Chương 197: Có kẻ không hiểu

Mùa xuân gieo mạ xuống, nếu như mưa thuận gió hòa tới mùa thu sẽ có cái ăn, có điều đấy chỉ là trường hợp bình thường thôi, sương quân thì không phải thứ bình thường, họ là trường hợp đặc biệt của Đại Tống. Khi Vân Tranh nhìn thấy gia quyến của Giáp tử doanh thì càng khẳng định điều ấy, bọn họ làm công việc của trâu bò, ăn đồ của gia súc, bọn họ cho dù có lấy mồ hôi tưới lúa thì lúa cũng bị muối trong đó làm chết khô.

Nghèo! Khổ! Không còn từ gì để miêu tả nữa.

Tiểu nương tử mười hai mươi ba tuổi y phục rách rưới tới độ không dám đứng thẳng trước mặt người ta, con trai mười một mười hai tuổi để chuồng tồng ngồng không biết xấu hổ là gì, ông bà cụ chống gậy lom khom tưởng chừng chín chục tuổi đầu thực tế chưa tới năm mươi, mà sống tới tuổi đó cũng là hiếm.

Sử sách đều nói Đại Tống là triều đại giàu có, bách tính Biện Lương khi tuyết rơi đều được phát than củi, nhưng ánh mặt trời ấm áp đó không chiếu xuống sương quân, vì bọn họ hoặc là tội tù bị thích chữ lên mặt, hoặc là sương quân thế tập.

Thời Vũ Thắng quân đông đảo nhất là khi đám Lý Thuận, Vương Tiểu Ba tạo phản, lúc đó bách tính trôi giạt khắp nơi, quan phủ không giúp họ an cư lạc nghiệp trở lại, mà đóng dấu lên người mặt như gia súc rồi tống vào sương quân, người có chút thể diện thì đóng lên cánh tay.

Đến gia súc Vân gia cũng không đóng dấu lên mông chứ đừng nói trên mặt, Vân Tranh cực kỳ phản cảm cách làm này, đóng dấu lên mặt, coi như cả đời này họ không thể ngẩng mặt làm người được nữa, không thể lý giải nổi những kẻ đọc sách thánh hiền, ra rả lời đạo đức sao lại nghĩ ra biện pháp vô nhân tính đó.

Vì thế hôm nay khi Lương Tiếp mang xe tiền về hắn trở thành đại anh hùng của cả Giáp Tử doanh, đám quỷ đói đổ xô lại xem tiền, Lương Tiếp không khách khí, tên nào lại gần đấm đá đuổi đi, tới trước mặt Vân Tranh, tới trước mặt Vân Tranh, chắp tay nói: - Bẩm tướng chủ, tổng cộng một nghìn ba trăm đồng, không thiếu một đồng.

Vân Tranh vỗ chín cái rương chứa tiền cười mắng: - Ta mà đếm thiếu thì sao, mẹ nó tiền để lâu rỉ sét dính đất, không dính chúng cũng bôi thêm vào, tính bằng cân thế nào chả thiếu chục quan, không sao, vậy là đủ rồi. Ta nhìn người nhà các ngươi, đoán chừng ăn bữa nay chưa biết có bữa mai không, cho nên bây giờ lấy ra ba trăm quan đi mua gạo cấp cứu đã, chỉ có lão bà hài tử được ăn no, mọi người mới yên tâm làm việc phải không? Rồi đá đít Bành Cửu, bảo hắn: - Xéo tới Thành Đô mua thật nhiều quần áo cũ, để người nhà các ngươi ăn mặc như vậy có coi được không hả?

Cả đám cười ha hả, biết tính tướng chủ rồi, khi vui mới đá người, ai được đá là vinh dự.

Trước khi bọn họ ăn mặc đàng hoàng, Vân Tranh không định gặp bọn họ, ít nhất để bọn họ không phải rúm ró khi đứng trước mặt mình, người và người với nhau không nên như thế.

Trong khi cả Giáp Tử doanh tưng bừng như đón Tết thì có một người mặt tối đen như đêm ba mươi, Hàn tham quân tới đây từ sáng sớm, vì hắn biết hôm nay Giáp Tử doanh sẽ nhận về một khoản tiền lớn, theo thông lệ thì bảy phần nhập sổ sách, ba phần hiếu kính thượng quan, sau đó thượng quan có hở kẽ tay xem có chút nào lọt xuống dưới không thì xem tâm trạng của thượng quan, ân uy đều phải từ trên xuống.

Vậy mà đám khốn kiếp đó chia tiền, mua quần áo, mua lượng thực, không ai để ý tới Hàn tham quân, bên cạnh không có quân kỹ phục vụ, trên bàn chẳng có lấy một vò rượu, ở đây cứ như người thừa, gọi một tên thân binh tới thì thầm vài câu, đợi khi Vân Tranh phân phối tiền xong, chuẩn bị cho tiền vào kho thì cười ha hả đi tới.

- Đô ngu hầu, không biết hai người này là ai lại xuất hiện trong quân doanh?

Vân Tranh nhìn Hầu Tử và Hàm Ngưu, lạnh nhạt đáp: - Đó là gia phó nhà ta.

- Chậc chậc, thế thì không được rồi, gia phó nhà ngài thế này làm sao phân biệt, phải đóng dấu lên mặt chúng chứ, để mặt không như vậy ra ra vào vào mất hình tượng, cũng không phù hợp quân chế. Hàn tham quân ra hiệu cho thân binh mang chậu than có bàn là sắt nung nóng tới: - Vốn quý phó không cần qua quá trình này, nhưng ta thấy đô ngu hầu đang chấn chỉnh quân kỷ, cho nên cần làm triệt để, không lấy người thân mình làm gương thì sao có thể khiến mọi người nể phục. Năm xưa Tôn Vũ dùng mỹ nhân hậu cung thao diễn trận pháp, không phải đã giết hai ái phi của Ngô vương sao, đô ngu hầu nên học theo tiên hiền, nếu thấy không nỡ thì để ta ra tay cho.

