Chương 226: Đồ Mưu Không Ở Thanh Đường

Cùng Phong cười ha hả: - Xem ra chuyến đi này của Vân thiếu huynh lợi ích không chỉ bảy phần, nghe nói quan gia Đại Tống đã hạ lệnh tiết kiệm, sợ tơ lụa trong Thục đã chất đống rồi phải không? Quan gia thương sức dân, thiếu huynh mang sự sa xỉ tới Thanh Đường, muốn làm hỏng dân phong thuần phác ở nơi này?

Câu này không phải đùa, ứng phó không cẩn thận thì bao công sức hỏng hết, thậm chí riêng tội làm hỏng dân phong đủ chặt đầu, tên này ruốt cuộc muốn gì, Vân Tranh đứng dậy nghiêm mặt nói: - Hàng hóa xưa nay luôn luận giá tại chỗ, tơ lụa ở Thục rất rẻ, cũng như da trâu ở nơi này chẳng có giá trị, Vân Tranh vất vả chạy hai đầu, mang lại lợi ích hai đằng, tơ lụa cũng không dám bán nguyên tấm mà xẻ thành mảnh làm khăn, chỉ dùng hiếu kính thần linh, sao nói làm hỏng dân phong, Vân Tranh không dám nhận tội này.

- Ha ha ha, ngồi xuống, ngồi xuống, tại hạ chỉ nói thế thôi, sổ sách đã rõ ràng, vậy ta tính thuế cho thế huynh ngay bây giờ.

Tên này cũng rất có bản lĩnh, sổ bốn cột với hắn không là gì, chỉ bấm đốn ngón tay một lúc là tính ra con số cuối cùng, Vân Tranh phải nộp một trăm ba mười bảy quan bảy đồng tiền thuế.

Con số này không vênh nhiều so với tính toán của Vân Tranh, thấy tên này cười hì hì, Vân Tranh có cảm giác rất kỳ quái.

- Sao thế huynh nhìn ta như vậy, chẳng lẽ ta tính sai? Từ nhỏ ta rất hứng thú với con số, cho nên thường là không tính sai đâu.

Vân Tranh lắc đầu: - Củng huynh tính toán rất chính xác rồi.

Củng Phong khi trả xổ cho Vân Tranh, tựa như vô tình hỏi: - Vì sao lại xé lụa ra thành từng mảnh nhỏ rồi mới bán?

- Vì nhu cầu, thương cổ bán đồ khách cần, khách cần cái gì thì tiểu đệ bán cái đó, ở Đại Tống thì tơ lụa làm y phục, chăn, màn các loại. Nhưng ở Thanh Đường nó đại biểu cho vật dụng bày tỏ thiện ý và tôn kính thần linh. Nếu ta để tơ lụa nguyên thếp sẽ không mục dân nào mua, cùng lý đó, nếu xé ra bán ở Đại Tống cũng không ai cần.

- Hơn nữa, là người bán tơ lụa, tất nhiên ta mong mọi người dùng càng nhiều tơ lụa càng tốt, lần sau ta vẫn mang tơ lụa tới bán, là vì bồi dưỡng lên thị trường tiêu thụ tơ lụa, ta tới đây là mở mang thương đạo, làm ăn chỉ là thuận tiện thôi.

Củng Phong giơ ngón cái tán tưởng: - Cao minh, nói có lý lắm, một người mua đồ về dùng ra sao là việc của người ta, cho dù là hoàng đế Đại Tống cũng không quản được. Ta tuy là người Tống, nhưng nhận bổn lộc của của người ta phải phân ưu cho người, vì thế có chỗ nào không hay không phải, mong thế huynh bỏ qua.

Vân Tranh không muốn nói thêm nữa, thuế đã đóng, nhận được biên lai, tặng cho Củng Phong một túi trà, sau đó cáo từ.

Rời ti thuế sở, Vân Tranh thong thả đi dạo quanh thành, thành không lớn, đứng ở phố phía bắc cũng thấy được tường thành phía nam, những cửa hàng cửa hiệu lại không ít, nhất là thợ chế tác đồ bạc, bọn họ ngồi ngay dưới ánh mặt trời, luôn tay dùng công cụ gõ lên món đồ, thủ pháp linh doạt, âm thanh phát ra tựa hồ theo nhịp điệu nào đó.

Vân Tranh luôn tôn trọng người lao động, thế giới này thực ra dựa vào đôi tay chúng ta mới có biến hóa từng chút từng chút một, ai xem nhẹ người lao động đều là kẻ ngu xuẩn tầm nhìn hạ hẹp.

