Chương 151: Phiền toái không ngớt

- Vậy thì đúng là nó rồi, Lữ Thản Phu sáng chế ra một cách đánh giá mức độ thông tuệ của trẻ nhỏ, trước kia bệ hạ muốn nó, bị ông ta lấy lý do không phải con cháu Lữ gia không được tùy tiện dùng để đối phó, đó là tài phú quý giá nhất của gia tộc, nếu ta làm ra thứ này cũng sẽ coi như châu báu. Tô Tuân càng nói càng kích động, uống liền ba cốc trà, đi đi lại lại nhìn gian phòng:

Vân Tranh chẳng đánh giá cao như vậy, đời sau đám trẻ con trải qua không biết bao nhiêu loại bài kiểm tra IQ, kiểm tra EQ đủ kiểu, nhà nghiên cứu này chê phương pháp của chuyên gia khác, làm gì có cách nào thích hợp với tất cả.

Chính vì có sự khác biệt nên thế giới mới đặc sắc muôn vẻ, mới tiến tới,

Người tụ tập ngày một nhiều, bất kể là nam phó hay nha hoàn đều nghển cổ đợi tiểu thiếu gia từ trong đi ra, cứ như tiếu gia nhà mình đang chuẩn bị vượt long môn vậy.

Cuối cùng cánh cửa cũng mở, ba đứa bé sức cùng lực kiệt, mắt vô hồn làm người ta đau lòng, không biết cái thứ bài kiểm tra vô nhân tính gì hành người ta ra thế này.

Nha hoàn đã sớm chuẩn bị nước tắm, không đợi Vân Tranh và Tô Tuân hỏi han, đã dẫn ba đứa bé đi tắm rửa thay quần áo, thời tiết này tới người lớn còn chẳng chịu nổi.

Lệnh cấm của Bành Lễ tiên sinh vẫn còn hiệu lực, Vân Tranh chưa thể vào thư phòng, chỉ nghe thấy lúc thì có tiếng vỗ bàn, lúc thì có tiếng cười dài, Tô Tuân hưng phấn nói: - Xem ra ba đứa bé không sự kỳ vọng, làm bài rất tốt.

- Hiển nhiên rồi, ba đứa nó đều là những đóa kỳ hoa một đời, bài kiểm tra mà Lữ Công Trứ còn được đánh giá thành tích trung thượng, chẳng lý do gì bọn chúng kém hơn.

Tô Tuần lấy làm lạ: - Ngươi còn tin con ta hơn cả ta là cớ làm sao?

Vân Tranh cười quái dị không đáp.

Trong thư phòng có khói bốc lên mù mịt, ông cụ đang đốt bài kiểm tra, công tác bảo mật làm tới cực điểm, một lát sau Bành Lễ tiên sinh nghiêm mặt đi ra, làm ra vẻ cao thâm mạt trắc, rõ ràng là khóe mắt nhíu cả lại, muốn cười lắm rồi, còn muốn làm như ba đứa bé thi không tốt.

- Không tệ. Ông cụ nằm xuống hưởng thụ trà thơm do Vân Tranh đưa tới tận miệng, lâu lắm mới nói ra hai chữ, rồi nhìn sang Tô Tuân đang khom lưng đứng bên: - Ngươi biết dạy con.

- Đa tạ lão tiên sinh. Tô Tuân cười toét miệng, đây là là lời khen cao nhất với người làm cha rồi:

Đợi tiên sinh uống vào hớp trà, ngồi ráo mồ hôi, Vân Tranh dìu ông cụ đi tắm, vừa cho thêm nước nóng vào thùng gỗ vừa hỏi nhỏ: - Tiên sinh, thành tích Tiểu Việt ra sao?

Bành Lễ tiên sinh thở dài: - Lữ Công Trứ đã là nhân tài hiếm có, nhưng so với Vân Việt và Tô Thức còn kém ba phần, chỉ tương đương với Tô Triệt. Vân Việt có tầm nhìn, Tô Thức có lòng dạ, lão phu bao năm tìm kiếm nhân tài, tới cuối đời chúng mới lớp lớp xuất hiện, tiếc nuối vô cùng. - Mười năm trồng cây, trăm năm trồng người, nhân tài không thể xuất hiện cả ngày được, tiên sinh chẳng phải còn có học sinh sao? Học sinh cũng đâu làm tiên sinh mất mặt.

