---Quay lại trước khi Game bắt đầu.
h
Izayoi gọi Mikado Tokuteru tới một nơi cách rời cả khu phòng nghỉ lẫn khán đài.
Mikado Tokuteru mở lớn hai mắt nhìn Izayoi với vẻ mặt kì quái [Game sắp bắt đầu rồi còn có chuyện gì chứ] mà hỏi.
“Có chuyện gì vậy Izayoi. Sao lại đưa ta tới nơi vắng vẻ này.”
“…Cũng không phải chuyện gì quan trọng, chỉ là tôi muốn có phần thưởng khác nữa, vậy nên định đến lừa gạt ông mà thôi.”
Izayoi dùng ánh mắt vi diệu đáp lại câu nói châm chọc của Mikado Tokuteru.
Ánh mắt đó như thể một con dã thú đứng trước con mồi của mình nhưng lại đang chần chừ có nên lao tới hay không vậy. Cảm nhận được thứ cảm giác bất an này, Mikado Tokuteru liền phát ra một chút linh cách đề phòng chẳng may.
Ra là vậy, quả thực muốn loại phần thưởng này sao.
Đây đúng là thứ phần thưởng không tài nào nói trước mặt người khác thật. Mikado Tokuteru là người tài trợ cho [Tàu hỏa tinh linh], lại cũng là thân phận ngụy trang của Thần Indra trứ tranh khắp đất trời. Loại chuyện nguy hiểm như [Đánh với tôi đi] căn bản không thể nói ra.
Vấn đề là với linh cách hiện tại của Mikado Tokuteru thì ông có thể chiến đấu tới đâu đây…
“Ông hiểu nhầm rồi. Tôi không tìm ông để đánh đấm gì cả, chỉ là có chuyện muốn hỏi ông mà thôi.”
“Sao cơ, vậy thôi sao?”
Mikado Tokuteru tỏ vẻ thất vọng.
Phế thần Indra cũng từng nổi tiếng là một đứa trẻ rắc rối. Vậy nên ông coi ba người izayoi đều là đàn em của mình, cũng muốn đánh thử một trận xem sao.
“Thôi được rồi. Cậu muốn hỏi chuyện gì?”
“Tôi sẽ hỏi thẳng luôn vậy… Indra, ông xếp hạng thế nào tại Khu vườn nhỏ?”
Nghe được câu hỏi thẳng thừng này của Izayoi, ngay cả Mikado Tokuteru cũng không khỏi nở một nụ cười khổ. Đây quả thực không phải chuyện có thể trực tiếp hỏi ra như vậy. Tuy có là Vua các Thần, đứng bên trên rất nhiều Thần, nhưng tại Khu vườn nhỏ nơi vô số đa vũ trụ như các hạt xếp chồng chất lên nhau thì ông cũng không hẳn như vậy.
Dù là trả lời [Ai trên] hay [Ai dưới] đều sẽ khiến tranh cãi xảy ra.
Vậy nên ông thay đổi chủ đề.
“Xét cho cùng thì những ai thuộc cấp 3 chữ số đều cơ bản có linh cách ngang nhau. Trường hợp ngoại lệ duy nhất chỉ có Nữ hoàng mà thôi. Còn tại cấp 2 chữ số bên trên--- [Lĩnh vực Toàn quyền], thì ngay cả bước vào sàn đấu cũng không thể.”
“…Không thể bước vào?”
“A a. Bạch Dạ Vương chính là ví dụ điển hình. Nếu như không thể khống chế tổng khối lượng của khởi nguyên vũ trụ vậy thì không thể đạt tới được thuyết Trái đất là trung tâm vũ trụ. Cô ta chỉ cần hai Quyền năng đó thôi vậy mà đã đạt tới được [Lĩnh vực Toàn quyền] rồi."
[Lĩnh vực Toàn quyền]--- hoàn toàn không phải phóng đại gì, đây là đỉnh cao chỉ những ai có thể đem Toàn quyền vào trong bản thân mình mới đạt tới được, cũng chính là lĩnh vực cấp cao nhất trong thực tế.
Cũng tương tự như vậy, [Lĩnh vực Toàn năng (Khu vườn nhỏ cấp 3 chữ số)] là lĩnh vực dành cho những ai đã đạt tới được Toàn năng, nhưng đây cũng không phải Toàn năng đúng như nghĩa của nó. Bên ngoài Khu vườn nhỏ thì họ có thể là toàn trí toàn năng, nhưng vì các Game nghịch lí, với [Nghịch lí Toàn năng] dẫn đầu làm cho họ không thể nào sử dụng sức mạnh Toàn năng của họ. Vậy nên khi gần kề chiến tranh họ mới phải đem một phần sức mạnh Toàn năng của mình ban cho người khác với tư cách Gift, để cho bọn họ tiến hành chiến tranh đại diện.
“Từ đó tính tới thì cấp 1 chữ số có thể nói là linh cách chưa hoàn thiện chỉ có một dạng năng lực. [Ngọn gió của Hoang phế (End Emptiness)] chính là ví dụ tốt nhất. Nó là Linh thể cung cấp [Quyền kết thúc mọithế giới (câu chuyện)] cho mọithực thể*Toàn năng và Toàn quyền.”
