Con phố dài có thêm vết máu dài, khải giáp Trương Hổ đã rách nát, tiếp đó là y phục rồi da thịt.
Khi Vân Nhị trở về cổng Vân gia thì thi thể mười sáu người Tây Hạ đã bị treo lên trước giá gỗ, gió tối thổi qua lắc lư trông vô cùng kinh khủng.
Trước Vân phủ vô cùng yên tĩnh, nhưng hai đầu ngõ thì chen chúc rất đông người, trong đó một đầu toàn người Tây Hạ, chỉ biết dậm chân tức tối, không dám xông lên.
Hai cái nỏ tám trâu chĩa về phía hai đầu ngõ, mũi thương lập lòe làm người ta không rét mà run.
Thực ra người Đông Kinh không có cảm giác quá sâu về sự bá đạo của Vân Tranh, y chỉ đánh gãy răng mấy ngự sử, mở mấy cái hiệu tương chọc giận người ta, còn lại chỉ là nghe nói, toàn bộ Đông Kinh đều biết mấy năm qua Vân Tranh không thuận lợi, bị cách chức đuổi về quê, từ nơi hoang vu nghèo khổ trở về không lâu lại bị giam vào thiên lao, Vân gia là một gia tộc bi thương, quanh năm chinh chiến rốt cuộc chỉ có vinh quang ngắn ngủi.
Bởi thế hành vi của Vân Nhị được tính vào loại tức nước vỡ bờ, khiến người ta thương cảm hơn là giận, đường đường quý công tử bị người ta dồn ép biến thành thế này.
Tây Hạ tả đô ngự sử Hàn Hoàng ngồi đầu ngõ thì không có cảm thụ như thế, lòng như rán trên chảo mỡ, Trương Hổ là ái tế của Một Tàng Ngoa Bàng, này chết rồi, mình khó tránh tội chết.
Hàn Hoàng khi tới Đông Kinh, ông ta hi vọng dựa vào Trương Hổ giao hảo với huân quý, để tạo cơ sở tốt cho cuộc đàm phán sắp tới.
Ai ngờ Trương Hổ đi tham gia tửu yến, nửa chừng lại chạy tới Vân gia gây chuyện, nhìn hàng tên bắn chi chít lên biển Vân gia, Hàn Hoàng thống khổ không nói lên lời.
Cái ngõ này có tận hai cái Bạch Hổ tiết đường, cho dù đạo tặc cũng không dám đi qua, Trương Hổ tới đây động binh đao khác nào tự tìm cái chết.
Nhìn thi thể đồng bao treo lủng lẳng trên giá, Hàn Hoàng không biết chuyện này phải xử lý thế nào, ông ta tới Đại Tống là có đại sự muốn thương lượng, Đại Hạ nay đang dần di chuyển trung tâm của quốc gia về phía tây, điều này đã đạt thành công thức chung trong giới huân quý.
Một quốc gia nếu không có đủ chiều sâu, một cuộc chiến thôi đã có thể quyết định vận mệnh, tướng quốc những năm qua vì vậy mà dốc hết quốc lực gây dựng Mạc Bắc, cho dù cuộc chiến với người Hồi Hột vô cùng gian nan cũng chưa từng nhíu mày.
Trong ba nước, Đại Hạ luôn yếu nhất.
Nước Tống chiếm cứ mảnh đất màu mỡ nhất thiên ha, chỉ cần quốc gia chấn hưng, dân tộc trên thảo nguyên sa mạc sẽ gặp họa.
Hán Đường đều như thế, chẳng lẽ Tống có thể ngoại lệ.
Tướng quốc có thể chiến thắng Đại Tống, kỵ binh Đại Hạ vẫn là mạnh nhất, Hàn Hoàng tin tưởng như thế, nhưng Đại Hạ dù thắng quốc lực lại đi xuống, nước Tống trước khi Vân Tranh xuất hiện thua trận liên miên cũng chẳng suy chuyển là bao.
