Chương 123: Kết thúc

---Kết quả của Game.

Người chiến thắng, là Kudou Asuka với thẻ Gift của hai người trong tay.

Trận chiến của Sakamaki Izayoi và Kasukabe You thì mặc kệ Game đã kết thúc, hai người không ăn không ngủ đánh liền bảy ngày bảy đêm, đến phút cuối, linh cách You cạn hết, vậy nên thắng lợi tạm về tay Izayoi.

Và cứ như vậy, cô cùng với truyền thuyết về ba nỗi nhục [Thất bại trong trận chiến ra mắt thủ lĩnh, thất bại trong trận quyết đấu cá nhân, thất bại khi tuyên chiến trên micro] mà trở thành thủ lĩnh của Đại liên minh. Sau trận chiến đó, cô khóc như mưa, ăn vạ nói.

"Lần, lần sau mình nhất định sẽ thắng...! Đến khi đó nhất định mình mới là người thắng...!!!"

Đến tận bây giờ cô vẫn còn nhớ như in vẻ mặt khóc lóc ăn vạ đó của mình.

Còn Kudou Asuka dù đã giành được chiến thắng, nhưng mấy ngày về sau luôn trong bộ dạng không thoải mái.

Nhưng rồi bất chợt một ngày cô chuẩn bị xong xuôi hết hành trang,

"Tôi sẽ đi gặp Nữ hoàng. Cho dù là việc tìm kiếm đồng đội hay rèn luyện bản thân thì tôi cũng phải gặp người này trước. Sau đó tôi dự định đi về thời đại của Thiên hoàng Antoku điều tra chút việc."

Chỉ để lại một câu như vậy rồi cô liền hiên ngang bước đi.

Chuyện của mình phải do chính mình giải quyết. Những lời này là nói về cô đây. Không biết khi nào mới về, nhưng cô trước tiên sẽ phải tạo ra một Community độc lập đã, Asuka sẽ có rất nhiều việc phải làm. Thật là khiến người ngoài nhìn vào mà mong.

---Còn về Sakamaki Izayoi.

Cậu không tạm biệt với ai.

Cậu mang theo mình một chiếc ba lô hành lí, ngồi trên một bờ sông xa lạ câu cá, theo đúng sở thích của cậu.

Dù sao cậu vẫn có nơi đó để về, vậy thì cũng không cần chia tay ầm ĩ gì hết. Lâu lâu lại đi, lâu lâu lại về. Hiện cậu muốn sống thử cuộc sống như vậy.

Bởi vì Khu vườn nhỏ rộng quá. Rộng đến dọa chết người.

Cậu thà trước tiên đi một vòng xung quanh nơi này còn hơn là mù quáng đi bừa. Tại con đường này nếu cậu gặp được một cuộc gặp gỡ nào đó, vậy thì đó sẽ là dấu ấn, là thành quả, là thứ dẫn lối cho con đường một ngày nào đó cậu sẽ đi trong tương lai. Có lẽ là vậy ha. Mà, nhàn rỗi đi chơi một thời gian như vậy, chẳng phải cũng rất tốt sao.

"...Con sông này câu được cá sao Izayoi-san."

---Đột nhiên, chiếc cần câu không còn đung đưa nữa.

Izayoi bất ngờ quay đầu lại, cậu thấy hai khuôn mặt thân thuộc với cậu.

"Kuro Usagi... và Gry? Gì vậy chứ, chúng ta mà lại có đội tìm kiếm này sao."

『Ý gì vậy hả? Có tai của Kuro Usagi và đôi cánh của tôi thì dù là ở đâu cũng có thể trinh sát tìm kiếm được.』

"Yes! Đội tìm kiếm của [No Name] đã vừa được thành lập xong!"

Đôi tai thỏ của Kuro Usagi dựng thẳng lên.

Còn Izayoi thì càng ngày càng cười khổ hơn. Coi bộ họ không chỉ tới đây tìm cậu rồi. Cả hai đều mang theo không ít hành lí cho mình. Kuro Usagi hiện cũng không còn mặc bộ cô gái thỏ mọi khi nữa mà thay bằng quần áo bình thường dễ vận động.

"Hai người mang theo nhiều hành lí quá vậy. Thế này là định rời đi sao... Nhưng mà vậy có ổn không? Chiến đấu với Ma vương nếu thiếu Kuro Usagi thì khó khăn lắm đấy."

"Đây là lời của người ta mới đúng. Izayoi-san định trong lần du lịch này không đánh với Ma vương nào sao?"

"...A, không đâu nhé."

『Thật sao? Vậy thì ít nhất cũng cho bọn tôi đi theo. Bọn tôi sẽ không trở thành gánh nặng đâu. Hơn nữa đôi cánh này cũng là của cậu, cậu muốn sử dụng ra sao cũng được.』

"Yes, Kuro Usagi cũng còn rất rất nhiều ân tình cần báo đáp nữa."

Kuro Usagi đung đưa tai thỏ mà ưỡn ngực ra. Nếu như cô nói [Người ta muốn ở bên Izayoi-san thôi mà] thì có lẽ cô đã được làm nữ chính rồi, tiếc rằng cô vẫn chỉ là một con thỏ ngốc.

Izayoi cũng không ngăn cản hai người thêm nữa.

Đã đi ra ngoài thì phải nhờ tới bạn bè rồi. Vậy thì họ sẽ cùng nhau đi tới mọi góc trời của Khu vườn nhỏ.

"Trước tiên phải lo bữa tối nay đã... Cơ mà coi bộ không kiếm được gì từ con sông này rồi. Chúng ta tới thị trấn gần đây thôi. Lại phải nhờ ông bay một chuyến vậy, đồng đội Gry."

『A a, cũng rất mong được cậu giúp đỡ thêm, kị sư của tôi.』

"Đợi, đợi Kuro Usagi với."

Izayoi nắm chặt lấy dây cương mà cười lớn. Xác nhận Kuro Usagi đã ngồi xuống sau lưng Izayoi, Điểu sư mới rống lên một tiếng rống Thú vương, rồi cất cánh bay lên không trung.

Ông đạp lên không khí lao đi, thấy chuẩn bị có gió thuận chiều thổi tới mới hét lớn.

『Sắp có gió thuận chiều rồi! Tôi sẽ nương theo luôn, hai người bám chắc vào!』

"Được, lên luôn đi! Kể cả là bay tới tận cùng thế giới tôi cũng theo ông luôn!"

"Yes! Tôi từng nghe rằng bên ngoài nơi đó là một vùng Thần vực chưa ai biết tới. Đó nhất định là một nơi rất tuyệt vời."

Nếu thế thì được lắm. Ba người họ cùng nhau cười nói trên bầu trời.

Họ nhìn về phía mặt trời đang dần lặn xuống tại nơi xa kia.

Bầu trời cùng mặt đất lúc này bị bao phủ trong hai màu sắc khác nhau, quả thực đúng là thế giới mộng tưởng này. Những cảnh tượng bọn họ tìm kiếm, cũng như những cảnh tượng như lúc này, hẳn về sau họ sẽ được gặp tới được rất nhiều.

Tận cùng thời gian, tận cùng thế giới, thậm chí là cả tận cùng của thế giới khác, bọn họ nhất định sẽ chạm tới được.

Vì thần thoại về bộ ba rắc rối bọn họ--- mới chỉ bắt đầu mà thôi.

image6a852d8619441bf7.jpg