“…Thứ đó, là đối thủ đã không còn ở không gian có thể thắng hay thua rồi ha.”
“Tất nhiên. Cứ thử nghĩ Khu vườn nhỏ là nơi nào đi. Nhìn lên trên bất luận ra sao cũng sẽ không thấy được điểm kết. Cho dù cố gắng ra sao thì các đối thủ mạnh mẽ đều vẫn sẽ nối nhau xuất hiện không ngừng.--- Nhưng cũng chính là vậy đấy! Vì vậy nên ta mới mong muốn Khu vườn nhỏ đến như vậy!”
Ông đứng hai tay chống nạnh, nói ra với vẻ không biết sợ là gì.
Izayoi nghe đến đây cũng im lặng không nói một lúc, sau đó mới lên tiếng.
“Vậy thì--- Indra, tôi muốn hỏi đây. Sakamaki Izayoi hiện tại, rốt cuộc là thuộc trình độ gì?”
Nghe thấy câu hỏi khó khan lắm cậu mới nói ra được, Mikado Tokuteru không tin được chính đôi tai mình, mở to hai mắt nhìn cậu.
Thấy cái vẻ mặt vi diệu kia ông còn nghĩ cậu muốn hỏi gì khác cơ, vậy mà hóa ra lại hỏi chuyện này, thật sự rất không giống phong cách của cậu. Cho dù đây là nỗi phiền muộn lần đầu cậu gặp phải thì cũng nên có giới hạn thôi chứ.
Nhưng Izayoi thì rất nghiêm túc. Cậu cũng đau đầu về việc liệu có nên hỏi hay không từ lâu rồi.
Mikado Tokuteru nhẹ mỉm cười, rồi ông lên tiếng.
“Rồi rồi, ta biết rồi. Vậy thì Mikado Tokuteru ta sẽ đánh giá thử cậu vậy… Hừm, tổng hợp lại cả Võ Trí Dũng hẳn cũng đạt tới cấp 4 chữ số. Nhưng về phương diện kĩ thuật thì có chút thiếu thốn. Nếu không tính tới [Mô phỏng sáng tinh đồ (Another Cosmology)] thì coi bộ thua cả Giao Ma Vương rồi. Chứ đừng nói đến Loài mạnh nhất.”
“Vậy thì phải làm sao để mạnh tới mức đánh được cấp 3 chữ… Mà thôi, chuyện đã tới đây cũng không cần giấu gì nữa. Tôi hỏi thẳng ông đây, tôi phải làm sao mới có thể đạt tới khả năng một mình đánh thắng Azi Dakaha?”
Nghe được câu hỏi đã gạt bỏ đi toàn bộ xấu hổ và tự tôn đó, Mikado Tokuteru đến đây cũng phải bật cười theo phản xạ.
“Chuyện đó cậu phải tự đi tìm rồi. Nếu tìm không ra ở đây thì đi ra bên ngoài mà tìm. [No Name] còn chưa yếu kém đến mức thiếu đi cậu là sụp đổ đâu. Nếu đã lo lắng vậy thì nhân cơ hội này kiểm tra thử đi.”
Mikado Tokuteru quay lưng lại về phía Izayoi. Hẳn muốn nói sẽ không trả lời câu hỏi của cậu nữa.
“Mà, thắng lợi bằng hèn hạ, quả là nỗi khổ đến cả tên nhóc Arjuna kia cũng phải khóc. Lại sẽ không đơn giản mà vượt qua được. Hơn nữa, nếu là hiểu được đối thủ trong trận chiến sinh tử thì lại càng khó hơn rồi.--- Thật tình. Mang trên mình chính nghĩa (người này) và cái ác (kẻ đó), đều là rất nặng ha.”
“Ư,…”
Những lời cuối cùng vừa rồi là lời đưa tiễn tới Ma vương Azi Dakaha. Vị Đại thần mang trong mình cả hai mặt Thiện thần lẫn Ác thần này hẳn là người hiểu rõ hơn bất cứ ai Ma vương kia.
“Nghe ta nói này, Izayoi. Ta biết ta là thứ phế thần thế nào… Nhưng nỗi khổ của cậu, ta quả thực có thể hiểu được. Vậy nên ta mới không muốn cậu lụi tàn. Bởi vì, bất kể thế nào, thần thoại về cậu căn bản còn chưa bắt đầu nữa đâu.”
Nói rồi, Mikado Tokuteru cố nhịn cười quay trở lại vị trí trọng tài. Chuyện sau này vậy thì do izayoi tự quyết định.
Sẽ trở thành bánh răng của lịch sử cứu lấy thế giới.
Hay sẽ là đi theo một loại chiến đấu khác.
Cho dù quyết định ra sao… cũng nhất định phải lại vui vẻ vào.
*
Thanh xà kiếm vụt qua cổ cô.
