Chương 170: Thất thường (1)

Nếu Lục Khinh Doanh đã nói như thế thì Vân Tranh cũng không cần lo nữa, tiếp xúc với gia tộc lớn thì rõ ràng Lục Khinh Doanh có nhiều kinh nghiệm hơn mình, giờ việc quan trọng nhất với mình là chuẩn bị khoa khảo, cái khác để nàng làm là yên tâm rồi.

Quay trở về nhà nhìn thấy Ngũ Câu ngồi dưới mái hiên, tay cầm cành trúc lắp cầu, nhìn trăng sao tới ngây người, chả biết nghĩ gì, một vị cao tăng thì tâm phải phẳng lặng như giếng sâu ngàn năm mới đúng, giờ trên cái đầu phì nộn lại khắc chữ "sầu lo" to tướng.

Nên sầu lo thôi, giảm cân một ít, chứ suốt ăn cho lắm vào rồi sinh thịt thì không có lợi cho sức khỏe.

Thong thả đi tới hậu viện, nơi này có ba cái cây hoàng giác rất to, tán rộng, Vân Nhị thấy huynh đệ Thương Báo làm nhà trên cây để ở rất thú vị, liền nhờ họ làm cho mình, khi rảnh rỗi lên đó, biến thành không gian riêng tư của nó.

Lúc mới làm Lục Khinh Doanh chỉ coi đó như là trò chơi của trẻ con, nhưng tới khi Tịch Nhục mang thảm lên trải, Lão Liêu bắc thang sơn sơn vẽ vẽ, Thương Nhĩ còn dùng hoa tay của mình sửa lại cái nhà trông giống như cái đầu chim lớn thì Lục Khinh Doanh thèm luôn, nhờ huynh đệ Thương Báo làm cho một cái nhà trên cây khác. Cho cẩn thận, huynh đệ Thương Báo làm luôn ba cái trên ba cái cây, thế là Tịch Nhục chiếm lĩnh cái còn lại.

Hiện cái nhà nhỏ của Vân Nhị hắt ra ánh nến màu quất, trong nhà ầm ầm, khỏi nói cũng biết nó và Vân Tam cùng con rắn trông nhà đang chơi đùa, Vân Tam bây giờ được nó huấn luyện nhảy vòng sắt rất điêu luyện, còn con rắn là gối đầu.

Trong phòng Tịch Nhục lại truyền ra giọng nói êm ru của nữ nhân, là Hoa Nương, nàng tới khi nào? Nói chuyện thì phải có hai người, người còn lại đương nhiên là Tiếu Lâm rồi, bị người Vân gia xua đuổi nên trốn ra sau hậu viện này cướp nhà của Tịch Nhục, không biết có phải đang tỏ ra đáng thương để Hoa Nương an ủi không, buồn nôn.

Bọn họ có đánh cãi nhau thì cũng giống như phu thê cãi vã, người khác dù thân thiết tới mấy cũng là người ngoài thôi.

Lục Khinh Doanh bĩu môi nói nhỏ: - Họ đừng làm gì không nên đó, tiểu thúc nhà ta còn ở nhà nhỏ bên cạnh, chẳng may lại dạy hư trẻ nhỏ. Mà chàng nói xem, bọn họ tình chàng ý thiếp, vì sao không thành thân? Thế này ảnh hưởng tới thanh danh nhà ta.

- Kệ bọn họ, tiểu thúc nhà ta cũng chẳng vừa, ai làm hư ai còn chưa biết đâu. Vân Tranh kéo Lục Khinh Doanh đi: - Thôi, chúng ta đi nghịch đất, để ta xem ở nhà nàng tiến bộ tới đâu rồi.

Nghe tới đi nghịch đất, Lục Khinh Doanh lên tinh thần, thay bộ y phục vải thô áo chẽn bó người, tới gian phòng phía tây, ở đó có một mô hình Thành Đô nặn từ đất.

Lần trước nghe Lục Khinh Doanh nói là thích bản đồ, Vân Tranh liền làm cái này, nếu ở đời sau sẽ bị người chơi mô hình cười thối mũi, nhưng Lục Khinh Doanh đã coi là bí kỹ bất truyền của Vân gia, bảo mật cực kỳ, để sau này còn truyền lại cho con mình, Vân Tranh tùy nàng, dù sao làm cái này lể lấy lòng Lục Khinh Doanh, nàng muốn sao thì làm thế.

Đất đỏ đã có sẵn, chỉ cần bỏ khăn ướt bên trên ra là có thể dùng được, mỗi người cầm một miếng đất lớn, đắp nặn lên Thành Đô.

- Phu quân sai rồi, đó là Võ Hầu từ, nhà ta ở nơi này cơ, chàng đặt Võ hầu từ lệch về phía đông rồi, đúng, nơi đó là Hoán Hoa Khuê, bên cạnh ao sen là nhà chúng ta, chàng lấy nhà ta là cột mốc làm chỗ khác nên mới sai vậy đấy. Lục Khinh Doanh thời gian qua sai Hầu Tử và Hàm Ngưu cưỡi ngựa xuất phát từ Võ Hầu từ tới các nơi tính khoảng cách, nàng lại là người sinh ra ở nơi này, tất nhiên là chuẩn xác:

Vân Tranh nghe lời nàng, đặt một cái đình viện làm bằng gỗ bên cạnh Hoán Hoa Khuê, dùng đinh cố định, sau đó theo chỉ dẫn của Lục Khinh Doanh đặt Võ hầu từ.