Một thiếu niên Thổ Phồn mặc cái áo da dê, mặt đen bóng cười lộ ra hai hàm răng trắng, chăm chú nhìn một thiếu niên khác đang khảm sợi đồng lên một cái cốc bạc, đây là việc đòi hỏi kỹ thuật cao, thường do thợ kinh nghiệm chế tác, vậy mà thiếu niên mười một mười hai tuổi kia làm một mình.

Đợi thiếu niên đó làm xong, Vân Tranh cầm cái cốc hình hoa sen làm xem, đúng là rất tinh xảo, nếu như hoàn toàn dùng bạc dù có vẻ chói mắt phú quý, nhưng cũng xa xỉ và tục, nhưng lấy sợi đồng tạo thành hoa văn khảm vào, cái cốc liền trông cổ kính, thêm chút tao nhã.

Thiếu niên thấy tác phẩm của mình được người ta thích thì vui lắm, lau mồ hôi đầm đìa trên trán, đây là lần đầu nó thể hiện tài nghệ trước mặt người khác, khách có mùa hay không với nó mà nói cực kỳ trọng yếu.

Vân Tranh mỉm cười chỉ cái cốc: - Ta mua nó, nhưng ta còn có một yêu cầu nữa, ngươi hãy khắc tên mình vào đáy cốc, ta tin, cái cốc này vì danh tiếng của ngươi mà giá trị sẽ tăng lên bội phần.

- Nặc Lăng Cách, ta tên là Nặc Lăng Cách, nhưng ta còn chưa có tư cách khắc tên vào đồ bạc. Nặc Lăng Cách được khách ca ngợi thì lúng túng lắm, tay cọ liên tục vào đùi:

- Vậy hãy khắc vào dưới đó ký hiệu đặc trưng của ngươi.

Nặc Lăng Cách gật đầu, nhanh chóng cầm chùy và sợi đồng khảm vào một con chó, con chó có cái mõm rất to.

- Đây chính là ta, mõm chó Nặc Lăng Cách, nếu sau này sợi đồng bị bong ra, hoặc là cốc bị dẹt, ta sẽ sửa miễn phí cho ngươi.

- Được, giao hẹn như thế. Vân Tranh cười lớn búng mũi Nặc Lăng Cách, trả tiền rồi cầm cái cốc, chỉ bộ dụng cụ đủ loại hình thù của y, Vân Tranh có sở thích nhỏ là sưu tập các loại công cụ: - Này, ta cũng muốn có một bộ như thế này, phải mua ở đâu?

- Không bán đâu, mỗi người thợ đều làm cho mình một bộ công cụ riêng dùng mới vừa tay. Nặc Lăng Cách hôm nay bán được sản phẩm đầu tiên của mình, như thế sau này thành thợ chính thức rồi, lòng vui vẻ: - Ta có một bộ dự phòng, nếu ngươi thích, ta bán cho ngươi, sau này thong thả làm bộ khác.

Vân Tranh trêu: - Không sợ ta biết nghề cướp khách của ngươi à?

- Ngươi phú quý như thế không làm nghề vất vả này đâu, hơn nữa Nặc Lăng Cách ta đặt mục tiêu sẽ thành người thợ giỏi nhất Mạc Xuyên, không sợ ngươi.

- Ha ha ha, giữ tinh thần này, ta chúc ngươi thành thợ bạc vang danh thiên hạ, để cái cốc này của ta được lên giá theo.

Trả thêm tiền cho bộ công cụ làm bạc của Nặc Lăng Cách, Vân Tranh tiếp tục thong thả tản bộ trong thành, có một nuối tiếc nho nhỏ, người buôn bán ở đây toàn là nam nhân, thiếu đi các cô nương xinh đẹp, Vân Tranh không có nhiều hứng thú mua sắm.

Thành Mạc Xuyên không đủ lớn, Vân Tranh thậm chí cho rằng dùng nỏ tám trâu có thể bắn từ thành nam sang thành bắc. Từ chỗ Nặc Lăng Cách tới ngôi nhà cao nhất trong thành chừng một trăm mười bước, vừa vặn là khoảng cách một chiến sĩ sau khi chạy ba mươi bước điều chỉnh tốc độ tối cao rồi ném lao ra, ở khoảng cách đó, mũi lao cũng đạt tới uy lực mạnh nhất.

Vân Tranh đi vòng quanh thành, chỗ nào tới được là tới, mua ít gia vị đặc trưng ở nơi này, mỗi khi tới nơi nào y mua gia vị nơi đó, đặc sản thì đã được mục dân chiêu đãi hết rồi, không lạ nữa, tới khi thấy mặt trời sắp lặn mới khẳng định là Giác Tư La không muốn gặp mình, ủ rũ về thương đội.

