Trần Mộ Quân quay đầu lại, nhìn cô cười, rất tự nhiên nói: "Trời lạnh quá, anh đến đón em."
Nguyễn Thanh Thanh bước từng bước về phía anh.
Chẳng biết tại sao, trái tim Trần Mộ Quân đột nhiên đập thình thịch, nhìn bộ dáng cô cúi đầu chậm rãi đi tới, tâm trạng của anh chưa bao giờ khẩn trương như giờ phút này.
“Đi thôi.” Trần Mộ Quân nói, hơn phân nửa dù che đỉnh đầu của cô.
“Ừm.”
Một lát sau, cô giơ tay lên, bao trùm lấy bàn tay lạnh lẽo của anh.
Đêm rất yên tĩnh, tuyết cũng lặng lẽ rơi, trên đường chỉ có hai ba học sinh đi qua. Trần Mộ Quân sống hai mươi mấy năm, chưa bao giờ có cảm giác như vậy, toàn thân trong nháy mắt như bị điện giật, hốt hoảng không biết mình đang ở đâu và làm gì. Nước mắt dần dần tràn ngập hốc mắt của anh, yết hầu nghèn nghẹn, anh ôm bả vai cô.
Cô không giãy giụa. Cuối cùng cô cũng không tránh thoát.
Trần Mộ Quân lau mặt, đột nhiên ý thức được điều gì, đứng lại, lấy tay nâng mặt cô lên, trên mặt cô cũng có nước mắt, trong suốt long lanh làm anh tan nát cõi lòng. Hai người rưng rưng nhìn nhau, Trần Mộ Quân bỗng nhiên nở nụ cười, nói: “Em đừng hối hận.” Cô nói: “Em không hối hận.” Anh chỉ cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, ném dù đi, hôn cô. Cô vẫn nhu thuận như thế, hai tay nắm lấy vạt áo anh, không chối từ.
Khi hai người thật sự ở bên nhau, Trần Mộ Quân mới biết được, nếu Nguyễn Thanh Thanh đối tốt với một người thì sẽ tốt đến cỡ nào. Trực giác và dục niệm ban đầu của anh không sai, cô là bạn gái hoàn mỹ có thể làm cho tất cả mọi người hâm mộ.
Cô đối với anh, cẩn thận chu đáo, thấu hiểu lòng người. Trời nóng, trong cặp sách của cô luôn có nước và khăn lau mồ hôi, trời lạnh, cô nhất định sẽ bắt anh mặc thêm áo giữ ấm; cho dù anh ở lại phòng thí nghiệm trễ thế nào, cô đều sẽ ở bên cạnh chờ; đồ đạc trong ký túc xá của anh bắt đầu có người sắp xếp lại không còn rối tung nữa, cô giặt quần áo bẩn cho anh, ga giường và vỏ chăn lúc nào cũng sạch sẽ ấm áp; khi anh gặp phải những điều không vui, cô sẽ nhẹ nhàng ở bên, lý giải một cách hợp lý, rõ ràng là cô nhỏ hơn anh mấy tuổi nhưng luôn có thể đưa ra những ý tưởng làm anh hài lòng; thoạt trông cô mềm yếu và trầm tĩnh nhưng chuyên môn lại xuất sắc vô cùng, năm nào cũng đứng nhất. Hơn nữa cô cũng rất gan dạ, từ lâu đã tìm được một công việc làm thêm bên ngoài, kiếm được thu nhập tương đối cao so với các sinh viên đại học khác, năng lực cá nhân khiến anh phải kinh ngạc...
Một năm sau, Trần Mộ Quân tốt nghiệp nghiên cứu sinh, Nguyễn Thanh Thanh tốt nghiệp năm thứ tư, lúc quyết định hướng phát triển, Trần Mộ Quân hỏi: “Tốt nghiệp rồi em có dự định gì không?”
Nguyễn Thanh Thanh đáp: “Em muốn tự mình làm chủ, nhận một ít đơn hàng làm việc.”
Trần Mộ Quân hơi căng thẳng trong lòng, chuyên ngành máy tính cho dù là khởi nghiệp hay là làm việc, ở thành phố có vẻ sẽ tốt hơn.
Nhưng anh vẫn nhẹ nhàng nói: “Gia đình anh hy vọng anh trở về Hoài Thành, có một cơ hội làm việc tốt, anh cũng cảm thấy rất hứng thú. Em có từng suy nghĩ về Hoài Thành khởi nghiệp hay không?”
Cô chỉ suy nghĩ một lát rồi gật đầu: “Được.”
Anh ôm cô vào trong ngực: “Tốt với anh thế? Thật sự chịu đi theo anh à?”
“Làm lập trình ở nơi nào cũng giống nhau, em ở Hoài Thành cũng có thể nhận đơn hàng từ nơi khác.”
Anh đổi cách hỏi: “Vậy nếu anh không trở về Hoài Thành thì em có trở về đó không?”
Cuối cùng cô cũng bị truy hỏi đến bật cười, đáp lại bằng câu trả lời mà anh mong muốn: “Không đâu.”
…
Chỉ có điều, trung tâm nuôi dưỡng của Nguyễn Thanh Thanh hiện tại đã xảy ra biến cố, trong lúc cô gây dựng sự nghiệp còn phải chia sức lực ra xử lý, là chuyện ngoài dự liệu của hai người.
