Chương 169: Hòa thượng thương tâm

Ngũ Câu không hát nữa, cầm quả đào lên ăn ngấu nghiến, sau đó hỏi Tiếu Lâm: - Hòa thượng khốn khổ như thế, sao ngươi không bố thí?

- Ta là đạo sĩ, không bố thí hòa thượng. Tiếu Lâm nói xong là đi, tình cảnh ông ta cũng đâu khá khẩm hơn, giờ ở Vân gia bị người ta ghẻ lạnh, nhất là đám Thương Nhĩ, đi qua là nhổ nước bọt khinh bỉ, nha hoàn phó dịch khác coi như tồn tại, không có Tịch Nhục lén đưa cái ăn cho thì cũng chết đói.

Xưa nay ông ta sống cao ngạo phóng khoáng, ân thù sảng khoái, tự thấy mình không phải anh hùng thì cũng là bậc hào kiệt, đã bao giờ chiu nhục như thế, chẳng có tâm trạng nào quan tâm tới cái mặt dày hơn da lợn của hòa thượng, mấy hôm trước còn hùng hồn tuyên bố dựa vào sức mình xây cầu, giờ đến quả đào ăn dở của trẻ con cũng không bỏ qua.

Ngũ Câu ăn hết quả đào, đứng lên vỗ bụng, giọng bi thương rất không thật: - Mặc dù không phải thời mạt pháp, vậy mà bần tăng phải chịu nỗi khổ mạt pháp, Tịch Nhục ngoan, mau đi làm cho bần tăng bát mỳ, nhiều thịt vào, thịt mỡ nhé, hòa thượng dạ dày lớn, vậy mà phải chịu đói, khổ thay, cực thay.

Tịch Nhục đáp một cái chạy ngay vào bếp, nước canh đã có sẵn, cho mỳ vào đầy cái bát lớn, thịt đầy ắp, bê ra được Ngũ Câu cười ha hả xoa đầu khen ngợi, vừa ăn vừa ca thán: - Phật gia ở Thành Đô làm sao lại tiêu điều như vậy, cách đây không xa là Chiêu Giác tự, theo lý mà nói phải là chốn phật pháp hưng thịnh, sao ai nấy đều không có thiện cảm với Phật môn là sao?

- Chiêu Giác tự xây những ba mươi năm, bách tính quyên tiền ba mươi năm, Thành Đô thậm chí còn có một khoản thuế thuộc về Chiêu Giác tự, ông nghĩ bách tính còn thiện cảm với hòa thượng được không? Vân Tranh ngồi xuống, kệ lão bà giật tay áo, không chút khách khí nói: - Phật môn xây dựng được thiên hạ đệ nhất hùng tự, nhưng mất đi nhân tâm, chẳng biết các ông tính toán được mất ra sao, cái chùa đó giờ hương khói thưa thớt, hòa thượng đông hơn tín đồ, Phật tổ mà giáng thế nhìn thấy cảnh này đá đít các ông vào địa ngục hết.

- Than ôi, Bạch Vân tự từ trên xuống dưới bao năm nhịn ăn nhịn mặc, vậy mà thành nước trôi theo dòng cả rồi, A di đà phật, thiện tai, thiện tai, Phật ở trong lòng người chứ đâu phải trong tượng gỗ, cần chi làm cho to cho đẹp.

Ngũ Câu lảo đảo đứng dậy bỏ đi, xem ra bi thương thật rồi, ngay cả cái bát kiếm cơm cũng quên, may mà còn nhớ mang tiền đi, một đồng của Tịch Nhục cũng không bỏ, nếu không Vân Đại thấy đúng như Vân Nhị nói, đóng quan tài cho ông ta được rồi.

Vân Nhị và Tô Thức cùng kết bạn mang bát trả hòa thượng, thứ kiếm cơm không thể mất, bọn chúng rất thích hòa thượng béo, ông ta khôi hài, sảng khoái, kiến thức rộng, ai chả thích.

Hòa thượng bi thương thì kệ hòa thượng, tới giờ cơm tối rồi, không ăn không được, ăn nhiều đào quá, xót ruột.

Hôm nay ăn xủi cảo, mỗi khi Vân gia ăn xủi cảo là khung cảnh rất trang nghiêm, không phải tại Vân Tranh, mà do Tịch Nhục cố chấp cho rằng, đây là món ăn ngon nhất trên đời, cho nên khi ăn phải thành tâm cảm tạ trời cao ban tặng.

Thế là mỗi lần làm xủi cảo Vân gia còn long trọng hơn cả đại tiệc, coi như lễ nghi tối cao của Vân gia. Vân Tranh chấp nhận chuyện này, Vân gia là cái nhà thiếu lễ nghi nhất thiên hạ rồi, giờ có thêm chút lễ nghi là tốt, nó mới ra dáng gia tộc truyền thống.

Phụ nhân trong nhà đều coi gói giỏi xủi cảo là vinh diệu, xủi cảo đẹp là phải giống như đĩnh bạc, trong đó Tịch Nhục gói bánh bao đẹp nhất, mỗi cái đều tăm tắp, đầy đặn. Lục Khinh Doanh chưa bao giờ làm món này trước kia, có điều nàng thông minh khéo léo, mau chóng nắm được yếu quyết, Lam Lam thì gần đây mới chú tâm học nấu cơm, phượng hoàng của Đậu Sa huyện ngày xưa đã bắt đầu biết phải sống thế nào... Mà nói ra mới nhớ, Lam Lam từ lúc nào lại ở Vân gia suốt ngày thế, nhớ là tối qua nàng cũng không về Tô gia.

