Chương 5: Gặp lại (1)

Trung tâm chăm sóc nuôi dưỡng Thiện Nhi được thành lập hơn hai mươi năm trước, ban đầu do một quý bà có tấm lòng nhân ái góp vốn xây dựng. Mẹ và dì của Nguyễn Thanh Thanh đều là nhân viên của trung tâm. Quý bà kia không lấy chồng, cũng không có con cái, trước khi bệnh qua đời đã gửi gắm trung tâm cho chị em các bà, bất động sản cũng chuyển hết sang tên họ.

Năm Nguyễn Thanh Thanh vừa thi xong đại học, cha mẹ cô bị tai nạn xe cộ qua đời. Năm ngoái, dì cô qua đời vì bệnh tật, quyền sở hữu bất động sản và trung tâm nuôi dưỡng do cô và dượng của cô là Trịnh Đào cùng thừa kế.

Trần Mộ Quân đưa Nguyễn Thanh Thanh về trung tâm lúc 11 giờ. Các em nhỏ và nhân viên đều đã ngủ, cả sân chỉ có ánh sáng êm dịu của một ngọn đèn hành lang, thật yên ắng. Nguyễn Thanh Thanh không muốn ngủ lắm, ngồi  bên hành lang, ôm đầu gối, nhìn bầu trời mà ngẩn người.

Đã là đầu thu, thời tiết mát mẻ, không khí đìu hiu. Đối với một cô gái vừa tốt nghiệp như Nguyễn Thanh Thanh mà nói, cho dù tính tình cô có trầm ổn quyết đoán đến đâu, đối mặt với môi trường mới, mong muốn của bạn trai, lựa chọn giữa khởi nghiệp hay trung tâm chăm sóc còn chưa chắc chắn, cũng sẽ có cảm giác mờ mịt rối loạn.

Sau lưng vang lên tiếng bước chân.

Nguyễn Thanh Thanh quay đầu lại, nhìn thấy dượng Trịnh Đào trở về. Ông đã hơn bốn mươi tuổi, thân hình béo tròn, bụng to, người không cao. Nguyễn Thanh Thanh vừa nhìn đã biết ông vừa uống rượu, mặt đỏ bừng, cười hì hì.

"Thanh Thanh, còn chưa ngủ sao?" Trịnh Đào thân thiết chào hỏi.

"Cháu không buồn ngủ, ngồi một lát rồi ngủ. Chú uống rượu rồi à? Đi nghỉ sớm một chút."

"Không sao, không uống nhiều." Trịnh Đào ngồi xuống bên cạnh cô, dựa vào cột hành lang, thở dài: "Cháu về cũng hơn một tháng rồi, đã tìm được công việc chưa?"

Nguyễn Thanh Thanh cũng không muốn nói quá nhiều về chuyện khởi nghiệp với ông, chỉ đáp một cách mơ hồ: "Đang tìm ạ."

"Cố lên, có gì cần chú giúp đỡ thì nói. Chú tuy không có nhiều bản lĩnh nhưng dù sao ở Hoài Thành nhiều năm như vậy, cũng quen biết không ít bạn bè, đến lúc đó xem có thể nhờ vả quan hệ gì đó giúp cháu hay không."

"Vâng, cảm ơn chú."

Hai người đều im lặng trong chốc lát, Trịnh Đào mới nói với giọng điệu thoải mái: "Chờ chuyển giao xong trung tâm nuôi dưỡng, chúng ta đều nhẹ nhõm. Phần thuộc về cháu, chú sẽ không để thiếu gì. Như vậy, mẹ và dì cháu ở dưới đấy đều yên tâm."

Nguyễn Thanh Thanh im lặng.

Trước khi dì qua đời, đặc biệt gọi cô từ trường học về, ngay trước mặt chú, rơi lệ nói hy vọng bọn họ chăm sóc trung tâm nuôi dưỡng thật tốt. Lúc chú không có ở đây, dì cũng lặp đi lặp lại dặn dò cô, nói cho dù trung tâm có thể duy trì được bao lâu cũng hy vọng cô có thể tận lực thu xếp tốt những đứa nhỏ kia.

Nơi này có một nửa quyền sở hữu của cô nhưng từ khi cô tốt nghiệp trở về, chú đã trực tiếp thông báo cho cô, định đóng cửa trung tâm, bán đi tài sản và hai cửa hàng mặt tiền, cũng không có ý định thương lượng.

Nguyễn Thanh Thanh nói: "Chú, chuyện chuyển giao trung tâm, cháu còn phải suy nghĩ thêm."

Trịnh Đào sửng sốt một chút, nụ cười trên miệng có chút miễn cưỡng: "Có cái gì phải suy nghĩ? Chuyện này nghe chú, chú còn có thể bạc đãi cháu à?"

"Không phải vấn đề có bạc đãi hay không, cháu muốn suy nghĩ lại một chút."

"Này, cháu cũng hay thật đấy, còn nhỏ tuổi thì biết cái gì, vẫn phải nghe người lớn..." Trịnh Đào còn muốn nói tiếp nhưng trong góc sân thoáng hiện một bóng người màu trắng, Trịnh Đào liền im bặt, vờ dửng dưng nói một câu: "Chuyện này cứ quyết định như vậy đi." Nói rồi đứng dậy đi vào trong phòng mình.

Nguyễn Thanh Thanh không lên tiếng, cũng không nhúc nhích.

Tằng Hy chạy đến trước mặt cô, hai tay chắp sau lưng. Nguyễn Thanh Thanh ngẩng đầu, Tằng Hy khẽ vuốt lông mày của cô.

