Lục Khinh Doanh thấy trượng phu tâm tình rất tốt, tới gần hỏi: - Phu quân hôm nay vận khí thật tốt, thiếp vừa nhìn qua, nhất là con cá chép hoàng kim, có râu rất dài, chắc là sắp hóa rồng rồi, ăn vào sợ không may, hay chúng ta phóng sinh đi.
Lão bà cái gì cũng hay, mỗi tội mê tín, Vân Tranh tu một ngụm trà lạnh, lắc đầu: - Hiện giờ phàm là những thứ có dấu hiệu hóa rồng đều phải giết sạch, hôm nay hấp con cá đó cho ta.
- Chàng đúng là tấm gương cho trung thần Đại Tống. Lục Khinh Doanh ôm cánh tay Vân Tranh khoe: - Hôm nay Đình Nhi cũng rất giỏi, học thuộc lòng hai bài thơ.
Vân Tranh nhíu mày: - Đình Nhi mới có năm sáu tuổi, giờ quan trọng nhất là chơi, không phải là học thuộc lòng thơ cổ, thơ cổ cần cơ sở lý giải nhất định mới nên học, bây giờ đọc thuộc lòng làm gì, để nó học vài bài đồng dao trẻ con còn hơn.
Lục Khinh Doanh bĩu môi: - Nhưng mà chàng dạy nó đếm vịt ...
- Đếm vịt thì sao, Đình Nhi thích bài ca dao đếm vịt, nhớ kỹ, sau này dắt con ra ao đếm vịt nhiều vào, không cho nhíu mày đọc thơ.
Lần này Lục Khinh Doanh không đủ tự tin để tranh luận giáo dục với trượng phu rồi, vì Lạc Lạc đã cho mẹ mình một đòn đau, triệt để xỉ nhục thành tựu âm nhạc thời kỳ thiếu nữ mà mẹ mình luôn kiêu ngạo.
Cái gì mà một năm mới học được một khúc tử, với Lạc Lạc mà nói là trò cười, Vân gia đại tiểu thư một tháng học ba bài, trong đó bài ( Ngư ca vãn xướng) đơn giản nên có thể biểu diễn hoàn chỉnh.
Đại tiểu thư cực kỳ say mê sỉ nhục mẫu thân hung ác của mình, sự thực chứng minh Lạc Lạc đúng là được di truyền của cha, dùng một tháng khổ công, bất chấp tay đánh đàn tới tứa máu cũng phải cho mẫu thân ăn trái đắng.
Kết thúc lễ hội âm nhạc gia đình, Lục Khinh Doanh không dám nhận đó là khuê nữ của mình nữa, mặc dù nó đàn quá tệ, chẳng hề có một tí tình cảm lẫn mỹ cảm âm nhạc nào, nhưng ít nhất âm điệu không sai.
Lạc Lạc dưới ánh mắt sùng bái của cả nhà, kiêu ngạo như con khổng tước, ngửa cái cổ trắng nõn nà nhìn mẹ hừ một tiếng: - Cha mười ba tuổi dám tuyên bố phải xướng danh Đông Hoa Môn, Nhị Thúc là thần đồng nổi danh Đông Kinh, khuê nữ cũng họ Vân, làm sao là nha đầu ngốc như mẹ nói được.
Thế là phong thái quý tộc cao nhã của Lục Khinh Doanh được hun đúc từ nhỏ đổ vỡ trong một ngày, cầm chỗi truy sát khuê nữ khắp hoa viên, Lạc Lạc từ nhỏ đã giỏi chạy nhảy, ăn khỏe vận động khỏe, làm sao một quý phụ ngồi xe cũng đau đầu có thể đuổi kịp ... cuối cùng đành bỏ qua.
Lạc Lạc từ đó mê âm luật, nó có một mộng tưởng vĩ đại là biến toàn bộ giảm tự phổ thô bỉ trên đời thành giản phổ, vì thế nó như bị ma nhập theo Nhị thúc học âm luật, chiến thắng đại ma vương mẫu thân, làm lòng tin của nó cao vời ..
Lục Khinh Doanh từ đó mất tiếng nói ở phương diện giáo dục con cái, đại lão bà kiêu ngạo phải dùng vừa nịnh nọt mình lại dùng giọng điệu thương lượng ấy làm Vân Tranh đau lòng.
