Chương 196: Tiểu sự bất nhẫn, ắt loạn đại mưu

Bây giờ công việc thanh lý bùn đọng ở đập Đô Giang đã hoàn thành một nửa, số còn lại không nhiều, không ảnh hưởng tới Dân giang tiết lũ nữa, Trương Phương Bình chỉ về phía lòng sông hỏi: - Mọi năm chỉ cần vận chuyển đá đi là hợp cách, bùn sẽ bị lũ cuốn trôi, vì sao ngươi lại còn vét cả bùn?

Vân Tranh chắp tay nói: - Mệnh lệnh của đại nhân là dọn sạch lòng sông, chứ không phải là chuyển đá, cho nên ti chức quyết định phải dọn sạch sẽ, dù đá hay bùn cũng phải mang đi hết, không dám qua loa.

Chính vì câu này, Trương Phương Bình đánh giá thiếu niên trước mắt thêm tính cách khiêm tốn, tuy có chút cứng nhắc cổ hủ, nhưng bản lĩnh thì không cần nói rồi, y dọn hết đá trước 15 ngày so với thời hạn, đây không phải chuyện người thường làm được, hiếm có hơn trong thời gian ngắn biến Giáp Tử doanh từ đống bùn nhão đã ra dáng con người.

Lại còn lấy thân làm sĩ tốt tự mình làm việc, hiếm có, thực sự hiếm có rồi, mặc dù bùn đất y khiêng lên được không nhiều, nhưng tới nửa sọt, phải thôi người đọc sách sao so được với đám thô hán chứ.

Trương Phương Bình hài lòng, Hàn tham tướng càng khó chịu, thời gian qua hắn luôn đợi cơ hội trừng trị Vân Tranh mà không được, bất kể chuyện gì y làm hết sức kín kẽ, cố tình gây khó dễ thì hắn không dám, Trương Phương Bình rất nghiêm khắc, hắn không dám làm bừa.

Càng nhìn thiếu niên này Trương Phương Bình càng thấy yêu thích, giọng càng thêm ôn hòa: - Vũ Thắng quân Giáp tử doanh trung dũng đáng tin, bản quan tháng này tăng thêm quân lương sáu thành, nếu hoàn thành đúng kỳ hạn, được ghi công làm gương.

Vân Tran lập tức ôm quyền quỳ một gối xuống, hô lớn: - Đa tạ đại soái ban thưởng.

Bành Cửu mặc dù không biết đại soái nói gì với tướng chủ, nhưng hắn là người khôn khéo, giỏi chớp cơ hội, lập tức đá binh sĩ xung quanh quỳ xuống hô theo: - Đa tạ đại soái ban thưởng.

- Đa tạ đại soái ban thưởng.

- Đa tạ đại soái ban thưởng.

Tiếng hô cứ thế nối tiếp nhau từ gần chuyền ra xa, mỗi người hô đủ ba lần làm núi rừng rung chuyển, chim chóc trên cây bị rắm thối làm rơi lả tả... À chấn động vỗ cánh bay dáo dác.

Trương Phương Binh bất kể từ tâm lý hay thể diện đều được thỏa mãn cực độ, giơ tay mấy lần ngăn cản binh sĩ tung hô, lại khen ngợi cổ vũ Vân Tranh thêm vài câu lên xe ngựa về Thành Đô. Tô Tuân cực kỳ nghi ngờ, đây không phải là con người Vân Tranh, y không phải là kẻ ngoan ngoan dễ bảo như vậy nhưng lần này biết khôn, ngậm miệng không dám nói bừa nữa, chỉ là lòng có cảm giác rất bất an.

Đợi khi đội xe của Trương Phương Bình đã đi xa, Lương Tiếp nói với Vân Tranh vẫn đang vất vả vác bùn: - Tướng chủ, phòng ngự sứ đi rồi, ngài vào chỗ bóng râm nghỉ ngơi đi, mặt trời độc lắm.

Vân Tranh lắc đầu, ai mà biết thứ chó má đó có chơi trò hồi mã thương không, tới khi đó bẽ mặt là chuyện nhỏ, công sức đóng kịch rùa đen trước đó hỏng hết mới gay.

Mình muốn về thăm quê hương, tranh thủ tới Ngân Xuyên kiếm tiền thì phải có cái danh nghĩa quan gia, nếu không tới Hoành Sơn, ngay cả biên quan cũng cũng không qua nổi còn làm ăn gì nữa, vốn liếng của Vân gia ít, dọc đường phải qua vô số cửa khẩu, trời mới biết phải nộp bao nhiêu thuế, thái độ của quan phủ với thương nhân luôn là có thể bóc lột được chớ bỏ qua, thương nhân đương địa còn đỡ, thương nhân qua đường thì thảm, ở Đậu Sa quan thấy nhiều rồi, ngay cả lính gác cổng cũng ức hiếp được.

Nhưng nếu mình có con dấu đỏ chuyển vận sứ Thành Đô thì đường đi thông suốt, quan phủ các nơi sẽ không cản trở, vì ngăn cản thương đội như thế thì khỏi kiếm ăn trốn quan trường, đụng chạm lợi ích của mọi người mà.

Mà con dấu này phải do Trương Phương Bình đóng mới được, chơi lại lão ta thì dễ, nhưng chẳng ích lợi gì, chẳng bằng lợi dụng lão ta để hoàn thành mục đích, vả lại mình đã xuống bùn rồi, chạm một ngón tay vào thì cũng là bẩn, thôi thì chăm chỉ làm việc một ngày đi, xét về mặt nào cũng có lợi.