Nguyễn Thanh Thanh nở nụ cười, để cho cô ấy ngồi xuống.

Tuy Tằng Hy không nghe được cô và Trịnh Đào đang nói cái gì nhưng cũng có thể đoán ra hai người tan rã trong không vui.

Cô hỏi: Là vì chuyện bán trung tâm sao?

Nguyễn Thanh Thanh gật đầu.

Tằng Hy: Mọi người gần đây đều rất căng thằng, không biết lúc nào sẽ rời khỏi nơi này. Chị muốn bán đi sao?

Nguyễn Thanh Thanh: Chị còn đang nghĩ. Em hy vọng chị đừng bán đi phải không?

Tằng Hy tựa đầu vào vai cô, trả lời: Em không giống những đứa trẻ kia, em đã trưởng thành, có thể nuôi sống bản thân, mặc kệ chị quyết định thế nào, em đều ủng hộ chị. Không có ai phải chịu trách nhiệm đối với ai cả, em hy vọng chị sẽ đưa ra lựa chọn khiến mình vui vẻ.

Nguyễn Thanh Thanh nở nụ cười.

Tằng Hy đảo mắt, trong đôi mắt trong suốt kia giống như chứa đầy ánh trăng, cô ấy đưa món đồ giấu sau lưng cho cô: Tặng cho chị!

Đó là một con rối bằng rơm, thoạt nhìn trông giống một cô gái, mặc áo phông quần dài, dáng vẻ ngây thơ chân thành, vô cùng tinh xảo. Tuy hình dáng khuôn mặt có chút thô sơ nhưng Nguyễn Thanh Thanh lập tức đoán ra đó là mình. Cô nhận lấy, khen ngợi: Thật lợi hại! Kỹ năng của em đỉnh thật đấy, chị cảm thấy em hoàn toàn có thể dựa vào cái này để kiếm tiền!

Tằng Hy nở nụ cười, khuôn mặt xinh đẹp phảng phất như một đóa hoa sen mới nở: Em cũng nghĩ như vậy, định cuối tuần đi chợ bày quầy bán hàng, ngày thường còn có thể đi đến trước cửa trường học.

Nguyễn Thanh Thanh: chị cảm thấy ý tưởng này rất hay, em có thể thử trước. Nhưng mà, em quá xinh đẹp, không nên đi một mình, tìm một người đi cùng em.

Tằng Hy nhếch miệng cười không ngừng: em đâu có xinh đẹp, chị xinh đẹp nhất, chị trang điểm trông rất đẹp.

Nguyễn Thanh Thanh thở dài trong lòng, đây chính là đẹp mà không biết. Cô sờ sờ đầu Tằng Hy: Ngày mai chị dạy em trang điểm.

Hai mắt Tằng Hy lóe sáng.

Ngày hôm sau, Nguyễn Thanh Thanh đi tìm hai nhân viên khác của trung tâm, các dì đều là những người phụ nữ tầm bốn mươi, năm mươi tuổi, làm ở trung tâm nhiều năm, phụ trách rất nhiều việc, xem như "bậc lão làng" mà mẹ và dì để lại, họ đều nhìn Nguyễn Thanh Thanh lớn lên.

Nguyễn Thanh Thanh muốn tìm một thợ điện tới đây để kiểm tra sửa chữa mạch điện trong viện. Các dì giới thiệu cho cô, Nguyễn Thanh Thanh thấy không có vấn đề gì nên hẹn họ.

Nguyễn Thanh Thanh lại hỏi: "Dì à, sổ sách của trung tâm trong năm năm qua ở đâu? cháu muốn xem một chút."

Hai dì nhìn nhau, sắc mặt đều có chút thay đổi. Một dì trong đó là người quản lý sổ sách, đáp: "Được, được! Trung tâm này có một nửa là của Thanh Thanh, sao cháu lại không thể xem chứ?" Một người khác không lên tiếng.

Các dì làm việc cẩn thận, đã có sổ tay thủ công kiểu truyền thống, lại có sổ sách kế toán trên máy tính. Nguyễn Thanh Thanh cầm một chồng sổ sách dày cộm, lúc sắp ra khỏi văn phòng, quay đầu mỉm cười nói: "Nếu chú có hỏi thì cứ nói theo sự thật là cháu muốn xem."

Hai dì gật đầu: "Ài, được!"

Nguyễn Thanh Thanh trở lại phòng, từng trang từng trang, cẩn thận lật xem. Cô biết trước kia sổ sách của trung tâm đều là dì tự mình quản. Dì làm việc cẩn thận, làm người chính trực, sổ sách chắc chắn không vấn đề.

Trung tâm Thiện Nhi là một tổ chức tư nhân, tự chịu trách nhiệm về lợi nhuận và thua lỗ của mình nhưng cũng sẽ được hưởng một ít trợ cấp từ chính phủ và nhận quyên góp xã hội. Nhìn chung, thu nhập hàng năm bao gồm các khoản sau:

Một, thu nhập cho thuê nhà lớn nhất, hai cửa hàng mặt tiền phía trước, một năm đại khái có hai mươi vạn. Năm đó, người thành lập là quý bà tốt bụng, đã chuẩn bị sẵn sàng mọi việc và biết việc duy trì cơ sở không hề dễ dàng nên khi xây dựng trung tâm, bà đã để lại hai cửa hàng mặt tiền.

Hai, trợ cấp chính phủ và quyên góp xã hội, một năm đại khái có mười mấy đến hai mươi mấy vạn.

Hết chương

Nhóm dịch: Team Qi Qi

Edit: Linh Tâm

Beta: Anne