——
Trần Mộ Quân dẫn cô đi đến nhà hàng, tìm một ghế sô pha ngồi. Nguyễn Thanh Thanh vừa ngồi xuống, Trần Mộ Quân liền nói: “Ngồi xích vào một chút.”
Nguyễn Thanh Thanh: “Anh ngồi đối diện đi.”
“Ngồi bên cạnh em.”
Nguyễn Thanh Thanh đành phải nhích vào trong, Trần Mộ Quân ngồi xuống bên cạnh cô, ôm cô cùng xem thực đơn.
Nhà cha mẹ Trần Mộ Quân cũng ở Hoài Thành nhưng ở biệt thự ngoại ô, anh chỉ về vào cuối tuần, bình thường thuê một căn nhà ở gần đó. Ăn lẩu xong, Nguyễn Thanh Thanh liền cùng anh đến cửa hàng gần đó, đi mua thêm một ít đồ.
Chờ hai người xách đồ về phòng trọ của anh thì đã hơn chín giờ tối. Hai người sắp xếp xong mọi thứ thì đã mười giờ.
Nguyễn Thanh Thanh nói: “Em về đây, không là không kịp chuyến xe cuối cùng.”
Trần Mộ Quân ngăn cô lại: “Gấp gì, ngồi xe buýt làm gì? Bận rộn cả ngày chưa nói chuyện với em đàng hoàng được nữa, lát nữa anh lái xe đưa em về.”
Nhưng mà đàn ông không chỉ muốn mỗi việc nói chuyện.
Mặt Nguyễn Thanh Thanh từ từ đỏ lên, theo thói quen dịu dàng ngoan ngoãn chịu đựng, lại mang theo một chút kháng cự quen thuộc. Trần Mộ Quân chỉ cho rằng cô trời sinh ngượng ngùng, hôn càng dữ dội, sờ cũng càng dữ dội. Nguyễn Thanh Thanh nằm ở trên sô pha, có chút mờ mịt nhìn anh. Bởi vì mỗi lúc như thế này, ánh mắt của anh sẽ luôn làm cho cô hoảng hốt, nó quá nóng bỏng.
Anh khàn giọng hỏi: “Hôm nay... Không trở về có được không? Ở lại đây đi.”
Tim Nguyễn Thanh Thanh đập mạnh, đẩy anh ra, ngồi dậy.
Trần Mộ Quân một tay chống trên ghế salon, lưng hơi khom xuống, nhìn nơi khác, không nói tiếng nào.
“Em vẫn nên quay về thôi…” Cô nhỏ giọng nói, tay lại bị anh nắm lấy, trên mặt anh vẫn còn đỏ ửng nhưng không có biểu cảm gì. Qua vài giây, cơ bắp trên mặt anh mới buông lỏng, lạnh lùng bật cười: “Trông em sợ chưa kìa, sợ loại chuyện này như vậy sao? Nhưng bọn mình là bạn trai bạn gái, loại chuyện này sớm muộn cũng phải làm... Hay là em không muốn làm với anh?”
Nguyễn Thanh Thanh trong lòng khẽ run, lắc đầu: “Không phải, em là muốn sau khi kết hôn…”
Trần Mộ Quân không thể tưởng tượng nổi: “Thời đại nào rồi em? Còn chờ sau khi kết hôn, anh không đợi được lâu như vậy. Thanh Thanh, anh đã hai mươi sáu tuổi rồi, em có cần nhẫn tâm như vậy hay không? Bóp chết chồng tương lai sao?”
Nguyễn Thanh Thanh nở nụ cười, trong lòng mềm nhũn nhưng trong lúc nhất thời vẫn khó mà buông bỏ được, đáp: “Anh cho em chút thời gian, chuẩn bị tâm lý thật tốt, được không?”
Đây đã là thỏa hiệp rồi, sắc mặt Trần Mộ Quân dịu đi, nói: “Được rồi, anh cũng không bất mãn đến thế đâu. Ngồi xuống nói chuyện một lát.”
Anh lại hỏi: “Chuyện của trung tâm chăm sóc, còn chưa quyết định sao?”
Nguyễn Thanh Thanh lắc đầu.
Trần Mộ Quân nhìn sắc mặt của cô, nói: “Anh khuyên em nhanh chóng kết thúc. Em có chuyện của mình phải làm, gây dựng sự nghiệp là dễ dàng ư? Tương lai chỉ sợ em đi sớm về tối, so với anh còn vất vả hơn, không thể bị phân tâm vì chuyện khác. Dĩ nhiên, việc mẹ và dì của em năm đó làm cho trung tâm chăm sóc nửa tự nguyện này là việc tốt, rất đáng quý, anh nể phục từ tận đáy lòng. Nhưng nói cho cùng, những cái đó không phải là chuyện của em, không phải trách nhiệm của em. Thứ nhất, anh biết em không có hứng thú đối với những thứ này, cũng không có sức lực; thứ hai, dì của em cũng đã qua đời, nếu dượng của em muốn đóng trung tâm chăm sóc, bán đất đi, em cũng sẽ có một nửa số tiền. Đối với em mà nói là lựa chọn tốt nhất.”
Nguyễn Thanh Thanh thở dài: “Em hiểu.”
Hết chương
Nhóm dịch: Team Qi Qi
Edit: Linh Tâm
Beta: Anne