Đã làm xủi cảo thì phải mời lão tổ tông của Lục gia, ông cụ nói rồi, nếu nhà làm xủi cảo là ông nhất định sẽ tới, ông thích cái không khí thần bí trước khi ăn.

Khi bữa tối bắt đầu, Vân gia vô cùng náo nhiệt, ông cụ kiểm tra học vấn của hai đứa bé, làm huynh đệ Lục gia chấn kinh không thôi, làm sao toàn bộ tinh hoa nhân gian lại tập trung ở cái trạch viện chẳng có gì đáng chú ý thế này?

- Ăn uống không cần cao lương mỹ vị, phải ngon và hợp lý, Tô Triệt tiếp đi.

- Đồ ôi thiu không ăn, đồ lâu ngày không ăn, rau héo úa không ăn, thức ăn có mùi không ăn, đồ trái mùa không ăn, nêm nếm không đúng không ăn. Vân Nhị, tiếp đi.

- Đại bàng bay về phương nam, nước cuốn ba nghìn dặm, người cưỡi lên gió lốc, lượn chín tầng không. Tô Thức tiếp đi.

Càng kiểm tra ông cụ càng thất kinh ba đứa bé này biết nhiều nhớ dai, chỉ vài câu ngắn ngủi đã bao gồm Luận ngữ, Trang tử, Hàn Phi Tử, đợi tới khi cả Sở từ cũng xuất hiện thì ông cụ đã không còn gì hình dung nữa, học vấn là thứ không thể làm giả, ba đứa này này gọi là thông minh cũng là hạ thấp chúng.

Dần dần người gia nhập ngày càng đông, huynh đệ Lục Tịch rồi Ngũ Câu hòa thượng cũng tham gia vào trò chơi...

Giờ ăn xủi cảo cũng không quan trọng nữa rồi, đến khi Vân Nhị lấy ra ( Lý Vệ Công vấn đối) sở trường của Vân Đại, loại bỏ Tô Triệt khỏi cuộc chơi, còn Tô Thức càng thuận miệng làm ra một bài thơ đáp lại ( Lưu ly thư) của ông cụ thì Vân Tranh đi tới "thưởng" mỗi đứa một cái bợp, nói: - Tịch Nhục, cho xủi cảo vào nồi đi, lão tổ tông, mấy đứa này đang khoe khoang đấy, không cần tiếp tục nữa, bọn chúng chỉ thêm đắc ý thôi.

Ông cụ mấy lần muốn giao lưu với Vân Tranh chuyện giáo dục trẻ nhỏ, đều bị Lục Khinh Doanh lái đề tài sang hướng khác, liền biết tôn nữ tái phát tính nhỏ nhen rồi, lần trước tới nhà muốn xin cho Vân Việt tới học đường Lục gia, bị bá phụ từ chối giới thiệu sang Trịnh gia, bây giờ tới lượt nó trả đũa.

Sủi cảo ngon lành trong miệng Lục ông chẳng khác nào nhai rơm, mắt ông cứ nhìn Vân Nhị, Tô Thức, Tô Triệt, bất kỳ nhà ai có ba đứa bé như vậy đều làm người ta thèm muốn không thôi, Lục ông sao có thể ngoại lệ.

Chỉ tiếc Lục gia thế hệ này không có tinh hoa, viên minh châu trong nhà lại cũng gả cho Vân gia mất rồi, Lục ông nhìn tôn nữ lại thở dài cái nữa.

Cho tới tận khi ăn xong, Lục ông cũng vẫn không tìm được cơ hội cùng Vân Tranh nói chuyện giáo dục con trẻ, Lục Khinh Doanh cứ bám sát Vân Tranh không rời, cứ như sợ y cả nể đồng ý chuyện gì đó không nên.

Lục ông giận dữ đánh nhẹ lên đầu tôn nữ: - Quả nhiên là nữ nhi hướng ngoại, bao năm qua thương cháu phí công rồi, mới gả đi được bao lâu chứ?

Đợi tới khi xe của Lục ông biến mất ở ngã rẽ, Vân Tranh mới cười khổ: - Phu nhân tỷ tỷ, ta có thể đồng ý gì được với lão tổ tông chứ, những thứ ba đứa bé khoe ra ngày hôm nay đều do Tô tiên sinh dạy mà, liên quan gì tới nhà ta đâu, nàng làm thế rất vô lý.

Lục Khinh Doanh lườm Vân Tranh một cái: - Thiếp thân nay là Vân Lục thị, không phải là Lục Khinh Doanh trước kia, lần trước phu quân đã giúp ba nhà một việc lớn, vậy mà tới khi tiểu đệ cầu học, họ làm như người xa lạ, nhà ta không dễ bắt nạt như vậy được.

- Lại không đúng rồi, cưới được hiền thê như nàng là ta lãi lớn mới đúng chứ, cả ba nhà đều thiệt thòi thì có.

Lục Khinh Doanh cười ngọt như mật, lần đầu tiên ở ngoài phòng ngủ lại chủ động ôm lấy cánh tay y: - Thiếp vốn là của phu quân, từ khi chàng bước chân qua Thừa Yên quan thì thiếp đã là Vân gia đại nương tử, bây giờ tất nhiên phải toàn tâm toàn lý lo cho cái nhà này. Trước kia thiếp đi tới ba nhà cầu học, bọn họ đã bỏ lỡ cơ hội coi chúng ta như người một nhà, lỡ rồi thì đừng oán tránh, người trong gia tộc lớn đều hiểu điều này, chàng đừng lo tổn hại tình cảm.