Giác Tư La lúc này đang tiếp kiến Củng Phong, ông ta xem sổ sách rất kỹ càng, từng khoản từng khoản không qua được con mắt sắc hơn ưng sói, chỉ khoản ghi ba ba con chiến mã, hỏi: - Thanh Đường không cho phép thương cổ mua ngựa.

Cho dù ông ta lúc nào cũng mỉm cười hiền từ, song Củng Phong biết bên trong là trái tim lạnh hơn băng giá, chắp tay đáp: - Đại thủ lĩnh, số ngựa này không phải do Vân Tranh mua, mà là mục dân tặng.

- Hừm, y tài đức gì lại được bách tính yêu quý như thế, ngươi có điều tra xem trong chuyện này có thủ đoạn mánh khóe gì không à? Thương cổ người Tống rất biết luốn lách kẽ hở, luật pháp Thanh Đường chúng ta còn đơn giản, có những vấn đề mà chúng ta chưa nghĩ tới, nếu như y lợi dụng dân phong thuần phác hiền hậu để vơ vét tiền tài thì dù có là quan viên Đại Tống ta cũng chém không tha.

Củng Phong lắc đầu: - Người ti thuế sở đích thân theo thương đội này tiến hành giám sát tại chỗ, theo như báo cáo, bọn họ làm ăn thành thật, không hề phạm pháp.

Giác Tư La đứng dậy nhìn xoáy vào mắt Củng Phong: - Ngươi khẳng định chúng không phạm pháp chứ? Ngựa là vận mệnh của Thanh Đường, không tùy tiện tặng người khác.

Củng Phong quen kiểu dọa nạt này rồi: - Đó là do Vân Tranh dọc đường trị bệnh cứu người có được, ngài cũng biết mục dân tặng ngựa cho ai thì người đó phải có ân đức rất lớn.

Giác Tư La nghi hoặc nhìn sang Đổng Chiên, Đổng Chiên vội đáp: - Phụ thân, đúng là như thế, con chứng kiến ba người tặng chiến mã cho Vân Tranh, Quỷ Chương hay tới chỗ y còn thấy nhiều hơn. Vân Tranh còn nhờ Quỷ Chương hỏi thăm phụ thân, giải thích rõ vấn đề ba mươi ba con ngựa này, nói nếu phụ thân không muốn ngựa Thanh Đường chảy ra ngoài, y sẽ đem ngựa đổi thành hàng hóa khác, tuyệt đối không làm khó phụ thân.

- Nói dễ nghe lắm, hay lắm, bùi tai lắm, sau này con phải học tên quan viên thương cổ này, y nói không làm khó cha, thực ra đã giao khó khăn vào tay cha, nếu cha không đồng ý cho y mang ngựa đi sẽ bị mục dân coi là tiểu nhân, nếu như đồng ý, thì đây là tiền lệ cực xấu.

- Ài, chuyện chiến mã đành như thế thôi, đã là tượng trưng cho tình nghĩa thì chúng ta không tiện ra tay, tên tiểu tử này tới đúng lúc lắm, nếu là ba năm trước, lão phu không thèm nói lý với y, cuối cùng thì chỗ dựa đáng tin cậy nhất vẫn là chiến mã và đao kiếm. Giác Tư La thở dài: - Củng Phong, ngươi và thiếu niên đó nói chuyện lâu như vậy, có phát hiện ra ý đồ thật sự của y không?

- Thuộc hạ cho rằng, mục đích y tới Thanh Đường chỉ có ba thứ, thứ nhất, bán tơ lụa, điểm này thuộc hạ đã chứng thực, năm ngoái đất Thục gặp thiên tai, sản lượng lương thực giảm nghiêm trọng, tiền bạc của bách tính bị thương nhân lương thực bóc lột hết, nên quan viên bán tơ lụa thành thủ đoạn duy nhất cứu dân, trong hoàn cảnh thế, phái một quan viên đi lo việc của thương cổ là hợp lý.

- Thứ hai, ti chức dò xét biết rằng người này không phải võ quan, ngài cũng biết đó, ở Đại Tống quan văn chuyển thành quan võ là sự xỉ nhục, cho nên ti chức suy đoán, người này muốn thể hiện tài hoa của mình, nên vất vả để tìm cách lập công.

- Thứ ba, ti chức cảm giác mục tiêu của y không phải ở Thanh Đường ta, vì hành vi của y quá tản mản, không có tính mục đích, nhiều lần bị ti chức chọc giận vẫn nhẫn nhịn, hạ mình như vậy, đoán chừng có việc cần cầu tới chúng ta chứ không phải có mưu đồ bất lợi với Thanh Đường.