Đối phương giàu có hơn mình, Vũ Hách không nghĩ Bột Bột nhìn trúng nữ nhân và dê của mình, đối phương cũng mạnh hơn mình quá nhiều, phản kháng là vô ích, vả lại cùng là người Nữ Chân, hắn yên tâm gọi đám lão bà và con cái vừa rồi vì hoàng sợ đã trốn tản mác khắp nơi.
- Hôm nay giết dê, giết hai con, chiêu đãi hùng ưng tới từ Nạp Lý Hát.
Bột Bột lắc đầu: - Ta cần ngươi đưa đi tìm Khắc Lý Bát chứ không phải ở đây ăn thịt dê.
Vũ Hách lắc đầu quầy quậy, bất kể thế nào cũng không chịu, vì rất nhiều người đi tìm Khắc Lý Bát mà chết trên đường.
Hiện Liêu Đông rất loạn, khắp nơi là huân quý người Liêu kết đội rút lui, đám cường đạo rời địa bàn cướp bóc nhân khẩu, chiến đấu tưng bừng với huân quý.
Vũ Hách không hiểu vì sao lại loạn, nhưng thân là vị trưởng giả đã sống ba mươi hai tuổi, hắn biết sức mạnh của cá nhân yếu đuối ra sao, mỗi khi loạn lạc xảy ra chỉ có cách rời thảo nguyên màu mỡ, trốn sâu trong rừng đợi tình hình lắng xuống.
Bột Bột lại đánh Vũ Hách, lần này hắn dùng cái gậy to, nói lý lẽ chỉ lãng phí nước bọt, dùng nắm đấm là hữu hiệu nhất.
Vũ Hách kệ Bột Bột đánh mình, hắn cứ ôm đầu la hét, cầu xin, nhưng tuyệt đối không nói sẽ đi tìm Khắc Lý Bát, hắn biết Bột Bột không đánh chết mình.
Hai đưa bé khoảng mười tuổi hung mãnh xông vào, giang tay muốn ôm lấy Bột Bột vật xuống đất, Vũ Hách chưa kịp đuổi chúng đi thì Bột Bột xoay gậy một vòng, quất vào đầu gối chúng, hai đứa ngã lộn nhào, hắn bỏ Vũ Hách, quay sang mục tiêu mới ...
- Đừng đánh, đừng đánh, ta cùng ngươi đi tìm Khắc Lý Bát, nghe nói hắn tới Áp Tử hà, chuẩn bị tập kích hoàng đế Khiết Đan lần nữa. Thấy con bị đánh, Vũ Hách đau như bị dao cắt, đành lớn tiếng nói:
Trước kia Bột Bột hỏi đại soái, người Khiết Đan giết người Nữ Chân quá nhiều, vì sao người Nữ Chân vẫn tạo phản, đại soái nói phải ân uy đầy đủ mới là đạo hàng phục, người Khiết Đan chỉ biết dùng uy áp bức mà quên dùng ân tạo phúc, nên gây là cục diện hôm nay.
Người Khiết Đan quên, nhưng Bột Bột không quên, lấy ra một bộ khải giáp, một thanh trường đao bằng thép tốt và một con ngựa, hứa nếu tìm thấy Khắc Lý Bát, những thứ đó đều thuộc về Vũ Hách.
Vũ Hách còn tranh thủ thêm cho đám lão bà một túi muối lớn rồi mới gian nan leo lên chiến mã, theo Bột Bột đi về phía đông.
Khi đi ngang qua mục trường nhà Đại Lộc, Vũ Hách đột nhiên nhớ ra nếu mình đi, Đại Lộc thế nào cũng cướp mục trường của mình.
Thế là chuyện cũ lại diễn ra, đánh một trận sau đó lấy phần thưởng ra dụ dỗ, đơn giản hiệu quả, nên khi Bột Bột rời vùng đất không quá rộng này, bên cạnh đã có mười tám hán tử Nữ Chân với mức độ thương tích khác nhau đi theo.
Đám thương nhân Khiết Đan luôn ngu xuẩn, bọn chúng thừa biết bán cho Bột Bột ngựa và đao thì sẽ có thêm người Khiết Đan gặp họa, vậy mà bọn chúng vẫn bán, vì hạt vàng Bột Bột mang theo rất nhiều.
Bột Bột chẳng quan tâm phải trả bao nhiêu tiền, vì số tiền đó chẳng mấy chốc sẽ quay trở lại với mình, chẳng có gì phải lo.
Đại soái luôn nhấn mạnh, một tập thể trước tiên phải có sự đoàn kết, nếu không dù nhiều người đến mấy cũng chỉ là nắm cát rời, không có sức chiến đấu, nên hắn không ngại chia xẻ ngựa vào đao cho những người đi cùng.
