Chương 811: Ngày Mưa. (1).

Mưa rồi, nhưng không to mới chỉ lâm thâm như mưa xuân thôi, nhưng nhìn mây đen vần vũ kéo tới, có thể đoán được rằng chẳng mấy chốc sẽ thành mưa rào, Vân Đại cực thích ngày mưa khói mù mịt, thậm chí thành sở thích có hơi bệnh, Lục Khích Doanh biết trượng phu có thói quen này, cùng Cát Thu Yên ngồi ở hoa sảnh, nhìn trượng phu một mình đi dạo trong mưa, những lúc như thế Vân Tranh ngây thơ như đứa trẻ, thò tay ra hứng nước mưa, há miệng ra uống nước mưa, thậm còn nghịch ngợm dùng tay áo đập cành cây rồi ôm đầu bỏ chạy tránh nước rào rào đổ xuống, tiếng cười rất sảng khoái.

- Vì sao phu quân lại thích mưa nhỏ như thế? Cát Thu Yên cắn đứt sợi chỉ nhìn phu quân đang tự vui đùa trong mưa, nghi hoặc hỏi Lục Khinh Doanh, theo nàng, đường đường Đại tướng quân phải thích cuồng phong bạo vũ mới đúng.

- Không biết, đại khái giống như người thích ăn thịt người thích ăn cá thôi, sở thích mỗi người làm sao giải thích rõ được. Lục Khinh Doanh lấy áo cộc mà Cát Thu Yên đang thêu: - Áo ngũ độc lại thêu long phượng kỳ lân vào làm gì?

Cát Thu Yên kiêu ngạo đáp: - Trẻ nhà ta tương lai đều là long phượng kỳ lân, trên áo có thú lành này, người khác nhìn một cái là biết.

- Giờ còn dấu cả hai rương vàng trong phòng, sao không đem vàng đính lên áo cho người ta nhìn là biết ngươi là bà nương có tiền.

Cát Thu Yên thấy Lục Khinh Doanh không cao hứng, lau bàu: - Tiền bạc không lộ ra ngoài, đó là quy củ giang hồ, phu nhân nghĩ thiếp thân ngốc à?

Lục Khinh Doanh hiện giờ cứ nhìn thấy Cát Thu Yên là lên cơn, vì biểu hiện lòng khoan dung độ lượng của đại phụ, nàng cấp cho Cát Thu Yên hai cửa hiệu thổ sản, kinh doanh không quá tệ, lợi nhuận tàm tạm, ai ngờ năm nay thổ sản được giá, Vân Nhị lại mang về vô số nhân sâm, thường nhân sâm sẽ bán cho thương nhân đất Thục, giờ đám người đó hết phần rồi, thế là cửa hiệu của Cát Thu Yên hưởng lộc.

Hôm qua chưởng quầy tới nhà báo cáo, không ngờ mang theo hai rương hoàng kim, là lãi ròng.

Lục Khinh Doanh cũng chẳng để ý lắm, tiền bạc thôi mà, vấn đề là hôm qua ăn tối Cát Thu Yên thỏ thẻ khoe khoang với trượng phu, trượng phu lâu rồi không quản chuyện kinh doanh nữa, chẳng hiểu cái gì cả, đi khen bản lĩnh của ả tiểu thiếp đó.

Mình liều sống liều chết mang về cho nhà vô số của cải, trượng phu chưa bao giờ khen một câu, Cát Thu Yên ăn may kiếm được ít tiền lại được khen ngợi, làm nàng khó chịu.

- Gần đây trong nhà chi tiêu nhiều, ngươi mang vàng ra đây.

Cát Thu Yên tất nhiên biết vì sao Lục Khinh Doanh nói thế, cười cong vút mắt, vỗ vỗ chìa khóa lớn đeo trên ngực, kiên quyết lắc đầu, cầm cái áo chạy biến đi.

Mưa to rồi, Vân Tranh không định tắm mưa, vào hoa sảnh kiếm khăn khô lau đầu, lau một lúc thấy không đúng, bình thường lão bà sẽ lau cho mình cơ mà, quay sang nhìn lão bà.

- Tìm tiểu thiếp lau cho, đừng tìm người ta. Lục Khinh Doanh môi giảu lên rõ cao nói:

Vân Tranh cười vui vẻ, lâu lắm rồi không thấy bộ dạng tiểu nữ nhi giận dỗi của lão bà, lau đầu qua la, đi tới bên nàng ngồi xuống: - Hai rương vàng mà khiến nàng giận thế à?

Lục Khinh Doanh cao ngạo nói: - Đừng nói hai rương, hai nghìn rương thiếp cũng không để trong lòng, chỉ là một ả tiểu thiếp mà thôi, hôm nào ngứa mắt là trục xuất khỏi nhà, việc gì phải quan tâm.

Vân Tranh tỉnh bơ: - Thế là đúng rồi, cái nhà này cũng là của nàng, nàng chết mệt vì nó cũng là chuyện phải làm, muốn ta khen nàng thì đợi nàng chết ta sẽ nói trước mộ.

Lục Khinh Doanh nổi khùng, đấm thùm thụp lên lưng Vân Tranh: - Giờ thiếp đi treo cổ, nhân lúc hồn phách còn chưa rời trần thế, chàng mau nói đi.

Vân Tranh cười ha hả, cõng Lục Khinh Doanh vừa đấm vừa cắn lưng minh, đi vào mưa.

Mùa hè ở Đông Kinh rất nóng, vì thế mà nước mưa cũng ấm áp, mưa chỉ rào một trận, lúc này giọt nước đều đều đổ xuống, Vân Tranh cõng lão bà không đi hài thong thả bước dưới mưa.