Đòn tấn công tinh diệu này khiến cho bất cứ ai cũng cảm thấy chỉ cần sơ sẩy một li thôi ngay lập tức động mạch sẽ bị cắt đứt. Asuka trong lúc run rẩy vì đã tiếp cận lưỡi hái tử thần không biết lần thứ bao nhiêu rồi, cũng tăng thêm lượng đá quí cho Alma.
Cho dù cô có thể sử dụng thoải mái nhưng số lượng vẫn là có hạn.
Đây chính là nhược điểm lớn nhất của cô cùng với giới hạn thời gian.
Càng chiến đấu lâu thì cô càng gặp bất lợi. Asuka tuy đang dần bị bức vào đường cùng nhưng cô cũng đã hiểu được quan hệ sức mạnh giữa hai người.
(Đánh lâu dài mình sẽ gặp bất lợi, nhưng cô ta cũng chỉ có cách đó mà thôi! Xét tới bức tường sắt Alma thì hiện tại mình vẫn chiếm lợi thế…!)
Cho dù kiếm kĩ của Vô diện có tinh diệu ra sao thì vẫn khó mà đấu lại được Pháo đài Alma với khả năng tự động phòng ngự.
Những Gift có thể phá được Lá chắn Aegis vô cùng hiếm. Nếu như có thể làm được điều đó thì cũng chắc chắn không phải phá hủy trên phương diện vật lí mà phải là một Gift mang tính chất đặc biệt khác.
(Cơ hội rồi sẽ đến! Chỉ cần bước đi thật đúng vậy là có thể thắng được!)
Cô vừa xác nhận hiệu quả vừa nắm chặt lấy dây cương.
Đúng lúc đó thì khí tức của người đang tiến tới cô từ sau lưng chợt dừng lại.
“…Quả không hổ danh Almathea, mẹ nuôi của thần Zeus, thật đúng là không tầm thường. Coi bộ nếu chỉ dựa vào kiếm kĩ của tôi thì không thể phá được lớp phòng thủ của cô rồi.”
Cô dừng bước lại mà nói như vậy. Asuka nhận thấy đây chính là cơ hội chiến thắng. Mặc kệ đối phương có thể có kế hoạch gì, tốc độ và bức tường sắt của Alma vẫn ở bên phía áp đảo.
Thắng hay bại chính ở lúc này. Asuka lại dùng thêm ba Mô phỏng thần cách tăng cường linh cách của Alma. Tuy số lượng hiện tại vẫn chưa thể khiến linh cách của cô đạt tới mức tận cùng, nhưng thêm được chút nào thì cũng có thể tăng lên sức phòng thủ rồi.
Almathea rống lên, cô cũng hiểu hiện chính là thời điểm mấu chốt.
“Vậy là không thể không sử dụng rồi… Nguồn gốc sức mạnh của ta, của chúng ta.”
Chẳng biết vì sao Vô diện lại đem thanh kiếm thu vào trong thẻ Gift. Quả thực thanh kiếm đó không phá được lớp phòng thủ Alma, nhưng cô hiện tại tay không tấc sắt thì định làm gì đây chứ.
---Linh cảm bất thường khiến cho Asuka dựng cả tóc gáy. Cô đã chắc chắn đây chính là cơ hội chiến thắng. Nhưng giờ cô lại có cảm giác chỉ cần lao đến sẽ là sai sót trí mạng dẫn đến thất bại. Cảm giác đó cô không tài nào xua đi được.
“Sao cũng được, không cần hoang mang! Tiến lên!”
『Đã rõ, thưa chủ nhân!』
Tia chớp lao tới khiến cho hang động thạch nhũ như thể sắp sụp đổ tới nơi. Cho dù cô không thể phân ra được thắng bại sau đòn tấn công này thì vẫn có thể tìm lại cơ hội khác sau đó.
Loại hành động như là bỏ qua cơ hội, Asuka sẽ không bao giờ làm.
Cho dù đó là--- hành động Vô diện đã dự tính trước.
“Xông lên Alma. Chúng ta sẽ kết thúc tất cả sau đòn tấn công này---!!!”
Tinh thú sơn dương hiện đã hóa thành sấm sét rống lên đáp lại. Không khí bị đốt nóng liền giãn ra, khắp nơi vang lên tiếng sấm rền. Lá chắn mạnh nhất của nhóm thần Hy Lạp giờ đã biến thành cây thương mạnh nhất, giương sừng lên đâm thẳng về phía kẻ địch.
Sấm sét này một khi đã phóng ra, vậy thì vạn vật sẽ quay về tro tàn. Kẻ địch nào bị Tinh thú dùng đòn tấn công này đánh bại, cho dù chỉ là một nguyên tử cũng không lưu lại.
Thanh gươm Cự xà Thiên hạt kia không thể chống lại được, nó vốn không có chút sức mạnh nào để chống lại đòn tấn công này. Chỉ cần tiếp xúc, bất kì thứ gì thuộc thế giới vật chất đều sẽ bị tiêu diệt.
(Đòn tấn công như sấm sét này cô ta sao có thể né tránh được chứ.)
Không thể nào chống đỡ được.
