Chương 152: Đâm sau lưng

Ai cũng có thể đi trừ Vân Tranh, tuy chưa rõ rốt cuộc có chuyện gì, nhưng chắc chắn nguồn gốc rắc rối là từ y mà ra, thế nên chỉ có y ở lại giải quyết thì những người khác mới an toàn được.

Tiếng mõ canh tư truyền tới, Vân Tranh ngồi ở đại sảnh uống trà, nếu bình an qua được đêm hôm nay thì chứng tỏ số bạc kia là phí bịt miệng, còn không thì Mạnh gia định vu hại Vân gia, một văn nhân, một quan viên lại cất giữ tiền của nước Thục, cãi thế nào cũng không thoát.

Chén trà trên bàn rung rinh, nước trà cũng gợn sóng, ngựa ở Thành Đô không nhiều, nhiều nhất chỉ có lừa và la, có thể tạo ra chấn động thế này chỉ có chiến mã, Mạnh gia thật tàn nhẫn, đi tố cáo với quân đội.

Vân Tranh cười méo miệng, đúng là tai bay vạ gió, hậu nhân Mạnh gia không biết bị cái gì kích thích mà phản ứng lớn như thế, Vân Tranh dám khẳng định, hiện không còn ai ở Cửu Khúc Khê nữa, dù có cũng là hương nông bình thường thôi.

- Mở cửa, mở cửa.

Tiếng đập cửa rầm rầm trong đêm khiến người ta kinh hoàng, bốn phía chó sủa ầm ĩ, sau đó ư hử mấy tiếng rồi im, chỉ còn tiếng đập cửa tiếng hô khiến người ta rợn người kia.

Đám Thương Nhĩ đã phân tán ở các vị trí có lợi, Vân Tranh đã hạ lệnh nếu đám người kia dám bước vào Vân gia nửa bước, bọn họ sẽ ném thuốc nổ ra, giết sạch không chừa kẻ nào.

Người nhà đã bình an rời đi, giờ trong nhà chỉ có sáu người Thương Nhĩ, Lão Liêu nữa thôi, tổng cộng có tám người.

Lão Liêu mở cửa, Vân Tranh đủng đỉnh đi ra chắp tay với người đứng đầu: - Không biết chủ tướng các vị là ai, quân luật ghi rõ, tự ý điều động trên 50 quân là làm phản, không biết các vị có văn thư không, do ai ký?

Cầm đầu đám người này là tên phó đô chỉ huy sứ tòng thất phẩm của Vĩnh Hưng quân, toàn thân khôi giáp, nhưng trông không giống quân nhân, mà như một con rắn độc, đôi mắt nhỏ phát ra ánh sáng xanh lè tham lam: - Hừ, cuộc chiến diệt Thục còn chưa kết thúc, nghe nói nơi này có dư nghiệt, bản tướng tới xem.

- Không trả lời? Nói như vậy là ngươi tự ý điều quân rồi. Vân Tranh chẳng hề sợ hãi: - Để ta đếm xem nào, không tính số người ngươi chặn cửa sau, riêng chỗ này đã hơn 50 người, ngươi chết chắc rồi. Ta chưa nghe nói một tên quân tốt nào tự ý xâm lấn nhà quan gia mà lại có thể an toàn rút lui. Có lẽ ngươi cho rằng giết sạch người Vân gia, chiếm đoạt gia tài, lo lót trên dưới là xong hả? Con mẹ nó, các ngươi cưỡi ngựa do ta tặng cho Vĩnh Hưng quân, lại dám đến xét nhà ta, từ nay về sau Vĩnh Hưng quân các ngươi đừng mong có thêm con ngựa nào nữa, Hầu Như Hải đại nhân hiện ở đâu?

Tên quan quân kia nghe Vân Tranh nhắc tới tên Hầu Như Hải thất kinh, lại thấy y nói gì tới tặng ngựa, đúng là một năm gần đây Vĩnh Hưng quân được tặng ngựa không ít, bộ dạng xem chừng không giống nói dối, lùi lại một bước nhìn tấm biển trên cửa: - Đây là quan trạch?

Vân Tranh không trả lời, nhìn đám binh sĩ đã rút đao ra: - Sớm nghe nói đường Vĩnh Hưng quân đi ra oan hồn đầy rẫy, còn tưởng là oan hồn của binh sĩ chiến tử, giờ mới biết là oan hồn lương dân bị các ngươi giết giả mạo giặc lấy công, gan các ngươi càng lúc càng to rồi, giết nhà bách tính không đủ, giờ muốn ra tay với cả sĩ nhân phải không?

Vừa nói tới đó sáu mũi tên đồng loạt bắn ra, cắm phập xuống mảnh đất trước ngưỡng cửa Vân gia, lực đạo mạnh tới mức đuôi mũi tên còn rung lên bần bật.

- Ngươi dám tàng trữ cung nỏ? Tên quan quân cuối cùng đã tìm được cớ, lớn tiếng quát, đồng thời đưa tay ra hiệu:

Vân Tranh lấy trong lòng ra một cái yêu bài bộ quân cung thủ của Đậu Sa huyện, lúc này Vân Nhị và đám Khinh Nhu hẳn là tới đào viên Lục gia rồi, Vân Tranh nhẩm tính thời gian, nghĩ trong lòng, nói với đám Thương Nhĩ: - Kẻ nào dám vào Vân gia, giết! Lão Liêu đóng cửa lại đi ngủ, sáng mai ta lên hỏi tri phủ đại nhân, xem kẻ nào dám hoành hành bất chấp vương pháp.