- Con do nàng sinh, nàng muốn quản giáo thế nào thì quản giáo, không phải ta đúng một lần thì chuyện gì cũng đúng, một người mẹ tốt thì sẽ ảnh hưởng tới đứa bé cả một đời.
Sau khi cả nhà ăn một bữa đại tiệc cá vô cùng hài lòng, Vân Tranh không tiếc lời khen ngợi tài nghệ nấu nướng của Tịch Nhục, liếc Vân Nhị một cái rồi đi tới thư phòng.
Nếu như nói Vân gia là một hải dương hoan lạc thì thư phòng chính là nơi ánh mặt trời không tiến tới, trừ Lục Khinh Doanh đủ khí phách đi vào, dù Vân Nhị tới cũng thấy lành lạnh, gan lớn chùm trời như Lạc Lạc cũng tránh xa.
Thanh đoản kiếm của Vân Tranh đặt ngang sau bàn, Vân Nhị cứ vào là bất giác liếc nó một cái, cảm tưởng có vô số oan hồn gào khóc trên lưỡi kiếm của nó.
Vân Đại thấy Vân Nhị nhìn thanh kiếm thì nhíu mày: - Thanh kiếm đó rất sạch sẽ, trừ thiến một người ra thì chưa bao giờ thấy máu. Đệ thấy không tự nhiên ở thư phòng là vì tâm không tĩnh, trừ đại tẩu đệ ra, toàn bộ mọi người đều bị thanh danh của ta bên ngoài ảnh hưởng, bản tâm không kiên định nên mới xuất hiện nhu nhược vô cớ.
- Đệ cần rèn luyện thêm, chính vì ỷ mình có chút trí tuệ mà xem thường cái khác chuyến đi biển vừa rồi mới thất bại.
- Được rồi, không nói chuyện này nữa, giờ nói cho ta nghe hoàng hậu ra giá như thế nào?
Vân Nhị mắt sáng lên, kéo ghế ngồi ngay xuống trước mặt Vân Đại: - Đại ca, rốt cuộc huynh có cách rồi à, yêu cầu của hoàng hậu vô lý lắm, không cần nói cũng được.
- Có vô lý bằng năm lượng bạc nhà ta đưa ra không, nói đi, đừng rườm lời.
Vân Nhị có hơi lúng túng: - Bà ta có ba điều kiện, thứ nhất là hi vọng huynh rút khỏi chức thái tử thái bảo, hoàng hậu đảm bảo cho huynh tương lai địa vị không bị thay thế.
Vân Đại cười nhạt: - Trước kia ta luôn cho rằng nữ nhân này biết tiến lui, sao giờ biến thành thế này? Hy vọng ta rút khỏi chức vị kia không quá, nhưng dám lên mặt đảm bảo cho ta, điều này chứng tỏ bà ta có tham vọng hoàng quyền đây.
- Điều kiện thứ hai là muốn ba thành cổ phần của thương đội Vân gia ở Lĩnh Nam, bà ta sẽ dùng bạc trắng mua cổ phần.
Vân Nhị gật gù: - Tham lam một chút là bình thường, chỉ cần bà ta dựa theo quy củ thương cổ thì không thành vấn đề.
- Điều kiện thứ ba là yêu cầu nhà ta giao ra Tín vương đang tị nạn ở thảo nguyên Điền Tây, chỉ cần nhà ta đứng ngoài phân tranh.
Vân Tranh nhắm mắt trầm tư: - Đệ trả lời người trung gian, điều kiện thứ nhất không thể, thái tử thái bảo do bệ hạ ban, ta không thể từ nó, chức vị tương lai của ta không cần bà ta quản. Điều kiện thứ hai có thể đồng ý, đây là điều kiện Tào gia đưa ra, không phải hoàng hậu, rõ ràng Tào gia hiểu cục diện hơn bà ta.
- Còn về cái thứ ba, trả lời Vân gia chưa bao giờ bảo vệ Tín vương, chỉ nể mặt cùng triều mà xây cho ông ta một cái viện tử lớn ở thảo nguyên thôi.
Vân Nhị sửng sốt, hỏi vội: - Đại ca định giao Tín vương ra thật sao?
Vân Đại trừng mắt: - Tín vương chưa bao giờ bị nhà ta khống chế, con người đó và vị trưởng sử kia đều không phải loại người dễ đối phó, vờ ra vẻ khốn khổ cho người khác nhìn thôi, một người sống sót qua mấy chục năm há không có chút bản lĩnh gì, hừ, hoàng hậu muốn gây phiền toái với Tín vương thì ta cũng vui vẻ đứng ngoài xem náo nhiệt.