Cũng không thể đánh bật nó ra.
Vậy thì phải làm sao đây--- chuyện này, vốn không cần phải nghĩ.
“Aegis không thể bị phá hủy. Cô sẽ thua bởi chính suy nghĩ này, Asuka.”
Ánh mắt cô thoáng hiện lên vẻ buồn rầu. Đồng thời cô cũng lấy ra một thanh kiếm đồng từ trong thẻ Gift. Nhận ra thứ kia là gì, Alma ngay lập tức tuyệt vọng hét lên.
『Ư, không xong rồi!!!』
Cú lao tới nhắm thẳng vào bụng Vô diện vậy mà ngay sau đó chếch đi phóng xượt qua mục tiêu ban đầu. Thanh kiếm đồng vốn muốn chém đôi Alma giữa không trung giờ cũng chỉ có thể chém sượt qua phần bụng của lá chắn mạnh nhất. Cả hai bên đều vì đòn tấn công tưởng đã nhất định giết chết đối phương lại không thành nên chậc lưỡi một cái. Vô diện cũng muốn kết thúc tất cả sau đòn tấn công vừa rồi.
Asuka thì hoàn toàn không hiểu chuyện gì xảy ra, cô cố gắng vuốt vuốt lưng làm dịu đi cảm giác có chút buồn nôn lúc này.
“Đau quá… Có, có chuyện gì vậy…!?”
“Chạy ngay đi chủ nhân! Thanh… thanh Thần kiếm kia là thiên địch của tôi!”
Alma đã hóa lại thành dạng người, lớn tiếng nói. Quả thật không hiểu vì sao cô hóa lại thành dạng người, nhưng sự việc nguy hiểm thực sự không phải nó.
Cơ thể Alma, hiện tại đã mất linh cách.
“Linh cách của tôi đã bị phá rồi, tôi không thể bảo vệ được ngài nữa đâu! Xin ngài hãy nhanh chóng nhờ đồng đội giúp đỡ! Đối mặt với thanh Thần kiếm này--- [Thần kiếm Murakumo], chúng ta không có cách nào chống lại được!”
Alma sẵn sàng cho cái chết, đứng chặn lại trước người Vô diện.
Nghe được tên của thanh Thần kiếm do cô nói ra, Asuka không thể giấu đi được nỗi sợ hãi. Thanh Thần kiếm trứ danh đó, bất cứ ai sống tại Nhật Bản đều không thể không thể không biết tới.
“[Thần kiếm Murakumo]…!? Không thể nào. Sao cô ta lại có được Tam Thần Khí chứ!? Thứ đó đáng ra chỉ còn là hình tượng thờ cúng ở thời đại của tôi thôi mà.”
Vô diện lãnh đạm trả lời cho câu hỏi đương nhiên kia của Asuka.
“…Đã biết được chênh lệch giữa chúng ta rồi chứ Asuka. [Thần kiếm Murakumo] đã từng xuất hiện vài lần trong lịch sử, cũng đã mất đi vài lần trong lịch sử. Sau đó thanh Thần kiếm này biến mất trong thời Heian. Vốn thanh Thần kiếm này chỉ ở mức gần như tồn tại mà thôi, tuy nhiên nếu nó rơi vào tay hoàng tộc nắm giữ thần cách của nhóm Thần Nhật Bản, vậy thì nó sẽ phát huy ra được sức mạnh vốn có của nó!--- Thanh kiếm khiến cho toàn bộ dị năng, Gift lẫn ma thuật xung quanh đều không thể sử dụng, Thần kiếm ra luật cho vạn vật!”
Thứ quyền năng này khiến cho Asuka cảm thấy như bị điện giật.
Vô hiệu hóa Gift, nếu chỉ vậy thì cô còn có thể hiểu được. Đó cũng không phải Gift gì quá hiếm thấy. Bên trong một số [Mô phỏng sáng tinh đồ], đó cũng chỉ là thứ sức mạnh đi kèm mà thôi.
Nhưng mà khả năng này--- lại khiến cho cả dị năng và linh cách được ban cho đều không sử dụng được, đây đã là sức mạnh từ không gian khác rồi. Làm sao mới có thể chống lại được đây.
“Chủ nhân, xin hãy bình tĩnh lại! Tuy thanh Thần kiếm này quả thực rất mạnh, nhưng nó chắc chắn phải có điểm yếu tương ứng! Hiện tại xin cô hãy chạy đi trước đã, chấn trỉnh lại tình trạng của mình!”
Alma giúp cho cô bình tĩnh lại. Quả đúng là vậy. Nếu đã có được thanh Thần kiếm như vậy thì cô bất cứ lúc nào cũng có thể giết Asuka.
Vậy nên phải có lí do nào đó cô đã không làm vậy.
“Ưm, xin lỗi cô! Giúp tôi kéo dài thời gian một lúc Alma!”
Dù không cam tâm nhưng cũng không còn cách nào khác.
Asuka ôm Melun và Melulu cứ thế rời đi. Vô diện không hề ngay lập tức đuổi theo cô mà giơ kiếm chỉ về phía Alma trước mặt mình.