Cánh tay gầy gò của Bành Lễ tiên sinh vươn ra tát Vân Tranh một cái, hai sư đồ nhìn nhau cười vui vẻ.

Ông cụ vất vả suốt một ngày dài, đã mệt mỏi vô cùng, chỉ ăn một bát mỳ nhỏ rồi tới phòng khách nghỉ ngơi, ba đứa bé cũng như cà gặp sương, Tô Thức đối diện với món thịt kho mình thích nhất mà chỉ ăn nửa bát đã buông đũa, Tô Triệt ngủ gật trước cả khi ăn, thế là Tô Tuân và Tô Cảnh Tiên phải cõng chúng về.

Vân Nhị mách Vân Đại: - Biến thái, quá biến thái, cực kỳ biến thái, siêu cấp biến thái, còn biến thái thế nào để đệ ngủ dậy kể cho huynh.

Vân Tranh vừa đặt Vân Nhị xuống giường là nó ngủ tít thò lò, kéo chăn mỏng đắp cho nó, con rắn thì quấn còn trên giường, Vân Tam nằm dưới giường, Vân Nhị coi bọn chúng như một bộ phận trong sinh mệnh của mình.

Nhà là nơi để nghỉ ngơi, Lão Liêu đánh xe ngựa đưa Lục Khinh Doanh, Lam Lam, Tịch Nhục và Tiểu Trùng về nhà, cả bốn đều mệt mỏi, về nhà là ai tới phòng người nấy chẳng nói câu nào, Vân Tranh đấm lưng cho Lục Khinh Doanh, trách: - Sao lại để bản thân thành thế này, vì một cái xưởng ươm tơ mà ôm ra đấy thì không đáng.

- Bây giờ không chỉ đơn giản là một cái xưởng ươm tơ, giờ đã liên quan tới sinh tử của ba trăm mười sáu hộ nuôi tằm. Thiếp thân tới Cẩm Quan Thành lĩnh giấy phép, quan gia cho phép những nhà đó nuôi tằm cho nhà ta, mỗi năm thuế má do nhà ta nộp, chính lệnh cũng do nhà ta truyền xuống..

Lục Khinh Doanh nói tới đó mệt không muốn nói nữa, Vân Tranh phát hiện ra, cả nhà ai nấy đều làm việc, chỉ có mình là tên vô tích sự chả làm gì, may mà hôm nay kiếm được xe hoa quả, vớt từ giếng lên, tươi ngon mát lạnh, gỡ được ít thể diện.

Cơm tối không nên ăn hoa quả, ai nói thế ấy nhỉ, Vân Tranh quên rồi, kệ, chỉ cần sống thoải mái là đủ, ép uổng bản thân ăn mấy thứ không thích làm gì?

- Phu quân, hôm nay vào thành à?

- Có người dùng xe lừa rao bán hoa quả ở cửa sau nhà ta, nên ta mua hết, nếu không hắn không chịu đi.

- Sao nhà ta cứ gặp phiền toái suốt thế? Lục Khinh Doanh cẩn thận khép cửa lại:

- Không biết, khả năng do tính cách của ta hình như không hợp với cái thế giới này lắm, làm việc gì cũng không thể giải quyết một cách hoàn mỹ, để lại nhiều phiền phức. Ví dụ như cái tên bán hơn mười loại quả quanh nhà ta, nếu như ta không lắm mồm thì bọn họ bị Hàn Lâm giết sạch, bọn họ không có cơ hội tới nhà ta bán hoa quả nữa. Giờ thì hay rồi, Hàn Lâm nấp một bên xem trò cười, còn nhà chúng ta nhận hết rắc rối.

Lục Khinh Doanh thấy Vân Tranh bực dọc thì quay sang bóp vai y: - Đúng là thế đấy, cho hạ nhân ăn cơm cùng bàn là sai, mặc nho phục ngồi ở ngưỡng cửa ăn cơm là sai, chốn yên hoa thanh lâu là nơi mời hảo hữu tới giao lưu làm thơ thì chàng chẳng bao giờ mời ai là sai, còn dung tung với thiếp, dung túng Tịch Nhục...

