Chương 397: Trái Tim Đế Vương

Trong núi sâu có sói đang hú trăng, tiếng hú kéo dài vô cùng dễ nghe, hình như là nhịp điệu đặc biệt nào đó, chắc vì sói hú hay quá, thế là có một đàn dơi từ núi sâu bay ra, giống như đám bây đen quay cuồng dưới trăng hưởng ứng.

Sói hoang, dơi, đồng rộng bát ngát, trăng sáng, cùng với một thanh niên người dong dỏng cao đứng cô tịch trên một tảng đá đen, tạo thành một bức tranh tuyệt mỹ, nhưng trong lòng thanh niên lại khí huyết cuộn trào, thế rồi đột nhiên hét lớn rút bảo kiếm, toàn lực ném về phía đằng xa.

Hần Tử và Hàm Ngưu nấp sau lều len lén nhìn lão gia nhà mình, không biết lão gia muốn giết ai, dùng cường nỏ, hoặc dùng nỏ tám trâu đều tốt, cần gì phải ném kiếm, lão gia đâu biết võ công, kiếm bay được mấy trượng, đấy, đấy, biết ngay mà, lại phải hậm hực tự đi nhặt về rồi, có khổ không.

Hàm Ngưu thậm chí còn biết trong lòng lão gia có một thanh chùy thủ bao da cá mập, chém sắt như chém bùn, thường ngày toàn dùng thái thức ăn, gọt vỏ hoa quả, khi rảnh rỗi còn mang đi ném bia, mỗi lần như thế Tiếu Lâm lại nghiến răng tay hết xòe ra lại bóp vào, hẳn muốn bóp chết ai đó, thanh chùy thủ ấy là binh khí hiếm có trong thiên hạ, tiếc là bảo kiếm nhầm chủ.

- Hay là lão gia lại chơi ném dao rồi? Hàm Ngưu hỏi nhỏ:

Hầu Tử trừng mắt lên một cái, nhưng hắn cũng không biết lão gia làm cái gì.

Thanh niên tất nhiên chính là Vân Tranh đã biến mất trong rừng non nửa năm qua, khiến bách quan trong triều nháo nhào, lúc này y đã nhặt lại bảo kiếm, trong lòng vô cùng hâm mộ Thạch Hổ thời Ngũ Hồ loạn quốc, tên này dựa vào đại quân cường hãn, muốn làm gì thì làm, lấy xích chó xích lên cổ hoàng đế, nuôi hoàng đế như nuôi thú cưng, oai phong vô kể.

Vân Tranh không làm được Thạch Hổ, nên chỉ có thể cầm bảo kiếm chém bừa bãi vào khúc gỗ trước mặt phát tiết bất mãn của mình.

- Tướng quân! Một tên thương cổ mặt mũi thô bỉ hèn mọn, khúm núm đứng sau lưng Vân Tranh, bộ dạng như có điều muốn nói:

- Cái gì? Vân Tranh bực mình quay đầu quát:

- Tướng quân, tiểu nhân vừa mới tìm cho ngài một khúc gỗ mới, ngài có thể chém thoải mái. Thương cổ thấy hai mắt lóe hung quang, rụt cổ lại chỉ khúc gỗ do hai tên hộ vệ khệ nệ khiêng tới đặt trước mặt Vân Tranh:

- Có gì khác nhau?

- Dạ, khác nhiều lắm, cái khúc gỗ tướng quân đang chém là gỗ đàn của tiểu nhân ạ. Thương cổ lấy hết dũng cảm nói:

Vân Tranh nhìn lại khúc gỗ cực lớn dưới chân, lấy tay sờ, đúng là gỗ đàn thật, đếch phải của mình mà bản thân y còn xót nữa là: - Không chém nữa, xúi quẩy. Nói xong đá thương cổ một cái, hầm hầm bước đi.

Lệnh Hầu Tử và Hàm Ngưu canh gác, không cho bất kỳ ai vào trong lều.