Một số nha hoàn phó dịch đang ngồi ngắm mưa tâm tình nhìn thấy cảnh này đều vội vàng né tránh, lão gia và phu nhân thành thân bao năm, tình cảm vẫn tốt như thế làm đám nha hoàn hâm mộ cực, còn phó dịch kêu khổ không ngớt, thế nào sau này mình cũng bị đem ra so sánh.

Mẫu đơn trong vườn hoa vừa rụng, chỉ còn lại một hai cánh hoa trơ trọi, bị cơn mưa lớn kéo rời cành, rụng tán lạc trên mặt đất, Lục Khinh Doanh nhìn thấy hoa rụng, khuôn mặt đang vui vẻ trở nên ảm đạm.

Vân Tranh nhớ tới Lâm Đại Muội, nói: - Trước kia có một nữ tử so mình với bông hoa xinh đẹp, thích hoa nở không thích hoa rụng, vì hoa tươi cao khiết rụng rồi sẽ bị dẫm nát thành bùn, vì thế mà làm cái túi gấm đựng cánh hoa rụng vào đó, rồi đào hố chôn đi, nàng nói có ngốc không?

- Thiếp già rồi, hôm qua tắm rửa, nhìn thấy bụng toàn là vết rạn, kỳ thế nào cũng không hết ... Lục Khinh Doanh gác đầu lên vai Vân Tranh thủ thỉ:

- Sao phải kỳ đi? Vân Tranh lấy làm lạ hỏi:

- Không đẹp.

- Thế nàng hay cho người khác xem bụng mình lắm à?

- Chỉ mình chàng từng xem. Lục Khinh Doanh tức giận ngoạm Vân Tranh một cái:

- Ha ha ha, thế không phải xong rồi sao, ta thấy đẹp mà, có hai đứa con từ trong bụng nàng chui ra, bụng nàng là cái phòng cũ rồi, sinh một nam một nữ còn chưa hài lòng, giờ bắt đầu kén cá chọn canh.

Lục Khinh Doanh thở dài: - Thời gian trôi qua thật nhanh, thiếp tưởng chừng chưa từng trẻ đã giá rồi, tuổi xuân của nữ nhân như cánh hoa, không chịu nổi mưa gió vùi dập, phải rồi nữ nhân ngốc kia về sau làm sao?

- Bệnh chết, hộc máu chết trong một đêm mưa gió bão bùng.

Lục Khinh Doanh nhíu mày: - Câu chuyện đẹp như vậy mà kết thúc như thế à, chàng cố tình phải không?

Vân Tranh xốc lão bà lên, tiếp tục bước đi: - Kết cục như thế mới chân thật, nữ nhân đó nếu về sau sống khỏe mạnh như cho hoang mới làm người ta tiếc nuối.

Lục Khinh Doanh nhéo tai Vân Tranh: - Kể một kết thúc khác, thiếp không thích cái ví dụ chó hoang, nữ tử như hoa phải có kết cục đẹp thê lương như hoa mới đúng.

- Trong đêm mưa thổ huyết gọi tên kẻ phụ lòng rồi chết chưa đủ đẹp à? Chẳng lẽ nàng muốn ta kể nữ nhân đó vừa ăn móng giò vừa chửi bới, rồi nứt bụng chết?

- Vậy phải đâm chết kẻ phụ lòng kia rồi hẵng chết, mình thương tâm thì không để kẻ phụ lòng sống tốt.

Vân Tranh thở dài: - Đó là lý do vì sao nàng lại gả cho kẻ thô thiển như ta mà không phải là tài tử phong lưu nào đó, cuộc sống phong hoa tuyết dạ không hợp với nàng. Nàng thích hoa đào, thích nó nở rực rỡ, rụng nhanh chóng, năm xưa ta nhìn thấy nàng ra sức lắc cây cho hoa đào rụng thành mưa hoa, Tiểu Trùng vì lắc cây quá mạnh nên mót tiểu, nên bị ta nhìn thấy, khi đó ta thấy cưới nữ nhân như nàng sẽ không bao giờ thiệt.

Nghe Vân Tranh nhắc tới rừng đào, Lục Khinh Doanh giục Vân Tranh tới bên tường xem cây đào, từ khi trả vườn đào cho Lục gia, nàng chưa từng tới đây.

Tơi nơi hai người vô cùng thất vọng, đào mùa hè chẳng còn hoa nữa, trên cây mọc toàn đào xanh, lông tơ phủ kín, nhìn mà ghét.

Tâm tính con người rất lạ, trí tuệ đôi khi không làm chủ được những hành vi ngu xuẩn, tháng sáu còn muốn ngắm hoa đào là vô lý, nhưng hai phu thế vẫn đứng dưới mưa chửi bới cái cây không chịu ra hoa.

Bọn họ quên nhưng người khác không quên, tường Vân gia rất cao, nhưng có người xây nhà trên tường.

Nay người nhìn trộm kia đang ra sức gãi mái tóc hoa râm, không hiểu cảnh tượng mình nhìn thấy, vì hành vi đôi phu thê đó quá quỷ dị, nên người nhìn trộm lớn tiếng hỏi: - Tháng sáu đâu ra hoa đào, lão phu vừa từ đất bắc về, đào ở đó cũng kết quả rồi.

Phu thê Vân Tranh đồng loạt quay đầu sang, chẳng ai xấu hổ, Vân Đại nổi giận quát: - Nhìn trộm khuê phòng người khác không phải hành vi con người.

Lục thị cũng không hài lòng: - Thứ phi lễ chớ nhìn, thứ phi lễ chớ nghe, thứ phi lễ chứ nói, chẳng lẽ Địch công không biết tự giác tránh đi à?