốt.

Đường Yến không chối từ, nhận lấy theo thói quen ngửa cổ tu một ngụm lớn, tiếp đó so sặc sụa mấy tiếng liền mới áp được hơi rượu xuống, giơ ngón cái lên: - Rượu mạnh thật.

Hầu Tử mở cái bọc ra, bên trong là ba cái đầu người gói trong giấy dầu, chỉ cái ngoài cùng: - Người này bắt được ở đâu?

Đường Yến cười: - Thằng Trì!

Hầu Tử bội phục chắp tay: - Giết được cả thiết diêu tử, Đường huynh đúng là một trang hảo hán, Vân Văn bội phục.

Đường Yến đứng lên đáp lễ: - Vân huynh quá khen rồi, vì bắt tên này, Đường mỗ phải huy động huynh đệ cửu sơn thập trại, cuối cùng mười một huynh đệ hi sinh mới làm hắn kiệt sức ...

Hầu Tử là ngoại quản sự của Vân gia, nên chuyện này hắn có thể tự quyết: - Hảo hán, trước kia Nhị gia ta treo thưởng một trăm quan, nhưng rõ ràng không thể dùng với tên này, ta trả cho cái đầu này năm trăm quan, không biết Đường huynh đã hài lòng chưa?

- Vân huynh cao nghĩa, Đường mỗ thay mặt các huynh đệ đa tạ.

Hầu Tử cười: - Huynh đệ cửu sơn thập trại cũng là người Kinh Tây quân chúng ta, người một nhà không nói lời khách sáo.

Nói tới đó nhìn lướt cái đầu người ở giữa, nhổ bài nước bọt, tên đó là người Tống, chỉ cái thứ ba: - Nữ nhân này là ai?

- Tái quan âm Vương Miểu, tam đương gia của Bạch Liên Hội.

Hầu Tử cầm cái đầu người chẳng có tí xíu diễm sắc nào để tán thướng: - Các huynh đệ giết thiết diêu tử còn có thể chứ, giết được ả e là có chút khó đấy.

- Vân huynh quả nhiên sáng suốt, cái đầu này không phải huynh đệ mang tới đổi tiền, mà được ủy thác, chuyên môn đưa tới phủ.

Cửu sơn thập trại kỳ thực là một tổ chức vũ trang địa phương nhưng chưa tính là quân đội, lực lượng cơ bản là đoàn luyện địa phương, thường ngày phụ trách tuần tra nông thôn, là người bảo vệ trị an địa phương chủ yếu của Đại Tống.

Có điều nay những tổ chức này đã biến chất, đoàn luyện sứ đại đa số là hương thân địa phương, nên nó là đại biểu lợi ích cho hương thân, tổ chức nửa quan nửa dân này tội ác vô số, quá nửa vụ tạo phản là bắt nguồn từ tổ chức này.

Bọn họ giao du rộng với cả hắc bạch lưỡng đạo, tên Đường Yến này khả năng tới làm thuyết khách.

Hầu Tử căn bản không tin tổ chức địa phương có thể giết nổi thiết diêu tử, hi sinh mười một người? Đối diện với hổ, đàn dê đông tới mấy cũng vô ích.

- Bạch Liên hội nếu đã nhận lời của người Tây Hạ tới ám sát Nhị gia nhà ta thì bọn chúng nên biết, một cái đầu của Vương Miểu là chưa đủ: Hầu Tử nghiêm mặt nói:

Đường Yến thành khẩn thi lễ: - Hội chủ Bạch Liên hội Diệu Nguyệt Chân nhân nhờ tại hạ tới xin lỗi Vân hầu, Vương Miểu an bài người ám sát Vân nhị gia là điều huynh đệ trên dưới không rõ, sau khi hội chủ biết tin vô cùng chấn kinh, ngày đêm dẫn cao thủ trong hội tới Thằng Trì đại chiến với người Tây Hạ.

- Sau khi trả cái giá nặng nề, giết được Vương Miểu, thiết diêu tử Tích Ly, nhưng những tên khác đã bảo vệ Hàn Hoàng trốn thoát, lực lượng hội chủ dẫn theo tổn thất nặng nề đành phải quay lại.

Hầu Tử không bình luận, mời hắn uống trà, sau đó đi vào hậu đường.

Lão Liêu ngồi sau một cái bàn rất cao đang làm sổ sách, chân ông ta vào ngày mưa âm thấp là đau nhức khó chịu, những lúc như thế chỉ còn cách nâng bàn lên cao, đặt lò ở dưới mới dễ chịu: - Nghe nói người kia mang ba cái đầu tới, thật hay giả?