Nhưng cô cũng đã phạm phải một sai lầm. Alma dựa vào những hành động vừa rồi đã nhìn ra được điểm yếu của cô.
Alma ép chặt lấy vết thương trên bụng mà đứng im đó, vừa đổ ra mồ hôi lạnh vừa nở một nụ cười không biết sợ là gì.
“…Không đuổi theo sao? Ngài hiện tại hoàn toàn có thể mặc kệ tôi mà đuổi theo truy sát chủ nhân mà?”
“Quả đúng là miệng lưỡi sắc bén, nữ thần sơn dương. Thanh Thần kiếm này cắt đứt toàn bộ quyền năng thần bí xung quanh. Dù là*người sử dụng nó cũng không phải ngoại lệ.”
Đúng vậy--- Cũng tức là, linh cách của chủ sở hữu như Vô diện cũng hạ xuống, sức mạnh thân thể giờ chỉ còn như một thiếu nữ bình thường mà thôi. Vậy nên giờ tỉ lệ chiến thắng vẫn là hai bên bằng nhau. Nhưng là Kỵ sĩ Nữ hoàng thì dù mất đi linh cách, cô vẫn còn kiếm kĩ tuyệt luân của mình.
Muốn đánh bại được cô trong tình huống này, chỉ có thể là có được kỹ thuật hơn hẳn cô mà thôi.
(Chủ nhân vốn là không thể rồi. Coi bộ vẫn là mình ra tay thôi…!)
Tuy chưa đến mức võ thuật tinh thông, nhưng Alma cũng có được trình độ tương đối mạnh. Nếu là những võ sư bình thường thì cô vẫn có thể đối phó được.
Nhưng thiếu nữ này thì khác rồi. Cô không hề là người bình thường, mà là thứ cao thủ một địch nghìn. Cho dù là trong nhóm thần Celtic nổi danh là có nhiều kỵ sĩ, cô vẫn có thể đoạt tới được vị trí thứ chín. Vậy nên không thể không rõ khả năng của cô của rồi, đó nhất định là thứ kiếm kĩ đã bước vào lĩnh vực của Thần.
(Nếu như người này còn ở trong nhóm thần Nhật bản, vậy thì với võ thuật đó cũng có thể đứng trong năm vị trí đầu…! Mình hiện có thể đấu lại sao…!?)
Alma vừa ép chặt vết thương ở bụng vừa thủ thế.
Vô diện cũng đưa thanh Murakumo lên trước mặt. Cả người cô thẳng tắp như thể đã hòa làm một với thanh kiếm, Alma cũng không thể không cảm thấy mê muội. Rốt cuộc cô đã phải tốn bao nhiêu thời gian mới luyện đến được kiếm kĩ như vậy chứ.
(Sư phụ người này là Dagda hay là Scathach đây. Nếu là Lugh thì phải dùng thương mới đứng… Gừ, dù ai thì cũng thế thôi! Muốn so sánh đệ tử thì đáng ra cũng nên đợi một năm nữa chứ!)
Để cặp sinh đôi với tài năng tương phản được rèn luyện như nhau hàng ngày tới cạnh tranh vị trí Nhân Thần. Đây là chuyện tốt, nhưng Asuka hiện chỉ là viên đá quí mới bắt đầu được mài giũa mà thôi. Cô cũng vì muốn được tự tay dạy dỗ Asuka theo cách của mình nên mới thiết lập khế ước chủ nhân đày tớ trái mong muốn như vậy.
“Ư, tuy là quyết đấu nhưng bất lợi cũng quá nhiều rồi. Không chỉ kém hơn về thời gian tu luyện, đối phương lại còn có Thần kiếm thuộc [Lĩnh vực Toàn năng (Khu vườn nhỏ cấp 2 chữ số)], khả năng chiến thắng của chủ nhân quá thấp…!!! Không thể dời trận chiến này về sau này sao!?”
Alma hiểu rằng không có bất kì khả năng chiến thắng nào cả, trong lúc câu giờ cũng đưa ra lời đề nghị ngừng chiến. Nếu đã có thể khiến cho toàn bộ Gift đều không thể sử dụng, đây đã là bắt đầu bước vào [Lĩnh vực Toàn quyền].
Nhưng chỉ bằng những lời này có thể ngừng chiến vậy thì Game này đã không tồn tại*ngay từ đầu rồi.
Vô diện tiến vào khoảng cách một chân một kiếm, nghiêng thanh kiếm theo tư thế nghiêng vai, chém xuống với cử động tối thiểu nhất.
Tuy là cú chém chỉ cách vài centimet, nhưng dùng nó để đối phó với đối thủ tay không tấc sắt thì quả là hữu hiệu nhất. Ứng với nhát chém vừa khó tránh vừa khó chống đỡ này, Alma lùi về phía sau.
Alma với vết thương trên bụng không thể nào cân bằng cơ thể được, nếu cô cứ đứng đó né tránh vậy thì nhất định sẽ mất thăng bằng, rồi sau đó nhát chém thứ hai sẽ chính thức chém đôi người cô.
