Khi đường phố mới lên đèn là lúc Đông Kinh đẹp nhất, cũng là lúc phố xá đông đúc rộn ràng, người Đông Kinh sau một ngày bận rộn luôn thích gọi thêm vài hảo hữu tới mã hành nhai làm vài chén, cùng tán gẫu những chuyện xảy ra trong ngày.
Chẳng cần món ăn hoa mỹ, một vò rượu gạo, một bát cơm to, ít dưa chua, đậu rang, đủ bọn họ lai rai tới nửa đêm.
Ca kỹ bán nghệ, chuẩn bị giọng hát, đôi mắt như biết nói mở to chớp chớp lấy mất hồn người.
Mọi thứ đã sẵn sàng cho một đêm không ngủ, vậy mà lại có một thớt chiến mã phóng như bay bấp chấp người đi đường, trên ngựa là kỵ sĩ mặc khải giáp, dù ngựa đã phóng hết tốc lực, hắn vẫn ra sức thúc dục, như có ác quỷ đuổi đằng sau.
Thế là đường phố náo loạn, tiếng kêu cha gọi mẹ vang vọng khắp phố.
Văn sĩ phong lưu ném quạt gấp, nữ sĩ tha thướt rơi khăn che mặt, thương nhân béo tốt giữ mũ khỏi bay nhưng quần ướt sũng. Nồi lớn úp lên đầu bà tử bán chè ngọt, tiểu nữ tữ la hét chói tai, tấm biển bánh bột Trương gia rơi xuống quầy bán thịt, người bán cá đang biểu diễn khoái đao mổ cá thì dao vẫn trong tay còn cá chẳng biết đâu rồi.
Tiểu nam hài mất trống, tiểu nha đầu mất tú hoa hài.
Một thanh đoản đao từ sau phi tới, đó là đao lóc xương của Trương đồ tể, thiết đao nặng đề đập mạnh vào lưng kỵ sĩ, kỵ sĩ phun máu, hạ thấp người ôm chặt cổ ngựa, càng chạy thục mạng.
- Một đao đó không đơn giản. Người Đông Kinh nhìn thấy cảnh này sợ chết khiếp, nhưng thích thể diện nên vẫn tỏ ra như không có gì:
Âu Dương Tu ngồi trên Hành Vân các uống rượu với đám đệ tử, mình ghé vào lan nhìn cảnh phố xá đầy ý thơ, cảm xúc đang lên định làm một tuyệt tác, không ngờ thấy tuấn mã phóng qua, để lại cảnh tượng hoang tàn, văn tài không thoát ra được biến thành lửa giận: - Kẻ phóng ngựa giết người là ai?
Vân Nhị khống chế chiến mã né tránh một đứa bé đang đứng khóc, hô lớn đáp: - Trương Hổ nhi tử Tây Hạ Trương Trắc, mỗ đang truy sát.
Âu Dương Tu chưa kịp hỏi thêm thì bóng dáng Vân Nhị đã đi xa, tức giận chỉ tay chửi bới: - Để mặc đám hiệp khách chém giết nhau giữa đường, đây là bất hạnh của quốc gia.
Vân Nhị không nghe thấy câu này, dù nghe thấy thì cũng chẳng quan tâm, dù sao thời gian qua Vân gia gặp toàn chuyện xui xẻo, đang thiếu một kẻ để lập uy, Trương Hổ đích thân tới nạp mạng làm gì có chuyện hắn bỏ qua.
Trương Hổ không thông thạo đường phố Đông Kinh, cho nên chỉ biết chạy loạn như ruồi không đầu, đầu óc sau khi bị trúng một đao trở nên tỉnh táo.
Hôm nay hắn tham gia một bữa tiệc do huân quý Đông Kinh tổ chức, người nào người nấy tỏ ra vô cùng thương xót mình.
- Hài cốt cha ngươi vô cùng hoàn chỉnh, lão phu bái kiến hai lần ở Vũ Thành điện.