Doanh trại đang vui vẻ huyên náo nghe câu này đều im lặng, nhiều người ngơ ngác nhìn nhau, còn chưa hiểu sao lại có biến cố đột ngột này.

Bành Cửu hơi khom người xun xoe đi tới định nói đỡ vài câu thì Vân Tranh đưa tay chặn lại: - Đúng là như thế, có điều nếu thế tham quân hình như cũng nên đóng dấu, đã là sương quân thì làm sao thiếu dấu được, ta là quan thân, là đồng sinh Đậu Sa huyện, xuất thân văn tự, tất nhiên được miễn, còn ngươi không phải, chuyện này không được qua loa, lập tức tiến hành.

- Ngươi, ngươi … Tên tham quân biến sắc, hắn còn chưa kịp nhết câu thì Hầu Tử và Hàm Ngưu đã xông tới bẻ gập tay ấn xuống, Hàm Ngưu thô bạo dẫm một phát lên mặt, thiếu chút nữa làm hắn gãy cổ.

- Vân Tranh, ngươi biết ta là ai không, ta là thân tín của Trương công, theo ngài nhiều năm, ngươi chán sống rồi à?

Bốn tên thân binh đi cùng Hàn tham quân định xông tới giải cứu thì đám người quân tốt tức thì khống chế, Lương Tiếp thấy tình thế bất ổn, sai những binh sĩ khác đuổi người nhà tạm thời đi chỗ khác, ra lệnh đóng cửa quân doanh, không cho bất kỳ ai ra vào.

Vân Tranh ngồi xuống, phẩy tay bảo Hàm Ngưu bỏ chân ra, thong thả nói: - Ta không cần biết thứ chó má ngươi là ai, ngươi nhìn thấy ta phát tiền cho binh sĩ mà không có ngươi nên bất mãn muốn kiếm chuyện với lão tử chứ gì? Con mẹ nó, đại khuê nữ nhà người ta còn chưa có áo mặc đủ che thân, ngươi muốn vòi tiền à? Dám lấy cả chuyện đóng dấu lên mặt bức ép lão tử à, mẹ nó, thích đóng dấu lắm à, đã đóng cho đã luôn, Hàm Ngưu, cho hắn vài cái dấu... À thôi, chân tay ngươi lóng ngóng lắm, để Hầu Tử làm cho khéo.

- Vâng thiếu gia. Hầu Tử hăm hở tuân lệnh, tên súc sinh này lúc nãy đói đóng dấu hắn, làm hắn sôi máu lắm rồi, từ hồi đến Đậu Sa trại, thành người Vân gia đã cùng Hàm Ngưu hứa phải sống thật bổn phận, không được mang cách sống ở Nguyên Sơn xuống dưới này, nhưng hôm nay lão tử phá lệ một phen:

- Không, ngươi không được làm thế, ta là tham quân do đại soái phái tới, ta có cờ lệnh... Á....

Hàn tham quân rú lên liên hồi, mùi thịt cháy tỏa bốn phía, tới khi cái bàn là nguội đi thì mặt tên tham quân đã bị đóng năm cái dấu một ở trán, mỗi bên má hai cái, rất cân đối.

Thấy hắn ngất đi, Hàm Ngưu múc nước hất vào mặt.

Hàn tham quân tỉnh lại, nghiến răng thều thào: - Phòng ngự sứ sẽ không tha cho ngươi, thù này Hàn mỗ nhất định sẽ báo...

Hầu Tử cười nhạo, trên đời này sao lắm kẻ ngu xuẩn đến thế, hắn theo thiếu gia chưa lâu, nhưng thấy thủ đoạn của thiếu gia rồi, chỉ cần phát hiện uy hiếp là diệt trừ tận gốc, thiếu gia đã lâu rồi không giết người, ấy là vì đã hứa với phu nhân, nhưng chắc chắn không tha cho một kẻ muốn báo thù mình.

Vân Tranh đứng lên nhìn quân tốt xung quanh, nói lớn: - Đã hiểu chuyện gì chưa, tên súc sinh này muốn tiền mua quần áo của khuê nữ các ngươi, muốn tiền mua gạo, mua thuốc cứu mạng của cha mẹ các ngươi đó. Nói xong bỏ đi.

Tức thì cả trại nhìn Hàn tham quân với ánh mắt thù hận, chuyện tới nước này không thể cứu vãn được nữa rồi, Lương Tiếp gật đầu, bốn tên thân binh lập tức bị cứa cổ đổ gục xuống, Bành Cửu vẫy năm tên binh sĩ tới trói gô cổ rồi, vác Hàn tham quân không ngừng la hét lên, tìm chỗ bùn đất sâu nhất ném vào.

Quân tốt xung quanh hướng về đại trướng chắp tay, tướng chủ nói không sai, nhà mình đã nghèo tới thế rồi, tên vương bát đản này còn đòi tiền, muốn chết, dù phòng ngự sứ có truy cứu thì kiếm một người già yếu sắp chết nhận tội thay là được, chuyện này trong quân nhiều lắm, chẳng qua trước kia bị ép nhận tội, lần này bọn họ không ngần ngại nhận tội thay tướng chủ.

Vì bần cùng, cho nên phải đoàn kết, sự đoàn kết hi sinh mạnh mẽ của sương quân tầng thấp là thứ đám quan văn ăn trên ngồi chốc không bao giờ hiểu.