Thấy nàng càng nói càng say sưa, Vân Tranh mắt tròn xoe: - Nói như phu nhân tức là ta nên suốt ngày đánh nàng và Tịch Nhục, có thể đi thanh lâu? Nếu nàng nói thế, mai ta tới Linh Tê các, nhà ta là đại cổ đông mà ta còn chưa tới nơi đó lần nào, thật đấy!

Lục Khinh Doanh cười khanh khách nhét quả hạnh vào mồm y: - Nếu chàng không khác thường như thế, thì cũng không có chuyện thiếp đứng ở đây nói này nói nọ, vì thế phu quân à, đó mới là chàng, là phu quân của thiếp.

Bản thân mình còn chưa nói được mấy câu tình tứ, thế mà nàng nói hết rồi, lòng ấm áp, có điều không dám xem thường lời Lục Khinh Doanh, nữ nhân chuyên nói lời trái lòng, ví như ý nàng là hạ nhân không thể ngồi ngang hàng ăn cơm với chủ nhân, y cũng không được ôm bát lớn ngồi chồm hỗm ở cửa nữa đều là thật, còn về mấy thứ sau là nàng đùa thêm vào để cho lời mình khỏi quá nghiêm túc khiến Vân Tranh phản cảm thôi.

Cái câu chỉ có phân công khác nhau mà không có địa vị khác nhau là bố láo, giai cấp không bao giờ có thể bị tiêu diệt, e rằng người nói ra câu bình đẳng cũng chẳng tin.

Lục Khinh Doanh lớn lên trong thế gia, nàng có thể lương thiện, có thể thương hại người khác, thậm chí Vân Tranh dùng hết gia sản đi giúp người khổ nạn, nàng cũng không nói một câu, vì nàng ở góc độ cao hơn nhìn xuống, đó là bố thí, còn để hạ nhân ngồi cùng bàn ăn cơm với mình là điều không thể chấp nhận.

Song nàng vô cùng thông minh, đợi thời điểm thích hợp mới nhẹ nhàng nhắc một câu.

Vì người trong nhà vất vả suốt một ngày, trời vừa mới tối Vân gia đã tắt đèn nghỉ ngơi, chỉ có ở cổng treo hai cái đèn lồng đỏ, chữ hỉ dán trên đó còn chưa bóc ra...

Một cái bọc lớn từ ngoài tường ném vào, rơi bịch xuống đất, bọc bung ra, bên trong toàn là bạc, sáng lập lòe dưới ánh trăng.

Cửa bật mở, người trên mái nhà cũng lao xuống, con phố dài cô tịch không có một bóng người, chỉ có tiếng chó sủa oăng oẳng.

Vân Tranh khoác áo cộc, nhìn cái bọc trên bàn thì kinh hãi, đĩnh bạc có hình dáng đặc biệt, là loại hai đầu to ở giữa nhỏ, nhắt lên một cái quan sát, trên có ghi " Năm Quảng Chính thứ mười", đây là thứ do quốc chủ nước Thục Mạnh Sưởng đúc ra trong thời gian chấp chính.

Thứ này xuất hiện ở đâu là họa tới đó.

Tổng cộng có hai mươi hai đĩnh bạc, mỗi đĩnh mười ba lượng, tiền thì không nhiều, nhưng vô cùng đáng sợ, thứ này chỉ có thể xuất hiện trong hoàng cung Đại Tống, tuyệt đối không thể có ở Vân gia.

- Nhĩ thúc, lập tức đem số bạc này ném vào ao sen đằng sau, không được cho ai biết.

- Được! Thương Nhĩ không cần hỏi lý do, vác bao đi ngay:

Thương Hổ quay trở về, hắn tìm ra dấu vết ở tường phía đông, hai huynh đệ hắn chia ra bọc sườn, nhưng đi ra tới đường thì mất dấu.

Bành Lễ tiên sinh cũng bị kinh động, nghe Vân Tranh kể lại, thúc giục: - Đánh thức cả nhà dậy, đi, đi thật nhanh lên, nếu không thì không kịp nữa.