Nhưng Vô diện như thể đã đoán trước điều này mà dừng thanh kiếm lại. Mũi kiếm dừng lại trước ngực cô rồi từ tư thế chém biến thành thế đâm mà lao tới, nhằm thẳng ngực trái của cô.
(Ư, cô ta dùng cách đâm sao! Vậy thì cũng chỉ còn cách đánh cuộc mà thôi!)
Trong kiếm thuật, đâm dùng cho loại kiếm hai lưỡi. Cách tấn công đâm như thế này dễ sử dụng nhất đối với những ai đang ở trong trạng thái không phòng bị.
Hơn nữa thanh kiếm trong tay Vô diện cũng không phải loại kiếm trường kiếm hay kiếm Nhật thân mỏng, mà là một thanh kiếm đồng to lớn kiểu phương Tây. Muốn nhìn theo kịp thứ đó rất dễ.
Tuy Alma với vết thương trên bụng phản ứng đã chậm một nhịp, nhưng cô vẫn chưa hết hi vọng. Chỉ cần cô bắt được cổ tay đối phương trong lúc đâm kiếm tới rồi vặn nó xuống, chiến thắng sẽ nằm trong tay Alma.
Nhưng võ thuật tinh diệu của Vô diện không để cho cô đắc thủ dễ như vậy.
Alma đang bị thương vậy nên tất nhiên muốn kết thúc chiến đấu trong thời gian ngắn, chuyện đó Vô diện đã tính được trước. Vậy nên chỉ cần để lộ sở hở, đối phương liền sẽ mắc câu ngay lập tức, chính vì thế cô mới dùng cách thức đâm tới không chu toàn như vậy.
Để đối phó với Alma đang muốn bắt lấy cổ tay mình, Vô diện dùng đôi giày thép đá vào vết thương trên bụng cô.
“Ga…!!!”
Cơn đau ngay lập tức khiến đầu óc cô trống rỗng. Nếu còn linh cách thì không sao, chứ với thân thể chỉ như loài người hiện tại của cô, mất đi ý thức lúc này cũng là đương nhiên.
Thanh kiếm nhắm vào ngực trái cô là để cô né qua bên phải. Vậy nên chỉ cần trong lúc trọng tâm cô dồn vào bên phải, đá tới một cú liền sẽ khiến cô đau đớn tới hôn mê. Nếu nói đây là cô cẩn thận, vậy thì thực chất phải là cô đã kiểm soát Game ngay từ đầu, đem Alma vào thế chiếu bí mà đánh bại.
“Chiếu tướng. Nếu như cô không can dự vào nữa, tôi có thể mặc kệ cô…”
“Đừng có mà nói giỡn…!!!”
“Tôi cũng biết vậy mà. Thôi thì đành vậy.”
Phụt. Gân hai bên chân Alma đều bị chặt đứt, cơn đau ập tới khiến cô không ngừng run rẩy, nhưng tính mạng cô vẫn chưa bị giết chết thì đúng là không ngờ tới.
“Vì sao…!?”
“Cô sẽ là nhân chứng. Dù cho người thắng là ai, nếu như không có ai chứng kiến thì thật vô nghĩa rồi. Nhất là nếu tôi thắng, cả người thắng lẫn kẻ bại đều cũng sẽ rời khỏi Khu vườn nhỏ.”
Nói rồi cô thu lại [Thần kiếm Murakumo] vào trong thẻ Gift.
“Những ai bị [Thần kiếm Murakumo] chém trúng, cho dù hào quang của thanh kiếm đã biến mất thì linh cách cũng sẽ bị phong ấn vài ngày. Tạm thời cô sẽ không đứng dậy được, nhưng vài ngay sau vết thương sẽ khỏi. Cô tốt nhất giờ không nên cố cử động làm gì.”
Vậy thì giờ đã thành một đối một, cô cũng không cần tới [Thần kiếm Murakumo] nữa. Tiếp theo sẽ là trận chiến so đấu chính võ thuật cô tu luyện và Gift của cô.
Vô diện đổi về thanh roi kiếm, đi tìm Asuka.
Alma thua trận nằm rạp trên đất, không cam tâm nhìn theo bóng lưng cô rời đi.
*
Kasukabe You, Laius và Gry cùng nhau phối hợp cũng chỉ được một khoảng thời gian ngắn. Dù sao, bao gồm cả Izayoi bên trong thì bốn người đều sở hữu sức mạnh cường đại, ai cũng muốn đánh loạn hết lên, vậy nên chuyện này cũng là đương nhiên thôi. Sau khi quan hệ hợp tác đổ vỡ cũng là lúc bốn người tự riêng phần mình chiến đấu.
Duy chỉ có Laius không thấy bóng dáng đâu.
(Đi chết đi! Gift tàng hình này đúng là thứ phiền phức thật!)