Người Nữ Chân sau khi được vũ trang liền báo đáp đám thương nhân Khiết Đan tham lam, dưới sự giám thị của hải đông thanh, bất kế chúng chạy đi đâu cũng không thoát.
Có đao, có chiến mã, người Nữ Chân từ mục dân nhút nhát biến thành chiến sĩ dũng mạnh, vệ đội của thương nhân nhanh chóng bị giết sạch, những người khác cao hứng chia nhau chiến lợi phẩm, chỉ có Bột Bột đi tới trước mặt thương nhân nói: - Ta không giết ngươi, hãy đi nói với người Khiết Đan còn lại, ta, Hoàn Nhan Bột Bột, sớm muốn gì cũng giết hết các ngươi.
Thương nhân Khiết Đan cưỡi con ngựa già gày nhất đi rồi, Bột Bột tin rằng, tên của mình rồi sẽ như tên của Khắc Lý Bát, truyền khắp vùng núi trắng nước đen này.
Đúng như hắn nghĩ, khi thương nhân đầu tiên đem cái tên Hoàn Nhan Bột Bột nói với thương hội quý tộc người Khiết Đan thì đã có sáu thương đội trong thời gian ngắn báo cái tên này.
Hoàn Nhan Bột Bột, đây là cái tên vô cùng ngông cuồng, Hoàn Nhan trong tiếng Nữ Chân có nghĩa là vua của vua.
Thương hội quý tộc Khiết Đan bị tổn thất nặng nề lập tức tổ chức lực lượng hùng mạnh đi tiêu diệt đám cường đạo nhỏ này.
Trong vòng một tháng hai bên giao chiến với nhau tám lần, mỗi lần đều là những cuộc tử chiến, đám cường đạo Hoàn Nhan Bột Bột vô cùng tàn nhẫn và giảo hoạt, chúng liên tục rình rập phục kích nhóm nhỏ, khi đại quân tới thì chỉ còn lại thi thể trần truồng ... Toàn bộ tài sản bị cướp sạch.
Tháng tám, cỏ trên mặt đất đã úa vàng, một đội giáp sĩ màu đen lặng lẽ hành quân, khi tới một cái hồ hình trăng non mới dừng lại, sáu trăm người cắm trại nghỉ ngơi.
Bột Bột nhìn bộ hạ của mình cười rất vui vẻ, giờ thì hắn không cần đi tìm Khắc Lý Bát nữa, thế nào Khắc Lý Bát cũng đi tìm hắn.
Trải qua một thời gian dài cướp bóc, Bột Bột thấy tài vật mình tích rữ đã đủ để kiến lập nên một tòa thành ở hoang nguyên.
Bột Bột thông qua một thương đội người Tống truyền tin mình muốn xây thành tới tai các hào thương cự cổ Đại Tống, trong đó người hứng thú nhất là thương hành đất Thục.
Khi rời khỏi một dải Hàm Bình, Hàm An, Uy Châu, Bột Bột không chỉ là rút lui nữa, mà dẫn theo người Nữ Chân của mười một châu huyện xung quanh, rời khỏi khu vực người Khiết Đan khống chế, tìm được mảnh đất màu mỡ bằng phẳng giữa Hoải Đức và Tường Châu.
Sau khi bái tế Thiên Thần, Bột Bột cứa lòng bàn tay cho máu chảy xuống đất, thế dùng mạng sống của mình bảo vệ mảnh đất này, đồng thời đặt cho tòa thành sắp xây cái tên là Hoàng Long phủ.
Một quốc gia từ đỉnh thịnh chuyển hướng suy bại là quá trình có manh mối nhận ra, thế lực của người Khiết Đan bốn phương tám hướng đang co lại, bọn họ không khống chế được quá nhiều ki mi châu nữa.
Từ năm ngoái người Khiết Đan ở biên cương đã rút lui có kế hoạch về năm châu đông, nam, tây, thượng, trung. Chỉ là năm nay quá trình này diễn ra càng nhanh.
Ô Cốt Độc béo ú đã bệnh vào giai đoạn cuối, gầy trơ xương nằm trên xe để nhi tử đánh xe đưa tới Nam Kinh an toàn.
Nay mỗi lần hít một hơi, cổ họng lại khò khè, nếu trong đem khuya cảm giác như có sấm ở phương xa truyền tới, hiện giờ ông ta sợ thấy ánh áng, sợ tiếng ồn, ngày đêm không ngủ được, tóc rụng cả tảng, ăn gì cũng không thấy ngon.
Trong nhà tìm đại phu tốt nhất khám bệnh cho ông ta, đại phu nói Ô Cốt Độc đừng suốt ngày suy nghĩ nữa sẽ mau chóng khôi phục.
Ngoài cửa sổ cỏ đã chuyển sắc vàng, đường chân trời xa xa vẫn có những chiếc xe lặc lạc tạo thành đội ngũ dài, đi theo sau lưng Ô Cốt Độc.