- Vân Tranh đem thi hài cha ngươi làm thành tượng sáp, đó là hành vi của súc sinh.
- Trương huynh, tiểu đệ đã hân hạnh được gặp lệnh tôn, tuy là tượng sáp, nhưng oai phong lẫm liệt, quả nhiên là bậc anh hùng.
- Ài, người chết không được an táng trong mộ tổ, hiền chất như thế là không đủ hiếu đạo đâu, để mai lão phu tiến gián với bệ hạ, mong đưa hài cốt cha người về quê. Ài, chỉ hận Vân gia thế lớn, khuynh loát triều đình, tấu chương của lão phu chưa chắc hiệu quả.
Trương Hổ nhớ lúc đó nước mắt chan chứa, mỗi một hơi thở lồng ngực như có lửa cháy, hận không thể lập tức đạp bằng Vân gia.
Mình trúng bẫy rồi, làm sao lại nhất thời nóng giận thiếu suy nghĩ đi gây sự với Vân gia, đám huân quý kia hẳn đang nấp một bên cười, lúc ngay thấy Vân gia gặp xui xẻo, mình sao lại nghĩ đó là cơ hội chứ, rõ ràng đám người kia muốn mượn tay mình hại Vân gia.
Nghe thấy hơi thở khò khè của chiến mã, con ngựa này vô cùng hùng dũng, nhưng nó không phải là tuấn mã tác chiến, nó chỉ thích hợp cho Văn sĩ ngồi vắt chân trên lưng thong thả ngắm phố phường.
Thành Đông Kinh quá lớn, Trương Hổ không biết mình đã xuyên qua bao nhiêu phố phường, khi chiến mã ngã gục, hắn nhìn thấy một cái lầu cao, biển ghi hai chữ Phàn Lâu, vừa nãy hắn còn được bao người xúm quanh ngồi đây uống rượu.
- Cứu mạng! Trương Hổ vốn kinh bỉ hai chữ này, thấy những gương mặt hiền hòa lúc nãy an ủi mình, hắn thấy mình không thể chết, ít nhất trước khi giết chết những kẻ hại mình, mình không thể chết.
Đám huân quý đang nằm ngồi nghiêng ngả dựa vào lòng mỹ nhân nghe ca vũ cũng kinh hãi nhìn Trương Hổ toàn thân máu me.
- Cứu mạng! Trương Hổ đưa tay ra cầu cứu, hắn đã không đi nổi nữa, đùi bị đâm một cái móc câu, là thứ người ta dùng đỡ rèm cửa:
Đám huân quý trên lầu càng hoảng sợ khi Vân Nhị cưỡi chiến mã xuất hiện, tay lăm lăm thiết mâu, trường bào màu trắng loang lổ máu, khuôn mặt tuấn tú phủ sương giá, nhưng không vội đối phó với Trương Hổ mà hai mắt rực lửa nhìn lên lầu.
Hầu Tuấn Nghĩa nhi tử Hầu Chi Thản tưởng chừng đôi mắt đó đang nhìn mình, vội vàng rụt đầu lại, tay chân run lẩy bẩy, quát tháo ca kỹ tiếp tục hát, ca kỹ sợ không hát được nữa, hắt vung tay tát rống lên: - Hát mau.
Vân Nhị đi vào Phàn Lâu, lấy quả lê xanh trên dĩa, ngoạm một miếng, ném thẳng mặt Hầu Tuấn Nghĩa, đập một phát vào cái móc câu, làm nó đâm xuyên qua đùi kia của Trương Hổ: - Thế nào, nhận ra bị mắc bẫy rồi à? Có phải đám khốn kiếp này xúi bẩy ngươi tới nhà ta kiếm chuyện không?
Hầu Tuấn Nghĩa bị quả lễ ném trúng sống mũi, máu chảy ròng ròng không dám ho he một lời, chui đầu vào lòng một ca kỹ, xem bộ dạng này không định chui ra nữa rồi.