Vì thế bọn họ phải né tránh mũi nhọn này, di chuyển về sâu trong sa mạc cằn cỗi.
Để có thêm thời gian, cần hòa ước với Đại Tống.
Nghe tùy tùng bẩm báo Bàng Tịch đã đi ngủ, Hàn Hoàng bất giác lẩm bẩm: - Đã không ai bận tâm cái cái nhìn của Đại Hạ nữa, đã chẳng ai quan tâm Trương Hổ có là nữ tế của quốc tướng hay không nữa rồi. Nói xong hạ quyết tâm, đứng dậy đi về phía chiếc nỏ tám trâu.
Không ai quát tháo, không ai cảnh cáo, tựa hồ trong mắt gia tướng Vân gia, Hàn Hoàng là người vô hình.
Hàn Hoàng dùng đao cắt đứt thừng, hạ thi thể Trương Hổ xuống, vác ra đầu ngõ, quát đám võ sĩ: - Mỗi lần đi một người, đưa thi thể tướng sĩ trở về.
Chẳng mấy chốc toàn bộ số thi thể quay về trong tay đoàn sứ tiết, Hàn Hoàng đặt thi thể Trương Hổ lên ngựa, đích thân dẫn chiến mã từng bước đi về, gió đêm có chút lành lạnh, ông ta ngẩng đầu nhìn Tuyên Vũ môn cao lớn, dừng lại chốc lát, bóp chặt tay về dịch quán.
Thôi Đạt từ chứng kến vở kịch này từ đầu tới cuối, hắn không nhớ mình đã uống bao nhiêu rượu nữa, dù sao khi nào hắn muốn uống thêm thì chén rượu luôn rỗng.
Vân Nhị tắm rửa xong từ hậu viện đi ra, thấy Thôi Đạt vẫn chưa đi ngủ thì mìm cười, kẻ này phản bội đại ca mình, chứng kiến hắn dằn vặt đau đớn, Vân Nhị thấy rất thoải mái, còn hơn cả lúc giết Trương Hổ: - Chưa ngủ sao?
- Rốt cuộc ngươi muốn gì, chẳng phải bây giờ toàn quốc đang chuẩn bị cho bắc chinh sao, mọi người đoạt lấy Yến Vân, sau đó sống bình an không tốt à, sao ngươi còn dẫn sói vào nhà.
Vân Nhị thản nhiên nói: - Thỏ hết chó vào nồi, nếu Đại Tống không còn đối thủ, chẳng biết cảnh ngộ võ tướng sẽ tồi tệ thệ nào, đại ca ta không còn mấy bằng hữu nữa, nhà ta thì ra biển rồi, nhưng đám huynh đệ võ tướng ở lại thì làm sao đây, ta làm sao không nghĩ cho an toàn của họ. Rồi vỗ nhẽ vai Thôi Đạt: - Vân gia chưa bao giờ bỏ rơi huynh đệ, chưa bao giờ.
Thôi Đạt bị vỗ nhẹ một cái cảm giác vai mình nặng ngàn cân, hắn rất muốn rời Vân gia ngay lập tức, nhưng vì thương hành đất Thục, vì tương lai Thôi gia, hắn phải nhẫn nhục cầm cự tới khi thái tử trưởng thành: - Không phải ta xem thường ngươi, nhưng chỉ bằng lòng dạ này có thể thấy ngươi kém đại ca ngươi xa lắm, đại ca ngươi mang tiếng thù vặt, nhưng khi làm chuyện lớn lòng dạ rộng khoáng đạt hơn ngươi nhiều. Nói xong đi thẳng về phòng ngủ.