- Đều là của nhân vật trọng yếu, theo hình Hoa Nương phu nhân cung cấp thì một là thiết diêu tử, một là chủ bạ Tả Đại Sơn, một là yêu nữ Vương Miểu của Bạch Liên hội.

Lão Liêu bỏ bút lông xuống: - Hừ, Lãng Lý Cách bản lĩnh ra sao ta thấy rồi, yêu nữ Vương Miểu đó chỉ bằng một nửa Cát phu nhân thì cũng không dễ đối phó, nhất định có vấn đề, đừng để chúng mạo nhận lừa tiền.

Hầu Tử cười hì hì: - Liêu thúc đúng là đại quản gia, nhìn một cái ra ngay vấn đề, người ta không phải tới lĩnh tiền, mà làm thuyết khách cho Bạch Liên hội. Rồi thuật lại lời của Đường Yến một lượt.

Lão Liêu cười nhạt: - Vương Miểu là cái thá gì, Diệu Nguyệt chân nhân là cái thá gì, bọn chúng không bằng một sợi lông của Nhị gia, sáu lần liên tục ám sát, hại chết không ít hộ vệ nhà ta, nếu chúng đắc thủ, đại quản gia ta không còn thể diện nào mà sống nữa.

- Muốn lấy mấy cái đầu người xin Vân gia tha thứ à, đừng mơ.

Lão Liêu rút ngăn kéo ra hai tờ giao tử: - Đi kết toán cho chúng.

Hầu Tử cầm giao tử đưa lên miệng hôn một cái, sau đó đi tìm Đường Yến.

- Ta không tin Tam đương gia gì đó đưa ra quyết định ám sát Vân gia mà hội chủ gì đó không biết, bản lĩnh lớn nhất của Bạch Liên hội là thông qua đám yêu phụ ra vào hậu trạch nhà quan quý, biết những chuyện không ai biết.

- Thời gian trước lão gia nhà ta vào thiên lao, rất nhiều kẻ nghĩ rằng Vân gia hết rồi. Vân gia ta muốn câu trả lời có thành ý hơn từ Bạch Liên hội.

Thấy Hầu Tử cầm chén trà lên, Đường Yến đành chắp tay cáo từ, tâm trạng không tốt, hai tờ giao tử cũng quên lấy.

Rời Vân gia, tâm tình Đường Yến càng kém, hắn không chỉ là một vị hào thân ở Thằng Trì huyện, tả hộ pháp Bạch Liên hội mới là thân phật thực của hắn.

Thật ra hắn không hề thích Bạch Liên hội, nơi đó là thiên hạ của phụ nhân nữ tử, một nam nhân như hắn không có tiếng nói, điều này khiến Đường Yến xưa nay luôn cao ngạo rất không phục, nhưng hội chủ Bạch Liên hội là muội muội của hắn, chẳng cách nào cắt đứt.

Dù chỉ là một vị tục gia hộ pháp, nhưng hắn lại biết rất rõ mối quan hệ Bạch Liên hội, Vương Miểu ám sát Vân Việt, muội tử của không thể không biết, nếu không làm sao Vương Miểu có thể sai khiến được sát thủ hai sao cao cấp.

Sát thủ cấp đó không có nhiều, chết một người đã là tổn thất lớn.

Trong mắt bách tính và văn sĩ bình thường, Bạch Liên hội là những người một lòng hướng thiện, tích cực xây cầu làm đường, nhưng giới huân quý không lạ gì, nếu muốn giải quyết phiền toái nho nhỏ, đi tìm Bạch Liên hội rất đáng tin.

Đường Yến thúc ngựa rời Đông Kinh từ tây môn, đi vòng vèo trong mưa, xác định không có ai theo dõi mới bẻ hướng sáng phía đông, vì trời mưa nên người đi đường rất ít, chỉ có những người cùng khổ vì kiếm miếng ăn mà vất vả bôn ba.

Một thợ da quần áo rách rưới cố gắng co mình thật sâu vào lán cỏ bên đường, tránh mưa làm ướt, trước mặt ông ta bày ba con dao lột da sáng loáng, nhưng thời tiết này làm gì có ai tới thuê, ông ta chỉ biết ôm hi vọng mong manh nhìn mỗi người đi qua.

Đường Yến tâm sự trùng trùng cưỡi ngựa phi nhanh ngang qua cái lán cỏ, căn bản không nhìn người thợ da khốn khổ kia.

Một tuần tra sau có khoái mã chạy ngang qua lán cỏ, kỵ sĩ dừng lại nói nhỏ: - Biện hạ nắng to thuyền hoa bập bềnh!

Thợ da gật đầu: - Nếu xác nhận đúng chính chủ thì báo cho Khuê Mộc Lang, tối nay đột kích.