Trong lều chỉ có một ngọn đèn dầu leo lét, ánh sáng mù mờ không chiếu sáng quá ba bước chân, một nam tử trung niên tuổi không quá bốn mươi ngồi sau bàn, mặc bộ nho phục trắng ngà, đầu đội mũ cao, chòm râu dài tới ngực, gầy gò nhưng không gợi cảm giác già cỗi, có phong thái ung dung nhàn nhã, cảnh tượng này có lẽ người khác nhìn vào không gợi liên tưởng gì, Vân Tranh thì có, nếu cho nam tử ấy một cái quạt lông ngỗng rồi bảo với y là Gia Cát võ hầu vừa xuyên việt tới thì y cũng tin ngay.

Trên bàn đặt lá thư của Vân Nhị và Tô Thức viết, toàn là những lời ca ngợi Đại Tống, ngưỡng mộ hoàng đế, nếu là người khác xem thư, sẽ cho rằng đây là hai đứa trẻ thông minh hiểu chuyện, nhưng Vân Tranh từ những dòng chữ đó nhận ra sự căm ghét tột độ của chúng với hoàng gia, trong thư hai đứa đều yêu cầu mình đừng giải tán Vũ Thắng quân, nên giao nguyên vẹn cho hoàng đế.

Vân Tranh ngồi xuống trước bàn hỏi: - Tiên sinh thấy thế nào?

Tô Tuân gõ gõ lá thư: - Thăm dò đấy, dù sao thì người ta đã nắm con tin trong tay rồi, dù dùng dương mưu hay âm mưu thì hiệu quả cũng giống nhau thôi, có điều nếu ti chức đoán không lầm, thiên sứ triều đình cũng sắp tới rồi, chuyện phong thưởng cho tướng chủ cũng đã được định đoạt.

Vị tiên sinh cứng nhắc bây giờ là một quân sự hoàn toàn hợp cách, thành cánh tay phải của Vân Tranh rồi, y cũng có suy nghĩ như vậy, bất giác nhìn về phía Đại Lý, Địch Thanh thời gian qua tiến quân thần tốc, công phá quan ải vô số, đại quân đã công chiếm Hội Xương phủ, binh tiến Kiến Xương phủ, Cao Trí Thăng tạo Long Yêu quan tổ chức ba vạn tâm phúc cuối cùng chống lại Địch Thanh. Long Yêu quan dễ thủ khó công, Địch Thanh bị chặn lại hơn nửa tháng, tình thế rất không tốt, may mà trước đó hoàng đế Đại Tống có phòng hờ trước, phải Vĩnh Hưng quân rời Thành Đô, tiến về Xiến Xương, Tào Vinh tất nhiên không dám đánh, chỉ đóng quân ở Nga Mi, làm bộ sẵn sàng tiến quân.

Thế là cũng đủ rồi, mười sáu bộ tộc tưởng là sau lưng lại có đội quân nữa hung dữ giống đội trước mặt, vội vàng rút quân đội, bất chấp nghiêm lệnh của Cao Trí Thăng.

Thế nhưng người thực sự giúp Địch Thanh lại là Đoàn Tư Liêm, sau khi biết thực lực Cao Trí Thăng tổn thất lớn, đồng thời bị Địch Thanh kiềm chân không nhúc nhích nổi, giơ đồ đao giết sạch gia quyến tộc nhân của Cao Trí Thăng.

Cao Trí Thăng hay tin đau lòng vô kể, phái đại nhi tử tới gặp Địch Thanh, mong ông ta nhường đường, để mình đi quyết chiến với Đoàn Tư Liêm, còn Kiến Xương phủ không cần nữa. Cao Trí Thăng cho rằng Đại Tống sẽ rất vui lòng nhìn thấy mình và Đoàn Tư Liêm nội chiến, Địch Thanh không lý do gì từ chối.

Nhưng trong quân của Địch Thanh có một vị thiên sứ, yêu cầu Địch Thanh thực hiệp hiệp ước giữa quan gia và Đoàn Tư Liêm, đó là phải giết Cao Trí Thăng, Địch Thanh đành nghe theo, nhân lúc Cao Trí Thăng rời Long Yêu quan, bất ngờ tập kích, tiêu diệt toàn bộ.

