Chương 227: Cáo Mượn Oai Hùm

Bồ câu đã thả đi rồi, giờ Vân Tranh chỉ còn đợi bồ câu của mình bay về, Đồng Chiên là bồ câu, Quỷ Chương là bồ câu và Củng Phong cũng là bồ câu.

Bồ câu sẽ về nhà, cho dù có một vài con lạc đường thì luôn có con về được, mang tới tin tức cho Giác Tư La, bất kể thế nào ông ta không thể không chú ý, chỉ cần gặp nhau, Vân Tranh nắm chắc có thể mượn được tấm da hổ cực lớn này.

Người ta hay khinh bỉ những kẻ cáo mượn oai hùm, nhưng đó là vũ khí hữu hiệu nhất của người nhược tiểu, một con thỏ tới trước mặt sói, bất kể nó thông minh khéo léo thế nào cũng không thoát khỏi móng vuốt của chó sói, nhưng nếu thỏ đi theo con hổ hoặc gấu, kẻ run rẩy bỏ chạy là chó sói.

Vân Tranh đã thử khoác lên người tấm da Đại Tống, quý công tử thế gia Đại Tống, nhưng khoác lên rồi mới phát hiện đó là da lợn béo, chỉ thu hút thêm nhiều chó sói và dã thú, cho nên đành đi mượn tấm da này khoác vào, đó là phép tắc đơn giản của dã thú.

Nói tới đơn giản, y phục của Lương Tiếp lúc này cũng rất đơn giản, một chiếc áo da dê lớn mặc trên người, đi lại trông rất loai phong, còn chuyên môn không mặc áo trong khoe cơ bắp chắc nịch, cơ mà đứng trong gió lạnh nửa canh giờ không nhúc nhích thì ngu quá rồi, Hàn Lâm võ công cao như thế mà bây giờ như con mèo bệnh cuộn mình ở cửa lều tắm nắng, đôi mắt chưa từng mở ra, song đừng xem thường, đó là vì ông ta không muốn tốn chút sức lực vô nghĩa nào, từ lúc bị Cao Đàm Thịnh đánh lén, Hàn Lâm chưa bao giờ buông lỏng cảnh giác.

Người khác thì đều mê cưỡi ngựa, gió lạnh thế này, tên nào tên nấy nước mũi chảy rỏng ròng, trong doanh có ba mươi ba con tuấn mã, lúc này không cưỡi thì chẳng biết còn cơ hội không. Động tác lóng nga lóng ngóng bị mục dân cười suốt, người ta cưỡi ngựa không lắp yên, tay trần cũng có thể bắt đám sương quân này như bắt gà.

Cả mục dân và sương quân đều thích trò chơi này, mùa đông ít việc làm, cho nên mục dân rất thích tới doanh của Vân Tranh lảng vảng, vì có bánh rán ngon lành, cùng cháo nóng.

Vân Tranh đã dặn, trong doanh lúc nào cũng phải có sẵn trà bơ nóng, dù ai tới cũng đưa một bát uống cho ấm người, mùa đông giá rét, ai lại không thích uống trà bơ, uống hồ tên đưa trà lại cười đến là thân thiện.

- Lãng Lý Cách, lần này ngươi đừng hòng kéo được ta xuống ngựa. Lương Tiếp rõ rõ ràng là nóng máu rồi, hắn bị một thanh niên kéo xuống ngựa ba lần, dùng tiếng địa phương ngọng ngịu mới học được khiêu chiến mục dân, còn rút đao ra: - Nếu ngươi còn kéo được ta xuống thì cái đao này của ngươi.

Đó là thanh đao rất đẹp mà Lương Tiếp lấy từ trong số chiến lợi phẩm khi đánh Triệu công sơn, vỏ đao làm bằng da cá mập, phương bắc không lấy đâu ra thứ này.

Lãng Lý Cách gật đầu, tay ấn lên lưng ngựa một cái người vọt lên, không cần yên ngồi vững vàng, chẳng có chút nào không thoải mái, nhìn Lương Tiếp đã chạy xa, nhe răng cười, sờ cổ ngựa một cái, con ngựa xám hí vang đuổi theo.

Vân Tranh thấy cảnh này thì biết Lương Tiếp không giữ nổi bảo đao rồi, Lãng Lý Cách là "thiết diêu tử"trứ danh, hắn vốn là người Tây Hạ, sau vì chiến loạn mới chạy tới đây, thiết diêu tử là danh xưng cho võ sĩ lợi hại nhất của Tây Hạ, giống như ở đời sau, thiết diêu tử là lính đặc chủng, tinh nhuệ trong tinh nhuệ.

Lãng Lý Cách là nhân vật truyền kỳ, nếu không nhờ Vân Tranh suốt ngày ở cùng mục dân, với ai cũng hiền hòa thân thiết thì đã bỏ lỡ nhân vật anh hùng này, bất ngờ hơn nữa hắn còn là bằng hữu của Tôn thất chỉ, hai người họ chui vào đóng cỏ khô uống rượu thì bị Vân Tranh bắt gặp, đá một cái nói hảo hán uống rượu thì uống đàng hoàng, sao chui rúc mà uống.

Chỉ là chuyện rất nhỏ thôi, Vân Tranh thoáng một cái là quên rồi, nhưng tối hôm đó Tôn thất chỉ tới gặp y ấp úng nói Lãng Lý Cách muốn vào thương đội kiếm việc làm.

