Chương 396: Vụ Làm Ăn Lớn Của Dư Tĩnh

Từ khi Vân Tranh dẫn đại quân tiến vào rừng sâu bao la cách đây hơn ba tháng, Dư Tĩnh có cảm giác như trời sụp xuống, mỗi ngày phái bốn năm đợt thám tử đi xem có người từ rừng ra hay không, nhưng tin tức mang về luôn làm ông ta thất vọng.

Dư Tĩnh cũng không phải người nhát gan, trước kia ông ta chính là người huy động quân Quảng Nam chống lại Nông Trí Cao, nhưng nơi này ma thiêng nước độc, đầy rẫy truyền thuyết ma quái thần tà, chính ông già tội nghiệp cũng đã vô duyên vô cớ ốm một trận thập tử nhất sinh, địa điểm đóng quân lại cách tòa thành chết Ô Sào không xa, làm sao mà yên lòng được.

Cho dù Vân Tranh nói đợi một năm có thể cho quân vào thành Ô Sào trú đóng, nhưng Dư Tĩnh cho rằng, dù mười năm cũng chẳng ai dám vào đó ở, thời gian trôi qua càng lâu thì càng làm nơi đó trở nên đáng sợ thôi.

Sống trong cái cảnh nơm nớp lo sợ ấy cho nên mấy ngày trước có hơn trăm tên thổ tộc bỗng dưng từ trong rừng hú hét xông ra, mặc dù bị quân đội kinh hoàng tưởng bị địch tập kích, vội vàng giết chết hết sạch, thậm chí không có một ai sống sót để hỏi rốt cuộc trong rừng xảy ra chuyện gì, Dư Tĩnh vẫn sợ hết hồn, lo sợ tới mức điều hết một vạn sáu nghìn quân Quảng Nam lập trại dài mười dặm, lúc nào cũng trong trạng thái quyết chiến.

Từ vẻ mặt của sĩ tốt, Dư Tĩnh có thể cảm thụ được nỗi sợ hãi bám lấy linh hồn họ, nếu hôm đó không phải một trăm người mà là một nghìn người thôi thì hơn một vạn quân của ông ta sẽ chạy sạch, đám người này bị Nông Trí Cao làm sợ vỡ mật rồi.

Mấy tháng ngắn ngủi mà Dư Tĩnh cảm thấy sinh mệnh mình đang tiêu hao nhanh chóng, mái tóc không còn lấy một sợi đen nữa rồi, gò má hõm sau, đôi mắt mất thần thái, Vân Tranh mà không về trong vòng mười ngày nữa, ông ta sợ cuộc đời mình sẽ chấm dứt.

Vào một buổi chiều u ám, đột nhiên có chim chóc từ trong rừng bay loạn xạ, cứ lượn vòng trên trời không đáp xuống, rồi không lâu sau có dã thú kinh hoàng từ trong rừng chạy ra, tựa hồ có gì đó khủng bố đuổi phía sau.

- Bày trận, bày trận! Quân hầu khản giọng quát tháo với đám binh tốt đang không ngừng lui lại:

Dư Tĩnh không thở nổi nữa, lảo đảo đứng dậy sai lão phó mặc khải giáp cho mình, tới nước này sợ hãi cũng là dư thừa, rút bảo kiếm ra, dốc hết hơi tàn hô: - Quảng Nam quân, tiến lên. Nói xong lên ngựa đi đầu trận, chỉ có tới gần rừng mới bịt chặt được lối ra.

Đi được một đoạn mà không nghe thấy tiếng bước chân rầm rập sau lưng, chỉ có tiếng ngựa của mình gạt cỏ tiến lên, nếu như còn ai theo mình, chỉ có lão phó ở bên cạnh năm mươi năm thôi, lão phó tay cầm đao, nước mắt lem nhem, tuy người run bần bật, nhưng bám sát lão gia không rời.

Một tràng tiếng voi kêu truyền tới, đám quân Quảng Nam vốn đang ngập ngừng lập tức quăng vũ khí quay đầu chạy thục mạng.

Không cần quay đầu nhìn làm gì cho thêm đau lòng, không cần nghe, nghĩ thôi là đoán ra rồi, vẫn tiếp tục tiến lên, khải giáp trên người quá nặng, Dư Tĩnh tuổi cao sức yếu, đi được một đoạn thì không nhúc nhích nổi nữa, quay đầu nói với lão phó A Thọ: - Hôm nay hai chúng ta chiến tử vì Đại Tống!

A Thọ lấy ra một bầu rượu, quệt nước mắt nói: - Thiếu gia uống một ngụm, lát nữa đánh trận cho có tinh thần.

- Được được... Dư Tĩnh cũng không cầm được nước mắt, bao năm rồi mình từ thiếu gia lên lão gia rồi lão thái già, A Thọ vẫn gọi mình là thiếu gia như năm xưa:

Mặt đất rung chuyển, vũng nước đọng bên cạnh lăn tăn sóng, Dư Tĩnh uống cạn bầu rượu ném đi, chỉnh lại khải giáp, đứng hiên ngang nhìn con đường sâu thăm thẳm phía trước.

- Lão gia tử vào rừng làm gì thế?

Một cái đầu người xuất hiện, chính là tên gia phó không bao giờ chịu ngồi yên của Vân Tranh, tên Hầu Tử, tính cách cũng như con khỉ, tròn mắt nhìn hai chủ tớ họ.