Tới đây, phương nam hoàn toàn bình định, cuộc viễn chinh kéo dài hơn một năm trời của Vân Tranh và Địch Thanh cũng kết thúc.

Vân Tranh xem thư của Địch Thanh mà cảm thán không thôi, Cao Trí Thăng bị chính quân vương của mình bán đứng, đế vương ở đâu cũng vậy, suy tính của họ khác với người thường, chỉ cần giữ được hoàng vị, đảm bảo quyền phát ngôn của mình ở các quyết sách quốc gia, bọn họ không ngại bất kỳ thủ đoạn gì, còn bách tính tử thương hay toàn vẹn quốc gia không nằm trong suy nghĩ của bọn họ, đó là ấn tượng của Vân Tranh về đế vương.

Hôm đó Vân Tranh và Tô Tuân thắp đèn bàn bạc suốt một đêm.

Chẳng những Vân Nhị và Tô Thức yêu cầu Vân Tranh giao nguyên vẹn Vũ Thắng quân cho triều đình, mà Dư Tĩnh cũng yêu cầu như thế, cái ông già đó mấy ngày qua cứ lảng vảng trong quân trại của y, nhìn đám quân tốt như nhìn bảo bối, mà đám quân tốt cũng rất có thiện cảm với vị quan lớn không bao giờ hất hàm lên mặt này.

Vì thế, chỉ cần có quân tốt nhắc tới mình muốn giải giáp quy điền, Dư Tĩnh liền lấy một loạt lý do từ lễ pháp, quang tông diệu tổ, tương lai con cái nói với quân tốt, giải giáp quy điền là ngu xuẩn.

Một đám mãng hán thì làm sao đủ trí tuệ đấu với một đại học sĩ, thế là dần dần mọi người thay đổi suy nghĩ, ngày càng nhiều người muốn lợi dụng quân công kiếm lấy chức vị cao hơn.

Dư Tĩnh rất hài lòng, ông ta thậm chí còn cho rằng mình đã giúp Vân Tranh củng cố lòng quân đã tản mác, ông ta không hề biết rằng lòng quân một khi đã tan rã thì không tụ lại được nữa, muốn một đám người chỉ muốn an nhàn hưởng phúc ra sức vì cái quốc gia này à? Nằm mơ đi.

Còn đám Chu Đồng, Ngô Kiệt, Lang Thản, Hầu Đại Chí nhân lúc nhàn hạ đã vứt bỏ hết quân vụ, tích cực thỉnh giáo vị đại nho Dư Tĩnh, chuẩn bị năm nay đại khảo.

Từ khi bị đuổi khỏi kinh thành, tâm trạng sa sút, lại gặp cái loạn Nông Trí Cao, tới giờ Dư Tĩnh mới tìm lại được đất dụng võ cho mình, gom hết toàn bộ đám sĩ tử lại, đem toàn bộ tâm đắc truyền cho họ.

Vân Tranh thì chẳng cần phải tốn công như vậy, đến khi thi sẽ có người nói đề trước cho y biết, mật chỉ hoàng đế có ám chỉ một câu, đó là quan gia thấy Vân Tranh học rộng tài cao lọt vào tam đỉnh giáp sẽ không thành vấn đề.

Nhận được thư của hoàng đế, Vân Tranh thấy con người của vị tên là Triệu Trinh này cũng không tệ đâu, nếu mà hắn không làm thiên tử thì đúng là hoàn mỹ.

Con bà nó, nhưng hắn là hoàng đế thì chẳng phải thứ tử tế mẹ gì, nghĩ xem, đường đường đại tướng quân, công thần nam chinh, vậy mà đi thi lại trượt, hoặc là đỗ quá thấp, khác gì cái tát vào mặt hoàng đế, cho nên mặc đám Chu Đồng ngày đêm dùi mài kinh sử, âm thầm muốn vượt mặt Vân Tranh, Vân Tranh đã biết thứ hạng của mình thấp hơn bất kỳ tên nào trong số chúng thì hoàng đế là người đập đầu vào tường trước.