Lão Liêu “vâng” một tiếng, trừng mắt rồi đóng cửa lại, đám binh sĩ kia vẫn không có hành động gì.

- Vân Đại, nếu đám chó má này không nói lý, chúng ta có đánh ra không? Có thứ ngươi làm ra, chúng ta thoải mái giết thẳng về Đậu Sa trại. Thương Nhĩ vừa nói vừa bện thừng, sau đó ném ra mặt đất, đây vốn là cách đề phòng lợn rừng xâm nhập:

Chuyến này cho dù Hầu Như Hải nghĩ tới ân tình ở Đậu Sa huyện mà giúp Vân gia thì cũng khó tránh được phải bỏ nhiều tiền để lo lót, cho nên kế bấy giờ là làm lớn chuyện lên, lớn tới mức vượt ngoài dự liệu của đám người trong quân mới sống được, giờ trong nhà chỉ có một mình, Vân gia không sợ đánh nhau một trận.

Tên phó đô chỉ huy sứ kia bất kể từ hành động hay lời nói đều chậm chạp lúng túng, rõ ràng có kẻ đứng sau nữa, hắn phải xin chỉ thị mới dám hành động.

- Chúng vào rồi. Thương Hổ ở trên nóc nhà nói vọng xuống:

Hơn hai mươi bóng đen trèo tường nhảy vào Vân gia, tiếp đó là tiếng gào vô cùng thảm thiết, bị trúc đâm xuyên bàn chân tất nhiên là không kêu không được, những cái bẫy này Vân gia đào từ lần trước dùng đề phòng đám đạo sĩ Long Hổ sơn.

Mặc kệ đám quân tốt đã ném vũ khí ôm chân kêu gào, Vân Tranh ra lệnh cho thương Nhĩ, trói bọn chúng lại, kéo lên treo lủng lẳng ở một cái giá, không cao lắm, vừa đủ đề người ngoài nhìn thấy.

Mẹ nó, chuyện này rốt cuộc là lũ chó má nào đây, Lão Mạnh mà có bản lĩnh sai khiến quân đội như cho lợn thì đã tạo phản mẹ nó rồi, nói thế thì chỉ còn đám đạo sĩ có thù oán với mình, nhưng làm sao chúng biết được chuyện mình và Lão Mạnh, hôm đó trong nhà chỉ có vài người biết, mình đã nghiên cấm nói ra rồi.

Chẳng lẽ một trong số họ tiết lộ.

Không biết nghĩ gì Vân Tranh đột nhiên rùng mình, Cửu thúc bị một tên đạo sĩ tra tấn, mình cứ nghĩ là đám đạo sĩ Long Hổ môn, nếu không phải chúng, mà là …

- Rầm!

Cửa lớn bị bên ngoài dùng gỗ húc cắt ngang suy nghĩ của Vân Tranh, Vân Tranh sôi máu sai Thương Hổ rút then cài ra, thế là bảy tám tên quân tốt phá cửa lăn lông lốc như hồ lô vào, một tên bị khúc gỗ đè lên, gào thết như heo chọc tiết.

Không có tên bắn vào, Vân Tranh càng củng cố suy đoán của mình, nhìn quanh hét lên: - Đạo sĩ thối, muốn chơi hả, được lão tử chơi với ông, ta cho ông cơ hội cuối cùng, nếu không thò mặt ra, ta sẽ giết sạch bọn chúng, sau đó dong thuyền về phương nam, xem ai làm gì nổi ta...

Tên phó đô chỉ huy sứ vừa mới bước một chân vào Vân gia thấy cảnh này thì sợ hãi dừng bước, không biết phải làm sao.

Chó má đúng là tên đạo sĩ rồi, nhìn tên này nghe mình nói không chút ngạc nhiên thì biết, Vân Tranh vừa tức giận vừa đau lòng, bị phản bội đâm sau lưng làm sao không đau lòng, chẳng trách Lưu huyện lệnh bảo mình đề phòng Tiếu Lâm nhưng không dám nói ra nguyên nhân, huynh đệ bọn chúng chắc hẳn là chó săn của triều đình, thân phận không phải thấp, Vân Tranh càng nghĩ càng ức, hét: - Một! … mẹ nó, lão đạo, ông biết ta nói được làm được, huynh đệ các ngươi chỉ dám lén lút thế à, không dám một lần ra mặt sao … Hai! …

Thương Nhĩ châm thuốc nổ trong tay, chỉ cần Vân Tranh hô ra tiếng thứ ba, sẽ không do dự ném ra, đám treo trên cột liên tục giãy dụa.

- Dừng tay! Hàn Lâm mặt âm trầm từ từ ao sen phía sau Vân gia đi tới, tay còn cầm một cái bọc đang nhỏ nước:

- Súc sinh! Thương Nhĩ thoáng sững sờ, rồi phẫn nộ gầm lên muốn xông tới, thường ngày hắn coi Hàn Lâm như người trong nhà, cùng uống rượu cùng nướng thịt ăn, không ngờ Hàn Lâm là kẻ đứng sau mọi chuyện:

- Nhĩ thúc, khoan, đừng vội! Vân Tranh giơ tay ra ngăn cản.

- Cút về quân doanh. Hàn Lâm phất tay với tên phó đô chỉ huy sứ, rồi không thèm nhìn hắn, ném cái bọc trước mặt Vân Tranh: - Vân Tranh, tuổi mười sáu, cao năm xích tám tấc sáu phân, mặt trắng không râu, có một ấu đệ, tên Vân Việt, gần 6 tuổi, thê tử là Lục thị, quan tới Thừa phụng lang.