- Vân, Vân Tranh đâu? Dư Tĩnh cảm giác tim mình sắp nhảy ra ngoài:

- Tướng chủ sắp tới rồi, lệnh tiểu nhân về trước báo... Í, lão gia tử làm sao?

Hầu Tử chạy tới đỡ lấy ông già, thầm nghĩ, cái ông già này cũng thật là, làm sao lại dẫn lão phó vào rừng đi săn, già rồi còn thích trò mạo hiểm, bị lợn rừng nó cắn cho một phát đâu phải trò đùa, đem báo lên triều người ta cười cho rụng cả rốn.

Khi Dư Tĩnh tỉnh lại thì bốn xung quanh ầm ĩ như một cái chợ, tiếng người không nhiều, tiếng động vật mới là chủ yếu, nhất là đám voi cứ rú liên hồi điếc cả tai, ông ta ngồi bật dậy, thấy mình đang ở trong trại lâm thời ở bìa rừng.

Không ngừng có lừa ngựa chở đầy bao hàng từ trong rừng đi ra, voi còn kéo theo từng khúc gỗ lớn, nhiều voi lắm, chắc phải tới chừng trăm con, ông ta ra sức dụi mắt, nhìn tới mấy lượt mới xác định mình không nhìn nhầm, lão phó A Thọ thấy thiếu gia đã tỉnh, vội chạy lại đưa cho bình nước.

- Vân Tranh về chưa, thằng con khỉ kia đâu rồi, ta muốn hỏi chuyện.

- Thiếu gia nằm xuống nghỉ ngơi thêm chút nữa, thời gian qua có ngày nào ngủ ngon đâu, Hầu Tử chạy mất rồi, nhưng có vị quân hầu tên Lang Thản tới, nghe nói đám khốn kiếp kia bỏ chạy, để lại thiếu gia một mình, nổi giận dẫn người truy đuổi.

Dư Tĩnh dậm chân tức giận, đi ra khỏi lều: - Sau khi về, lão phu sẽ đuổi hết đám vô dụng đó, có cũng như không, lão phu sẽ bẩm báo triều đình, người cầm quân phải hiểu hiểu quân, phải biết lãnh binh, nếu không chết thế nào cũng không biết.

Lão phó A Thọ khuyên không được đành bám theo sát bên cạnh.

Chưa bao giờ Dư Tĩnh cảm giác ở trong quân trại lại hạnh phúc hơn thế, cảnh tượng ồn ã lộn xộn xung quanh như tiếp thêm cho ông sức sống.

Một người da đen nhẻm, áo thùng thình, đoán chừng do gầy đi nên quần áo không mặc vừa người nữa, nhưng nụ cười rạng rỡ như nắng hè, thấy Dư Tĩnh liền * ton chạy tới, thi lễ xong, dâng lên một cái hộp: - An phủ sứ, chỗ này có một trăm lẻ tám viên trân châu, không lớn, nhưng đều tăm tắp, mong an phủ sứ nhận cho.

Dư Tĩnh tức tới bật cười, đám thương cổ này bám theo sau Vân Tranh phát tài, tên nào tên này gan to hơn trời: - Ngươi dám công khai hối lộ lão phu, không sợ lão phu chém chết à?

Thương cổ kia ân cần phủi một kiện hàng, dìu Dư Tĩnh ngồi xuống: - Tiểu dân nào dám hối lộ ngài, hôm nay làm đại nhân kinh sợ, là lỗi bọn tiểu dân, đây là chút lễ vật bồi tội, nói thật ngài là quan văn đầu tiên không sợ địch mà tiểu dân thấy.

Sắc mặt Dư Tĩnh tức thì trở nên ảm đạm: - Lão phu không sợ địch thì có ích gì, nếu như từ trong rừng ra không phải các ngươi thì lão phu đã bị băm nát rồi.

Thương cổ cười khì khì: - Ngài chăn dân, an dân thôi, chuyện chiến tranh, cứ nên giao cho người như Vân tướng chủ là được, lo làm gì cho nặng lòng. Hà hà, đám quân tốt Quảng Nam đó chạy nhanh hơn cả ngựa, đợi Lang quân hầu bắt về rồi, ngài có thể cấp cho tiểu dân một ít làm phu phen không, giá cả đại nhân cứ báo, tiểu dân không dám mặc cả đâu.

Dư Tĩnh phá lên cười, đội quân mình vất vả thu gom, trong mắt thương cổ lại là đám phu phen khuân vác, có điều đám người đó đúng là chỉ nên làm việc khổ cực, bắt chúng cầm đao thương chỉ làm lỡ quốc gia đại sự.

Vì đội quân này mà ông tốn không biết bao nhiêu tiền lương, bây giờ phải thu lại cho đủ, sau đó giải tán, lấy tiền chiêu mộ đội quân khác, Vân Tranh chuyến này về sẽ không ở lại Quảng Nam được nữa rồi, Quang Nam thì không thể thiếu quân thủ vệ.

Thương cổ thấy Dư Tĩnh không dứt khoát từ chối, tức là còn đường thương lượng, giờ hắn ít thiếu nhất là tiền, nhưng làm sao vận chuyển thứ này về Trung Nguyên bán mới là vấn đề, nên chút chi phí nhân công, hắn không bận tâm, tranh thủ rèn thép khi còn nóng: - Vậy cứ quyết như thế, ngài cho tiểu dân ba trăm phu phen, tiểu dân dùng ba tháng, bao hết phí ăn ở, còn trả trước ngài ba trăm quan, xong việc trả ba trăm quan nữa, giá này cả Đông Kinh cũng chẳng có đâu...