Izayoi vừa xé tan một con rắn lớn từ [Kim cương thiết] vừa tìm kiếm vị trí hắn ta. Chiếc mũ giáp tàng hình được ếm lên Gift của Hades có thể coi là có tính khắc chế với Izayoi. Laius lâu lâu sẽ lên tiếng ra lệnh, nhưng ngoài ra đều không nói một câu nào, không thể cảm nhận được khí tức hắn ta.
Thành ra Izayoi vì không để bị đánh lén nên phải liên tục chạy khắp mọi nơi. Tuy rằng phải chạy trốn như vậy trong thời gian ngắn cũng sẽ không dùng hết được thể lực của cậu, tuy nhiên như vậy thì áp lực từ phía Laius sẽ vẫn còn đó không thay đổi. và Laius dường như cũng có mục đích gì đó, hắn cơ bản mặc kệ hai người kia, chỉ nhằm vào đúng Izayoi.
(Nên làm gì bây giờ đây…! Cũng đến lúc phải ra quyết định rồi…!)
Bỏ qua Laius đi đối phó với hai người kia trước. Hay chiến đấu luôn với đổi thủ mang tính khắc chế mình. Tuy nhiên việc này với Sakamaki Izayoi thì cậu cũng không cần nghĩ ngợi gì. Cậu nhe nanh ra cười một cách dữ tợn, dựa lưng vào một góc vắng vẻ của hang động, gào lớn với Laius đang tàng hình.
“LuiLui, ra đây mà chiến như một người đàn ông đi! Hiện hình ra ngay!”
Vừa rồi chỉ là cậu khiêu khích một cách vô nghĩa mà thôi, cũng đã ngờ tới nó sẽ thất bại.
Mục tiêu Izayoi hướng tới là ba đòn tấn công tiếp theo đây. Đúng như cậu dự đoán, đất đá xung quanh cậu bắt đầu ác ma hóa mà đập lên theo nhịp.
(Bị lừa rồi nhé…!)
Izayoi giả vờ như bị trói lại tay chân trong bất ngờ. Cậu đã tính toán, chỉ cần dựa lưng vào một góc vắng vẻ của hang động, Laius nhất định sẽ đem nơi đó ác ma hóa.
Sau đó đòn kết liễu*cũng chắc chắn do đích thân Laius thực hiện. Cậu đã tính hết như vậy.
“Tiếp tục trói hắn như vậy Algol! Ta sẽ tới kết liễu!”
Từ âm thanh thì Laius cách cậu khoảng mười met. Thấy Laius không ngờ lại gần mình đến vậy, Izayoi ngay lập tức dùng chân phải thoát khỏi trói buộc, đạp nát mặt đất bên dưới.
“Đừng có mà vênh váo ở đây!”
Một cơn lốc đất đá vụn cuốn lên sau tiếng nổ vang rền. Nham thạch bị hất lên sau đó tản ra khắp hang động, cũng làm cho cả nơi này rung động.
Chấn động này làm cho trần hang nứt ra một đường, thạch nhũ thi nhau rơi xuống như từng cây thương.
Nhưng mà mục đích thực sự của Izayoi vẫn là một thứ khác.
(Được rồi, khắp nơi đều cuốn lên cát bụi! Giờ thì dù có đi tới từ nơi nào mình cũng biết rõ được.)
Khi trước tại cung điện trắng, Kasukabe You sử dụng sóng âm của động vật có vú xác định vị trí của mũ giáp tàng hình.
Đó là cách thức hữu hiệu. Cậu cũng không muốn dùng tới cách thức bắt chước người khác nếu có thể, nhưng giờ không phải lúc nghĩ mấy chuyện này. Gift này chính là Gift có uy hiếp lớn nhất trong số các Gift của [Perseus].
Nhất định phải giải quyết ngay khi có thể, vì sẽ không có cơ hội thứ hai.
Izayoi dồn sức vào trong nắm đấm.
Tuy nhiên thì ngoại trừ một chân vừa nãy ra, tất cả tứ chi còn lại của cậu vẫn bị trói chặt. Nhưng loại trói buộc này cậu muốn cởi bất cứ lúc nào cũng có thể. Chỉ là phải chịu trói đến tận lúc cuối cùng để cho đối phương an lòng cắn câu mà thôi.
Cậu tập trung thị lực quan sát để cố nắm bắt sự chuyển động của cát bụi.
Ngay khi phía bên phải cậu có biến động, Izayoi mở lớn hai mắt.
“---Là ở đây sao!”
Cánh tay phải của cậu bứt ra trói buộc rồi đấm tới. Nắm đấm của Izayoi lao thẳng qua lớp cát bụi, chính xác xé tới chiếc mũ giáp tàng hình cùng Laius.
Nhưng ngay sau đó trong mắt Izayoi hiện lên vẻ khâm phục.
(---!!? Laius không ở nơi này!? Chỉ có mũ giáp tàng hình và giày bay ở đây mà thôi!?)
Đến lúc này Izayoi mới nhận ra người mắc lừa là cậu mới đúng. Laius dùng tới mũ giáp tàng hình và giày bay làm mồi nhử, lừa Izayoi đánh ra một đòn tấn công toàn lực.
Chính sơ hở chỉ trong nháy mắt này, Laius sẽ không bỏ qua.