Ô Cốt Độc biết mình không sống nổi nữa, trận chiến ở Nhạn Môn Quan không làm tổn thương thân xác ông ta, nhưng đã hủy hoại linh hồn của ông ta.
Bây giờ chỉ cần nhìn thấy người Khiết Đan là Ô Cốt Độc nhớ tới những việc mình làm ở Thần Vũ thành, ba mươi vạn đại quân bị diệt, Tiêu Hỏa Nhi và Quách Hằng Xuyên chiến tử, chỉ có mình dẫn theo hơn trăm tộc binh thủ vệ Thần Vũ thành.
Mọi thứ thật hoàn mỹ, Tiêu Hỏa Nhi vì tham công mà mạo hiểm, cuối cùng trúng mai phục binh bại. Quách Hằng Xuyên cố vãn hồi bại cục, kết quả dốc hết sức tàn ở ngoài Nhạn Môn Quan.
Chỉ có Ô Cốt Độc cùng hơn trăm người phòng thủ Thần Vũ Thành tới thời khắc cuối cùng, Da Luật Hồng Cơ tới nơi, nhìn thấy Ô Cốt Độc gầy khô không kìm được nước mắt.
Thế là trong chiến dịch Tây Kinh đạo Ô Cốt Độc là quan viên duy nhất không có tội mà còn có công, bất kể Da Luật Hồng Cơ có phát hiện mánh khóe trong đó hay không, hắn cũng phải biến Ô Cốt Độc thành điểm sáng le lói trong chiến bại của người Khiết Đan ở Tây Kinh để cổ vũ lòng quân. Nhưng Ô Cốt Độc từ chối phong thưởng hậu hĩnh của Da Luật Hồng Cơ, ông ta chỉ muốn về quê, về Ô Cổ Địch Liệt, vì chỉ cần không phải kẻ mù đều nhìn ra nước Tống và Tây Hạ cực kỳ thiếu hữu hảo với nước Liêu.
Nước Tống đang không ngừng bắc tiến, còn Tây Hạ thì đông tiến, Tây Kinh lần nữa bên bờ vực chiến tranh, đó là nguyên nhân Hà Cô Cốt gia gần Tây Kinh gần nhất lại nhất định muốn nam hạ tới Tích Tân phủ. Trong mắt Ô Cốt Độc, một khi con sói dữ Vân Tranh nhắm vào nơi này thì bất kể bao nhiêu binh mã cũng không giữ được Tây Kinh.
Vân Tranh trong lần tác chiến trước đó đã chuẩn bị sẵn sàng tấn công châu phủ Tây Kinh lần thứ hai, dù Thần Vũ Thành hay Sóc Châu, Binh Lỗ, Mã Ấp, chỉ cần Vân Tranh muốn công kích, y nhất định sẽ đánh một trận là hạ được. Nếu như mình ở Tây Kinh, sẽ chỉ làm kế hoạch của Vân Tranh càng thêm hoàn mỹ.
Thế nên ông ta dứt khoát rời đi, lần này trong quá trình gia tộc di cư, Ô Cốt Độc đã thể hiện ra nhãn quang chiến lược tương ứng với thân phận gia chủ.
Ô Cốt Độc cố gắng ngồi thẳng người, xuyên qua ô cửa sổ, ngây người nhìn thảo nguyên mỹ lệ dưới ánh chiều tà đỏ ối.
Hồi tưởng lại năm xưa tổ tiên mình cưỡi ngựa tung hoành thảo nguyên, cho dù là gió bắc lẫm liệt cũng phải nhường đường cho thiết kỵ cường đại, cho dù cỏ cập cập ngoan cường nhất cũng thành cát bụi dưới vó ngựa.
Nay vũ dũng không còn.
Ý thức của Ô Cốt Độc dần trở nên mơ mồ, trong đầu ông ta chỉ còn một ý nghĩ, mặt trời của Đại Liêu cuối cùng đã sắp lặn rồi.
Người chết cuối cùng cũng chết, người sống vẫn tiếp tục lên đường, nhi tử chôn xác Ô Cốt Độc dưới chân một ngọn nũi mỹ lệ, vì từ lâu rồi ông ta đã nói, không được chôn mình vào phần mộ tổ tiên.
Kế mưu có thể lừa hoàng đế, có thể lừa người nhà, nhưng không thể lừa được thần linh trên trời, nhất là ... không lừa được bản thân.
"Tương truyền có thần linh cưỡi bạch mã, từ Mã Vu sơn Phù Sĩ hà đi về phía đông, có thiên nữ đánh xe trâu, từ dòng sông vàng rừng thông rộng đi xuống, gặp nhau ở nơi hai con sông hợp dòng dưới Mộc Diệp sơn, thành phối ngẫu, sinh tám đứa con, sau đó dần phồn thịnh, chia làm bát bộ."
--- ( Liêu sử) quyển ba bảy!