Giờ có hai cái cột mốc cố định, cần cái thứ ba nữa mới dễ định vị, Vân Tranh dùng một cái đinh tạm thời dùng làm Thư viện Cẩm Giang, cả hai như trẻ con, chơi quên trời đất, cuối cùng Lục Khinh Doanh lấy trong đống đồ chơi ra một cái cầu nhỏ, đặt vào đúng vị trí: - Hôm nay thành tựu không nhỏ, thiếp hoàn thành được cổng thành bắc, chỉ là chưa xác định được hai phường xuân thu, không tùy tiện bố trí được, mai lại bảo Hầu Tử do thám lần nữa, Hàm Ngưu toàn lạc đường, về nhà thì ú a ú ớ nói không rõ được, trước kia chàng chọn phó dịch, sao không chọn người thông minh như Hầu Tử?

- Khi đó phu quân nàng là tên thư sinh nghèo xơ xác, có phó nhân sai bảo là tốt lắm rồi, kén cá chọn canh gì nữa. Vân Tranh cũng xoa xoa tay nhìn dừng cục đất tròn rơi xuống, vươn vai ngáp dài: - Hôm nay chơi nhiều mệt rồi, phu nhân, đi nghỉ thôi.

Lục Khinh Doanh đỏ mặt “ừm” một tiếng, đúng là đến lúc phải “nghỉ” rồi.

… …

Sáng hôm sau Vân Tranh vừa đánh răng vừa làm bột đánh răng rơi lả tả xuống đất, y không thích cái thứ này, dùng muối tốt hơn nhiều, nhưng từ khi ở thư viện về bị Lục Khinh Doanh bắt dùng, nói là bên trong có băng phiến, long não gì đó, có lợi cho răng.

Đời sau bị quảng cáo lừa đủ rồi, Vân Tranh sớm đã lòng cứng như đá, nhưng Lục Khinh Doanh dùng tuyệt chiêu, nói nếu không dùng thứ này đánh răng sẽ không cho hôn, thế là Vân Tranh đánh răng hùng hục, thứ này có rẻ gì đâu.

Súc nước trong họng kêu òng ọc, sau đó phun đi thật xa, đó là một trong số thú vui của cả Vân Đại lẫn Vân Nhị, Lục Khinh Doanh nói vô số lần không làm cái động tác bất nhã đó, nhưng chả được ích gì.

Đánh răng xong Vân Tranh ngay cả bữa sáng cũng không ăn, chắp tay sau lưng đi tản bộ trong hoa viên, chẳng biết vô tình hay cố ý mà cứ đi quanh quản cái nhà nhỏ của Tịch Nhục:

Ngũ Câu hòa thượng đang ở hoa viên hái bạc hà, chuẩn bị đun nước uống giải nhiệt, đêm qua bị bốc hỏa, răng đau chết đi sống lại, nửa bên mặt sưng rất to, thấy hành vi bỉ ôi của Vân Tranh, liền lên tiếng: - Đừng nhìn nữa, trong đó chỉ có Tiếu Lâm, Hoa Nương ngủ một mình ở phòng Tịch Nhục, không xảy ra chuyện ngươi nghĩ trong lòng đâu.

Vân Tranh thẹn quá hóa giận, chỉ cái má sưng vù của hòa thượng nói: - Hôm qua ông ở đây nhìn trộm nên bị bốc hỏa đúng không?

Ngũ Câu thấy Vân Tranh giở giọng ác độc vội niệm phật hiệu, y mỗi lần khó chịu là cái lưỡi còn độc hơn cả rắn rết: - A di đà phật, cái miệng này của ngươi đáng rút lưỡi ném vào địa ngục. Bần tăng lo cho Chiêu giác tự, nơi tịnh thổ của Phật môn thành chốn săn mồi của quỷ dữ, làm sao không lo, làm sao không bốc hỏa? Chỉ tiếc nơi này không có Khổng tước minh vương nuốt chửng được quỷ quái.

Vân Tranh chắp tay xin lỗi: - Chuyện cầu treo Lăng Vân độ cũng lo, chuyện Chiêu Giác tự cũng lo, trên đời này còn chuyện gì khiến ông không lo nữa không? Ta thấy ông duy trì Bạch Vân tự, để những hòa thượng kia theo ông có cái ăn, hàng năm vào núi chữa bệnh sơn dân đã là công đức vô lượng, đừng quá gượng ép bản thân.

Ngũ Câu lắc đầu: - Lời này sai rồi, thường mang lòng từ bi, thiện căn tự mọc trong lòng, hòa thượng không đi lo thì ai lo đây, nếu ai cũng nghĩ không phải việc của mình, Chiêu Giác tự trầm luân trong địa ngục.

Vân Tranh xoay người đi luôn, nói chuyện như thằng ngọng mà bày đặt lo cho thiên hạ.

Về tới hậu trạch lục tủ trên tủ dưới, Lục Khinh Doanh mới hỏi: - Phu quân tìm gì thế?

- Ngưu hoàng, ta đựng trong một cái hộp màu đen, nhớ là còn nhiều lắm, cái lớn nhất to bằng cả nắm đấm luôn, đâu mất rồi, tìm mãi không thấy. Vân Tranh gãi đầu ngẫm nghĩ: - Ngũ Câu đau răng sắp xuống địa ngục luôn rồi, thứ này giải nhiệt rất tốt.

Lục Khinh Doanh lấy một cái chìa khóa đeo bên hông, mở cải rương ra, lấy một cái hộp đen: - Nếu không phải thiếp dọn phòng thì không biết nhà ta có thứ quý trọng như thế, chàng cái gì cũng ném linh tinh, ngưu hoàng nhiều lắm chắc.

- Hì hì, thế nên ta mới cưới nàng về làm mấy việc này. Vân Tranh cao hứng vỗ tay: - Đưa ta cục to nhất.