Đám ca kỹ thì đã làm rõ cục diện, nhận ra Vân Nhị liền không sợ nữa, Vân Nhị công tử luôn thương hương tiếc ngọc nổi danh Đông Kinh, như vừa rồi. mình vừa bị Hầu công tử tát một cái là lập tức dùng lê ném Hầu công tử chảy máu.
Ca kỹ rất muốn đẩy mặt Hầu công tử ra, nhưng không dám.
Vân Việt cúi xuống nhìn Trương Hổ với ánh mắt thương hại: - Nửa tháng trước Bàng Tịch tới nhà ta, hỏi đại ca ta có thể trả lại thi thể cha ngươi không, đại ca ta nói có thể, vì tuy cha ngươi ở biên cương giết bách tính Đại Tống vô số, nhưng trước khi chiến tử dùng tính mạng của mình để cho binh tốt bỏ chạy, là một viên tướng quân đáng tôn kính.
- Vì thế Vân gia ta không hề gây cản trở trong việc đem trả thi hài của cha ngươi.
- Vậy mà ngươi lại dám tới Vân gia ta, bắn lang nha tiễn lên biển nhà ta, vậy thì chuẩn bị sẵn tinh thần thi thể bị treo trước cửa Vân gia một năm đi, kẻ nào muốn kiếm chuyện với Vân gia thì tự lượng sức mình. Những lời này nói với Trương Hổ, mắt lại quét qua đám huấn quý trên lầu.
Lúc này gia tướng Vân gia đã đuổi tới nơi, dùng thừng buộc chân Trương Hổ, lên ngựa kéo về.
- Ta trả tiền chuộc! Trương Hổ hét lớn:
- Ta từ chối, Vân gia ta không thiếu tiền, chỉ thiếu một kẻ để lập uy, thân phận của ngươi rất vừa vặn.
Bộ khoái Khai Phong phủ và tuần thành của Ngũ thành binh mã ti bỗng nhiên mất tích, chiến mã kéo lê Trương Hổ la hét thảm thiết trên đường, Vân Nhị lần đầu thấy Đông Kinh vào ban đêm cũng không đến nỗi vô vị.
Khi đi qua mã hành nhai, phố xá đã khôi phục sự náo nhiệt thường ngày, chút kinh động vừa rồi chẳng tác động lớn tới người Đông Kinh thích ăn uống, dù có người bị thương cũng không phẫn nộ nữa, vì quản gia Vân gia nói Vân gia hôm nay truy bắt đạo phỉ, chư vị lân cư bị tổn thất mai tới phủ thanh toán.
Âu Dương Tu lúc này đã say ngất ngưởng, thấy Vân Nhị cưỡi ngựa trở về, vịn lan can quát: - Phóng ngựa làm người khác bị thương không phải hành vi quân tử.
Vân Nhị cười: - Bắt kẻ gian, nhất thời không chú ý, thứ lỗi, thứ lỗi.
- Kẻ gian đâu?
Vân Nhị chỉ Trương Hổ đã đứt hơi: - Ở đây.
Âu Dương Tu thở dài: - Quyền quý lạm dụng tư hình giết người, đây là tệ nạn của Đại Tống ta.
- Dã nhân Tây Hạ mà thôi, việc gì phải thương xót nhiều thế? Vân Nhị nói xong câu này bất giác bật cười, hắn luôn xem thường Đại Tống, nhưng bất tri bất giác bị Đại Tống ảnh hưởng rất sâu, từ khi nào mình cũng coi người Tây Hạ như dã nhân rồi:
- Các ngươi giết bách tính, lão phu ắt liều mạng, nhưng quyền quý các ngươi giết nhau, lão phu càng vui vẻ. Chỉ là Bàng Thuần Chi đau đầu rồi ... Âu Dương Tu nói xong phẩy tay, tiếp tục uống rượu cùng đám học sinh của mình.