- Nếu đại ca biết Tín vương lòng dạ bất trắc, vì sao xây nhà cho ông ta?
- Vì ta xác định bản thân không thể bị lời ngon tiếng ngọt của ông ta dụ dỗ, nên mới yên tâm bố trí ông ta ở đó.
- Huynh làm như vậy có nguy hiểm chính trị lớn, đàm Bàng Tịch sẽ chú ý lên người huynh, dù hoàng đế cũng có vài phần đề phòng.
Vân Đại thấy Vân Nhị có hơi cuống, mỉm cười rót cho hắn một cốc trà:
- Bọn họ là người lăm lộn quan trường bao năm, lại ở kinh sư này, ai thành sự được ai không, họ rõ hơn ai hết. Nói không chừng bọn họ đều hi vọng Tín vương tạo phản, chỉ cần như thế, phái một đội quân tiễu trừ là diệt hết mọi họa ngầm, bỏ cái giá nhỏ trừ được nhọt độc cho Đại Tống, bọn họ đủ cái bá lực đó.
- Tiểu tử, đừng lấy tâm tư quá xấu xa nhìn người ta, đám Bàng Tịch, Hàn Kỳ mặc dù đáng hận tới cực điểm, nhưng bọn họ là đám trọng thần một mực lo cho nước, không phải chỉ tính kế hại người, nên bao lâu nay ta mới nhân nhượng họ.
- Ngay cả đám hoàn khố, tiếp xúc nhiều một chút, đệ sẽ thấy bọn chúng không kẻ nào đơn giản đâu.
Vân Nhị thở phào, rất tán đồng lời đại ca, thời gian qua hắn tiếp xúc sâu hơn với đám hoàn khố trứ danh kinh thành, phát hiện bọn chúng không đơn thuần là lũ ngu xuẩn chỉ biết ăn chơi hưởng lạc.
Có lẽ ngu xuẩn là một mặt bọn chúng cố tình thể hiện ra ngoài, đợi có kẻ ngu xuẩn hơn tới lợi dụng minh.
Chuyện Triệu Uyển đi gặp mẫu thân không thể trì hoãn quá lâu, nếu không người ta sẽ nghi ngờ khả năng của Vân gia, kẻ muốn thông qua chuyện này kiểm nghiệm năng lực Vân gia không phải ít.
- Chỗ hoàng hậu thì đệ sẽ theo lời huynh trả lời, nhưng chuyện đi gặp Quách hoàng hậu không trì hoãn được nữa, đó có lời đồn thổi không hay rồi.
- Đệ biết một mà không biết hai, sở dĩ chuyển lời qua đám hoàn khố mà không phải nhân vật nào đó có khả năng giữ kín miệng, là để người khác biết chúng ta đang thỏa thuận với hoàng hậu, đệ nghĩ xem ai sợ chúng ta bị hoàng hậu khuất phục nhất?
- Hoàng đế! Vân Nhị lập tức lên tinh thần, đứng dậy xoa xoa tay: - Nếu như thế thế lực hoàng hậu sẽ tăng mạnh, vậy bệ hạ sẽ phải nhân nhượng.
- Ngay từ đầu ta đã chẳng hề định bàn điều kiện gì với hoàng hậu hết, thái độ của ta với kẻ địch xưa nay chỉ có một, ngươi không chết thì ta chết, thế thôi.
- Ta chỉ muốn thông qua tiếp xúc với hoàng hậu cho bệ hạ thấy, ta không tin hoàng đế nhìn Vân gia bị ép quy phục hoàng hậu lại không khẩn trương.
Vân Nhị * ton chạy tới sau lưng đại ca, vừa nịnh bợ bóp vai cho Vân Đại vừa nói: - Đại ca, mai đệ từ chối hoàng hậu, đệ muốn xem bộ dạng thất vọng của nữ nhân đó.
Vân Tranh ngả đầu ra sau hưởng thụ sự ân cần của đệ đệ, đứa bé này đã lâu không thân thiết với mình như vậy, lần này an bài Vân Nhị đi đàm phán với hoàng hậu còn có một mục đích khác, để cho hắn cảm giác được áp lực quyền quý đỉnh cấp gây ra cho Vân gia, tránh hắn nghĩ nhà mình vô địch thiên hạ rồi, sinh ra ngạo mạn.