Vân Nhị nhún vai, từ khi giết Lại Bát thì hắn xác định rõ rồi, việc bẩn thỉu đại ca không thèm làm thì hắn sẽ làm, sẵn sàng đứng sau cái bóng của đại ca, vì thế lời nói mang hàm ý chia rẽ của Thôi Đạt chẳng hề ảnh hưởng tới tâm tình, đứng nhìn đám Lão Liêu đang rỡ giá gỗ, thu nỏ tám trâu, gà Tịch Nhục nuôi đã bắt đầu te te gáy sáng.
Trong thiên lao chẳng hề cảm thấy cái nóng của Đông Kinh, gió thổi vi vu, không khí mát mẻ rất thích hợp để ngủ, ngọn núi nhân tạo này đã cải tạo không ít khí hậu xung quanh.
Nghe đâu đây là nơi mát nhất ở Đông Kinh, ngay cả hạnh cũng chín muộn hơn cả bên ngoài một tháng.
Đồi hạnh, đó chính là mục tiêu cả nhà Vân Tranh muốn chinh phục hôm nay, tuy văn thư từ biên cảnh Tống Liêu đang đổ xuống như tuyết, chất đầy bàn của Vân Tranh, nhưng khi biết hạnh chín, y vứt hết cái gọi là quốc quân đại sự, trời vừa sáng dẫn ba đưa con hết sức nóng ruột cùng hai lão bà, tiến binh đồi hạnh.
Hầu Tử và Hàm Ngưu vác ghế, xách hộp thức ăn, bê thảm, gánh vò rượu, kéo theo Tịch Nhục rất không muốn chạy khắp nơi, chuẩn bị trải qua một ngày vui vẻ.
Nói ra có hơi nhụt chí, vì Thúy Vi sơn chẳng lớn, nên cả nhà hăm hở đi vài chục bước chân, rẽ qua chân núi là nhìn thấy đồi hạnh rồi.
Mấy chục cây hạnh mọc trên ngọn đồi cao chừng chục mét, xanh biêng biếc nhìn thích mắt, quả hạnh vàng ươm đu đưa trên cành, dù là người tâm trạng khó chịu cũng trở nên khoan khoái.
Điều không hay duy nhất là quả hạnh sau khi chín sẽ rụng từ trên cây xuống, bẹt một phát, thành đống vàng nhầy nhầy ...
Vì thế Lục Khinh Doanh không thích tới gần cây hạnh, nàng thích đào hơn nhiều, rừng đào đã trả lại Lục gia, chỉ cần nghĩ tới là thương tâm.
Cây hạnh mọc rất cao, nhưng không làm khó được Lạc Lạc, nó trèo tít lên ngọn cây không to lắm, ra sức rung cành, Vân Đình ngốc nghếch giơ giỏ ra hứng hạnh bị quả rơi đầy mặt, đã thế vẫn lấy quả nát bét cho vào mồm ăn.
- Hạnh rụng xuống mới là hạnh ngon. Vân Tranh nhảy lên hứng hạnh, quả vẫn vỡ, ngửi không tệ, thuận tay đưa Lục Khinh Doanh:
Lục Khinh Doanh nhăn mặt tìm Tịch Nhục lấy nước rửa tay, rất chướng mắt với thái độ này của lão bà, bóc vỏ hạnh nhét vào mồm nàng: - Ra ngoài chơi là vì cái dã thú này, đừng làm mất hứng.
Lục Khinh Doanh lau mồm, chỉ khuê nữ ngồi trên cây lại chỉ nhi tử toàn thân nhoe nhoét: - Thành dã nhân thì có.
Vân Đình thấy mẹ chỉ mình, không biết gì cười hì hì chạy tới đưa cho mẹ mấy quả hạnh trông vẫn còn lành lặn, rồi lại há cái mồm không có răng cửa hò hét giục tỷ tỷ ném hạnh xuống.
Vân Tranh nhón chân hái quả hạnh ở tương đối gần, mút hết nước vứt bỏ đi, cười với lão bà: - Con nó ăn miếng ngon còn biết nghĩ tới mẹ, còn chưa thấy thỏa mãn à?