Chương 107: Giết không hết

Đoạn Hồng không trả lời được, hoặc không thèm trả lời, hầm hầm bỏ đi đếm xác, đó là công việc của hắn, ít nhất phải biết đêm nay có bao người rời khỏi nhân gian.

Thấy lúc này đám cường đạo không còn sức uy hiếp nào nữa, Vân Tranh bảo Thương Nhĩ đi về dịch trạm đón Tịch Nhục và Vân Nhị, đó là kế hoạch của Vân Tranh, y đánh lạc hướng thu hút đám cường đạo, nếu tình hình không ổn, Hàm Ngưu sẽ đưa hai người họ trốn chạy, trong tình thế như vậy, Vân Tranh tất nhiên không từ thủ đoạn giết người, thảm cảnh ở Đậu Sa quan đã cho y bài học sâu sắc, để bảo vệ người thân, y không ngại dùng tới thủ đoạn đẫm máu nhất.

Vân Nhị từ đầu tới cuối vẫn ngủ ngon lành trong lòng Tịch Nhục, Tịch Nhục ngửi thấy mùi máu tanh nhưng không nói gì hết, ngoan ngoãn lên chiếc xa la cuối cùng...

Kết quả cuối cùng đám Thương Nhĩ giết người kinh khủng tới mức không ai mang đầu cường đạo tới lĩnh tiền, không ai hết, đến khi trời sáng đám đào binh của Tây quân Thanh Giản Thành cũng không tới, Đoạn Hồng về Long Môn trấn một chuyến, phát hiện không còn tên cường đạo nào, đám người chiếm cứ mái hiên cửa hàng người ta ăn chực cũng không thấy đâu nữa.

Đoạn Hồng cười nhạo, ném một cái bao tải lớn trước xe la: - Quan nhân thật oai phong, cường đạo chạy cả rồi, đây là quà của đám đào binh tặng ngài. Nói rồi đá một cái, đầu người lăn ra lông lốc.

- Thưởng.

Vân Tranh vừa hô, Hàm Ngưu ném ra đĩnh bạc năm lượng.

- Không cần biết ai giết cường đạo, ai mang đầu tới thì ta trả tiền. Vân Tranh ngáp một cái sái quay hàm: - Thôi sáng rồi, ta đi đây.

- Rốt cuộc ngươi là ai? Đoạn Hồng thấy đội xe lên đường, hỏi vội:

- Ngươi không biết ta là ai sao?

- Không biết.

- Thế thì tốt quá rồi, ha ha ha...

Đoàn xe đi rồi, để lại một đống thi thể, đầu người với năm lượng bạc, thi thể thì dễ xử lý, ném ra đồng hoang là dã thú ăn hết, nhưng năm lượng bạc kia Đoàn Hồng cầm trong tay nặng tựa ngàn cân.

Sơn dân kỳ thực đồng nghĩa với hung tàn, năm mươi năm trước Vương Tiểu Ba, Lý Thuận khởi nghĩa lập nên chính quyền Đại Thục, khi bận công phá Tử Châu và Mi Châu, bị quân Tống thuận theo Kiếm Môn quan tiến vào Thục, sau đó là một cuộc đồ sát chưa có tiền lệ trong lịch sử.

Tác dụng rất rõ ràng, năm mươi năm qua đất Thục rất yên ổn, ít cho bách tính làm loạn, tộc trưởng kể, cái lần đó người chết rất nhiều, lao dịch ba huyện đi chôn xác thôi mà mất tới nửa tháng.

Nghĩ tới chuyện điên cuồng của tiền bối, Vân Tranh thấy mình chưa là cái gì, ở thế giới mạng người như cỏ này, không thành sói hung hãn thì có phận làm dê cừu đợi bị làm thịt.

Tự kiếm cho mình một lý do tạm chấp nhận, tâm tình Vân Tranh tốt hẳn lên, tuy nói là tự mình lừa mình, nhưng chỉ cần lừa cho bản thân thoải mái thôi thì tốt rồi.