Tiểu sự bất nhẫn, ắt loạn đại mưu.

Thế là tiếp tục cúi đầu vốc bùn cho vào sọt, binh sĩ xung quanh tranh nhau giúp Vân Tranh vác lên bờ, căn bản không tới lượt y phải vất vả, cho dù là thế tới chập tối nghỉ ngơi, Vân Tranh đã lâu không làm việc nặng nhọc cũng thấy toàn thân nhức mỏi.

Một khoái mã ẩn thân trong rừng, thấy công trường gõ kẻng nghỉ làm mới thúc ngựa chạy đuổi theo đoàn xe của Trương Phương Bình, khi tiếp cận xe ngựa, thì thầm nói vào cửa sổ vài câu.

Trương Phương Bình gật gù: - Thế mới đúng, đám binh sĩ kia thấy tướng chủ vất vả mà không hỗ trợ thì để xem lần sau lão phu trừng trị ra sao, người đọc sách chúng ta không phải dùng vào mấy việc chân tay đó. Minh Duẫn à Minh Duẫn, trước kia ta hiểu lầm thằng nhỏ này.

Tô Tuân cười gượng gật đầu, chỉ thầm mong Vân Tranh đừng ghi nhớ thù hận này trong lòng quá sâu, không thì phiền, ông ta bị kẹp ở giữa rất khó xử.

Lại nói Vân Tranh học được thuật luyện thân của Ngũ Câu truyền cho, cắn răng vừa ngâm mình trong thùng nước nóng vừa không ngừng lẩm nhẩm đống khẩu quyết "diêu thiên trụ, đơn khơi lộc lô, tả hữu lộc lô...", thế là tới bữa cơm, tùy người vẫn đau những chén hai bát to, thực sự không hiểu thứ này của Ngũ Câu dùng để dưỡng sinh hay dưỡng dạ dày nữa, khả năng cái thứ hai cao hơn nên thứ bại hoại Phật môn đó mới béo tốt như vậy.

Ăn cơm xong cưỡi ngựa đi dạo quanh doanh trại, lò gạch sau ngọn núi nhỏ đã đốt lửa hai ngày rồi, không biết hiệu quả ra sao, nếu lô gạch đầu tiên thành công thì làm thêm vài cái lò nữa, riêng bán gạch thôi đã là khoản thu nhập không tệ, con đập này không bao giờ thiếu bùn đọng, vừa nạo vét lòng sông lại vừa không ngừng làm ra gạch đúng là một công đôi việc, còn ô nhiễm môi trường á, thời này không có khái niệm đó.

Vân Tranh mới đầu không cho binh sĩ chặt cây bên sông, đốt lò cũng chỉ được tìm cây khô, nhưng không được bao lâu, theo Bành Cửu nói, mỗi năm lũ về đều mang tới vô số củi, chỉ cần đợi bên sông dùng không hết.

Rất tốt, lửa cháy rất mạnh, thêm một ngày nữa là gạch ra lò rồi chỉ cần đợi gạch nguội đi.

- Bành Cửu! Ngươi trông coi đám khốn kiếp này, không cho chúng ra ngoài nữa, vừa mới đó vài đồng tiền đã đi nhà chứa, lão bà tới rồi ăn cái gì? Không phát tiền cho chúng, đưa cho lão bà của chúng, dám đòi tiền cứ đánh.

Vân Tranh đếm nhân số xong thì nổi điên, mười mấy quân sĩ tới trấn gần đó tìm kỹ nữ chui, tới giờ chưa về, quân kỹ trong doanh đã bị y giải tán rồi, giao cho Hoa Nương giúp đỡ bọn họ tìm đường sống về sau.

- Tướng chủ, huynh đệ đã lâu lắm rồi không thấy mùi nữ nhân, ngài tha chúng một lần đi. Bành Cửu cũng là tên quỷ háo sắc, đương nhiên phải dọn đường cho mình trước:

Vân Tranh lạnh lùng nhìn hắn: - Muốn nữ nhân thì quang minh chính đại cưới về, muốn ngủ kiểu gì là chuyện của mình, cứ thế này làm lính cả đời cũng chỉ là quỷ nghèo, già rồi thành cô hồn dã quỷ, ngu xuẩn. Nói tới đó lẩm bẩm: - Xem ra sau này không nên phát tiền cho chúng nữa, có cái ăn là đủ.

Bành Cửu thính tai nghe thấy lập tức quát tháo huynh đệ: - Mau, mau, đi tìm lũ khốn kia về, đang làm gì cũng về, không về đánh chết chúng.

Cùng lúc đó Lão Lương cứ đi vài bước lại quay đầu nhìn xe trâu, tới ba xe, lúc đầu không hiểu vì sao tướng chủ mang đá lên còn muốn phân loại, tốn công vô ích, giờ không phục không được nữa rồi, bất kể là đất hay đá, vào tay tướng chủ đều có thể biến thành tiền.

Lương Tiếp rất hi vọng nhìn thấy con mình tới đây, nương tử một mình nuôi hai đứa con không hiểu vất vả thế nào, giờ giá lương thực không hề rẻ.

- Số tiền này có phần của Lão Lương. Lương Tiếp si dại sờ rương tiền, không chỉ hắn, binh sĩ khác cũng thế, còn người nào không liên quan nhìn thêm một cái, bọn họ đều trừng mắt lên:

HẾT!