Vân Tranh rất kỵ húy cho người lạ gia nhập đội ngũ, nhưng sau khi nghe Tôn thất chỉ kể thân phận của Lãng Lý Cách liền thay đổi, vờ không để ý, nói nể tình hắn là bằng hữu của Tôn thất chỉ nên đồng ý, tiền công cũng giống người dẫn đường bình thường.

Từ quan quân thiết diêu tử tiền đồ vô lượng lại bị ép cho lưu lãng khắp nơi kiếm sống, khả năng chính là Lý Nguyên Hạo gây ra bi kịch này cho Lãng Lý Cách.

Vân Tranh đi tìm Hàn Lâm hỏi sự kiện xảy ra ở Tây Hạ năm năm trước, mới biết là là lúc Hưng Đô vương Dã Lợi Ngộ Khất chết, ông ta bị Chủng Thế Hành trộm mất bảo đao rồi tung tin đồn đó là tín vật Dã Lợi Ngộ Khất quy thuận triều Tống, khiến Lý Nguyên Hạo nổi giận chém Dã Lợi Ngộ Khất, danh tướng một đời của Tây Hạ kết thúc một cách thê thảm.

Lão bà xinh đẹp của ông ta là Một Tàng Thị thành lão bà của Lý Nguyên Hạo háo sắc, nữ nhân này về sau thành hoàng thái hậu của Tây Hạ.

Lãng Lý Cách nếu không phải là tộc nhân của Dã Lợi Ngộ Khất thì cũng là gia tướng gì đó, khả năng này tương đối cao, Vân Tranh cảm thấy đáng đầu tư.

Mà cho dù là không phải, chỉ cần là một thiết diêu tử cũng đủ rồi, có cao thủ tiễn thuật, kỵ thuật ở trong đội ngũ sẽ giúp ích cực lớn, ở nơi nguy cơ trùng trùng thế này, không giỏi kỵ thuật là không được, hơn nữa có Hàn Lâm ở đây, đám người Di Lặc giáo rình mò, Vân Tranh cũng không sợ có thám tử trà trộn vào đội ngũ của mình.

Quả nhiên Lãng Lý Cách chiến thắng, nghiêng người lướt xuống dưới bụng ngựa cầm lấy thanh đao, vẫy tay với Lương Tiếp, nhiệm vụ của hắn trong thương đội là chăm sóc ba ba con ngựa, hắn rất thích công việc này, hắn chỉ có một mình ở trong lều cỏ, một cái áo da dễ cũ kỹ, một cây cung lớn, một chiếc đao cùn, đó là toàn bộ gia sản của Lãng Lý Cách.

Quỷ Chương đã tới một lúc rồi, thấy bộ hạ của Vân Tranh đang tập cưỡi ngựa, hứng khởi chạy tới liền một léo tóm gáy ném năm người xuống ngựa, sau đó mới khoan khoái bảo với Vân Tranh: - Đại thủ lĩnh muốn gặp ngươi.

Cuối cùng cũng tới lúc rồi, Vân Tranh có chút hồi hộp, nhân vật kiêu hùng như Giác Tư La không phải dễ thuyết phục, tất cả tùy cơ ứng biến.

Chỉ đưa Lục quản gia và Hầu Tử đi cùng, một cơ trí, một vững vàng là tổ hợp hoàn mỹ nhất.

Vân Tranh cởi cái áo da dê cũ kỹ ra, mặc vào người áo lông cáo đỏ xa hoa, tóc cũng búi lên đàng hoàng, dùng một cái châm gài bằng thanh ngọc, hông đeo ngọc bội, mặc nho sam màu thiên thanh, dù da vẫn đen nhẻm, nhưng khí thế đã khác hẳn, cuối cùng còn đi rửa tay, cả cáu bẩn trong kẽ ngón tay cũng dùng bản chải chải sạch sẽ.

Quý Chương ngồi ngoài lều ăn bánh rán chỉ đạo đám bộ hạ vô dụng của Vân Tranh, nhìn thấy y đi ra kinh ngạc tới mức rơi bộp cái bánh xuống đất, vội đứng dậy đi quanh y mấy vòng, sờ sờ ngọc bội, còn ngửi mùi trên người y.

- Ngươi đừng chạm vào ta, ta đi gặp trưởng bối, phải chú trọng lễ nghi, nếu ngươi thích ngọc bội thì đợi ta về rồi tặng ngươi, ngoài ra đừng có ngửi cổ ta, ta mà không biết còn nghĩ ngươi muốn ăn thịt ta.

Quỷ Chương tặc lưỡi liên hồi: - Chậc chậc, ngọc bội thì ta cũng có, đẹp hơn ngươi nữa cơ, nhưng đeo vào không đẹp như ngươi, trông ngươi đeo ngọc bội còn vừa mắt hơn cả nữ nhân.

Nghe tên này nói mà rợn cả người, đá hắn một phát, cảnh cáo hắn lần sau dám ngửi mình thì đừng hòng có món ngon mà ăn.

Hầu Tử khoác áo choàng lên cho Vân Tranh, ăn mặc cầu kỳ như thế này thì không thể cưỡi ngựa được rồi, cho nên lên xe ngựa.

Quỷ Chương thấy vậy thì xem thường: - Nam nhi thảo nguyên chỉ cần còn leo lên được mình ngựa thì không bao giờ ngồi xe ngựa. Sau đó quất roi đi trước dẫn đường.