Đội xe đi tới Lão Nha độ nhìn thấy thuyền của triều Tống, Vân Tranh nhất quyết không chịu đi đường thủy nữa, đó mà gọi là thuyền à, có mà một khúc gỗ ném trên mặt nước, chưa kéo buồm lên đã thấy nó kêu kẽo kẹt như muốn rời thành từng mảnh vậy, chủ thuyền khốn kiếp còn khoe đây là cái thuyền tốt nhất ở con sông này.

Chỉ nhìn chưa tới một canh giờ, chủ thuyền đã sai thuyền phu ba lần tát nước trong khoang thuyền ra, từ đây tới Miên Châu đi đường thủy mất ba ngày, đi đường bộ mất tới sáu ngày, thì sao nào, Vân Tranh thà đi vòng quanh trái đất còn hơn ngồi lên cái thuyền nát kia. Đi vào rừng núi gặp phải phiền toái còn ứng phó được, chứ giữa sông nước gặp sự cố thì chỉ còn cách chổng mông lên khấn trời, mà ông trời chơi xỏ nhiều rồi, Vân Tranh không tin ông ta nữa.

Đi đường bộ, bất kể thế nào cũng phải đi đường bộ, đường thủy quá nguy hiểm.

Kế hoạch này được mọi người nhất trí tán đồng, đến hảo hán như Thương Hổ Thương Báo nhìn con thuyền kia cũng tái mặt, đừng nói tới thứ vịt cạn như Hàm Ngưu.

Thế là kệ chủ thuyền chèo kéo giảm giá, mọi người tiếp tục đi trên con đường nhỏ ngoằn ngoèo, rất gian khổ, lúc thì lên núi, mây dầy tới chỉ nhìn thấy vài bước phía trước, huynh đệ Thương Báo phải đi trước dò đường tránh cả đoàn rơi xuống vực. Lát thì xuống núi, chân núi mưa phùn mịt mù, xung quanh thì toàn một màu xanh ngăn ngắt, nhìn màu xanh nhiều tới mức làm người ta muốn buồn nôn. Tới ngay cả Vân Nhị cũng chẳng còn hứng thú nói chuyện, nằm trên sàn xe trải lớp thảm lông dày chơi với ngón chân của mình, Vân Đại thì khoác áo tới đi bộ, y có tình cảm rất lớn với đất Thục, chả hiểu sao lại vậy, đơn thuần là cảm giác, trừ nơi sinh ra thì Vân Tranh thích nhất đất Thục, thích Thành Đô, cho dù đi du lịch bị lừa không ít tiền vẫn thích, nên cả đội xe chỉ y là hứng thú ngắm nhìn núi non.

Đi được mấy trăm dặm đường, làm không ít việc tốt, cướp của bảy tám nhóm cường đạo, cứu được mấy người, cường đạo bị Thương Nhĩ thích nhanh gọn ném ráo xuống Phù Giang dưới vách núi, tài sản của bọn chúng thì tám người họ chia nhau, khiến cho Thương Nhĩ kiến nghị: - Khi về cũng đi đường này, chỉ là không biết cường đạo có giống nấm không cần trồng cũng tự mọc không, nếu thế thì không cần làm ruộng đi săn nữa, mỗi năm đi thăm Vân Đại vài lần là đủ cho cả trại sống thoải mái rồi.

Vân Tranh nghe thế chỉ mong lời Thương Nhĩ thành sự thực, chưa gì y đã nhớ trại rồi.

Đội xe không biết từ khi nào mà trở nên rất dài, bây giờ có mười mấy cái xe ngựa, xe la, xe trâu, nam nhân cứu được thì đơn giản, tới chỗ nào có quan địa phương thì đưa cho quan phủ là xong, phụ nhân thì phiền, thời đại này trinh tiết to hơn trời, đám phụ nhân kia ở trong ổ cường đạo còn cố cắn răng mà sống, khi cứu ra thì ai nấy đỏi chết, rất phiền, Vân Tranh hận không thể bán hết họ vào thanh lâu của Hoa Nương cho rảnh.

- Không được khóc, còn khóc ta bảo hắn ném xuống sông. Vân Tranh đau đầu lấy Thương Nhĩ ra dọa dẫm: - Còn nhà thì về, không muốn về thì theo ta, không chết đói được đâu, dù sao tới Thành Đô cũng cần thuê người hầu hạ.

Thế là đám phụ nhân không khóc nữa, vây quanh Tịch Nhục, nói mình giỏi nấu cơm, mình giỏi may vá, còn một người ngầm ám thị mình giỏi... hầu hạ nam nhân.

Cũng có một nam nhân đang khóc, mà khóc ba ngày rồi, lão bà của hắn trinh liệt, gặp cường đạo biết không thoát được liền nhảy xuống sông tự tử, hắn muốn nhảy theo bị cường đạo kéo lại đánh gãy một cái chân.

Thời buổi này không đủ vũ lực thì đừng đi xa, mang một lão bà xinh đẹp đi chốn rừng rú này, thế mà hắn cũng nghĩ ra được, Vân Tranh nghĩ mình mà là cường đạo cũng cướp lão bà của hắn, cái đồ không có não đáng chịu tội đó.

Đại Tống thương nghiệp phồn vinh và quan phủ nhu nhược tạo ra một thứ đặc sản trứ danh, đó là cường đạo, phàm là núi nào nổi tiếng là có sơn trại cường đạo, chỉ cần cường đạo không có ý lật đổ triều đình, quan phủ mắt nhắm mắt mở cho qua, chung sống hòa bình tới phát sợ.

Thấy đoàn người Vân gia hung hãn, đi tới đâu giết cường đạo tới đó, thế là một đám thương cổ cũng đi theo đuôi, Vân Tranh thấy mình phải thu phí quản lý. Không ngờ tên què chẳng hề ăn hại, bị Vân Tranh xui đểu đi thu tiền mà mang về 100 quan thật, sau đó còn tổ chức đám nam nhân và phụ nhân gặp nạn kia cắm trại, làm cơm, giặt áo, kiếm củi, cho ngựa ăn.

Thế là khi đội xe của Vân Tranh tới được Miên Châu thì Lão Liêu, chính là tên què liền thành quản gia của Vân gia, từ đầu tới cuối Vân Tranh chẳng hề nói để hắn làm quản gia, nhưng mọi người trong đội xe có chuyện gì cũng báo với hắn trước, rồi hắn chuyển lời cho Vân Tranh. Rồi một ngày Vân Tranh phát hiện Tịch Nhục yêu tiền như mang giao tiền ăn cho hắn quản lý, liền lấy khế ước ra, trên đó không ghi niên hạn, chẳng ghi tiền công.

Lão Liêu chẳng nghĩ ngợi gì, ghi luôn niên hạn 50 năm, tiền công là 10 quan một năm, đưa trả: - Đại thiếu gia thấy thế này được không? Tiểu nhân năm nay 28, vốn định chết cho rồi, không ngờ được thiếu gia cứu, cái mạng hèn của Liêu Hưu không đáng cứu, nhưng thiếu gia cho tiểu nhân ném cường đạo xuống núi báo thù, ân tình này tiểu nhân cả đời không trả hết, xin thiếu gia thu nhận.

Vân Tranh gật đầu, xé nát khế ước: - So với tờ khế ước này, ta thấy lời của ngươi đáng tin hơn, chúng ta không cần khế ước, chỉ cần ngươi muốn thì ở lại làm quản gia, khi nào định đi thì nói trước với ta một tiếng, ta làm bừa rượu chia tay.