“Ta mới là người chiến thắng trong trò lừa này--- Sakamaki Izayoi!!!”
Laius hạ xuống sau lưng Izayoi từ phía bên trên. Còn Izayoi hiện đang đấm ra nên mất đi thăng bằng, không thể biết chắc được Laius đang ở đâu.
Ai hiện có ưu thế hơn chỉ nhìn qua là thấy được. Gift chòm sao Sư tử lại cũng không có tác dụng gì với lưỡi liềm sát Tinh linh. Và một điểm nữa là, Laius ở bên trên, Izayoi bên dưới.
Xét tư thế của cậu lúc này thì tấn công là chuyện không thể. Nhưng mà độ trẻ trâu của Izayoi cũng không hề giảm đi chút nào khi bị lừa như vậy.
“Ai sợ ai chứ!!! Nếu đã vậy thì thằng này cứ đập hết đất bên dưới là xong thôi---!!!”
Cậu vung đấm xuống, thẳng về phía mặt đất.
Ngay lập tức, cơn chấn động như thể động đất lan khắp thị trấn mỏ. Bị cú đấm của Izayoi giáng trúng, đất đá bên dưới bật lên trên, khắp bốn phía xung quanh bắt đầu sụp đổ vì thứ lực lượng đánh xuyên cả vỏ Trái đất tác động. Tất cả hang động trong núi bắt đầu sụp đổ, ngay cả khu vực khán đài cũng đang dần có xu thế đổ vỡ.
“Không, không xong rồi!”
Kuro Usagi lấy ra [Mô phỏng thần cách. Kim cương chử] đánh tan từng tảng đá rơi xuống. Nhưng nếu chỉ có mỗi cô thì vẫn chưa đủ.
Giữa âm thanh gào thét vì đất đá rơi xuống, một giọng nói vang lên.
“Không thể đứng nhìn nữa! Lên thôi Mandra!”
“Chị lo bên phải! Em sẽ lo bên trái!”
“Sa, Sala-sama!? Cả Mandra-sama nữa!”
Tai thỏ của Kuro Usagi dựng đứng lên, cô kinh ngạc. Sala và Mandra thì đã cùng nhau đi lên sân khấu đánh phá đất đá rơi xuống.
Nghe nói cô đã lấy lại được Sừng Thứu Long, nhưng đáng ra cô phải đang tĩnh dưỡng cùng Coppelia mới đúng.
“Xin lỗi, có chút lý do nên bọn tôi phải tới đây. Bọn tôi khi đến đây đã cải trang qua, cơ bản cũng là vì chuyện của Sandra---“
“…Chị, chuyện đó để sau hãy nói. Giờ ưu tiên hàng đầu là bảo vệ khán giả.”
“Yes! Được hai người trợ giúp thì coi như được cả trăm người hỗ trợ rồi! Vấn đề là thị trấn…”
“Không cần lo lắng. Mọi người của [No Name] hẳn đã tới từ hôm qua rồi. Có họ thì sẽ không có chuyện gì xảy ra.”
Nghe được những lời này của Sala, Kuro Usagi nắm chặt hai tay cảm ơn.
Cùng lúc đó, Shirayuki-hime, Leticia, Croix hiện đang củng cố lại khu vực dự trữ nước của quặng mỏ.
Shirayuki-hime sau khi hoàn thành việc chặn không không cho nước tại khu dự trữ tràn về thị trấn, tức tối mà nói.
“Cái tên chủ nhân này đúng là không biết giới hạn là gì mà.”
“Đúng vậy. Cũng may lần này có Shirayuki-dono nên mới không có chuyện gì xảy ra, nhưng dù sao vẫn mong cậu ấy biết kiềm chế một chút. Chứ không sẽ có ngày gây họa lớn mất.”
“Kihahaha! Một nửa công lao là nhờ tôi dùng dịch chuyển tức thời ấy nhé!”
Croix trong hình dạng cái bóng vui vẻ cười nói.
Nhưng dù ba người họ trách móc như vậy, họ cũng hiểu được tình huống lúc này của Izayoi. Đồng thời họ cũng thấy an tâm vì cậu đã nghiêm túc trong Game này đến mức đấm ra một cú toàn lực như vậy.
“…Coi bộ là đang vui lắm đây. Tôi vẫn luôn mong muốn mẹ con bọn họ có thể vui vẻ sống như vậy trong Khu vườn nhỏ.”
“Hừ, Asuka với You thì thôi không nói, còn cái chủ nhân này của tôi sao lại thích gì là làm nấy như vậy chứ.”
Tiếng trách móc của Shirayuki-hime khiến cho Leticia và Croix cùng nở một nụ cười khổ. Nhưng hai người họ đều hiểu.
Trận chiến này--- sẽ có thể quyết định hướng đi tương lai của bộ ba rắc rối.
*
Kết quả của trận chiến giữa Izayoi và Laius hiện ra không lâu trước khi cơn địa chấn dừng lại.
Vai phải của Izayoi bị chém trúng một nhát, còn Laius thì đã ngã xuống dưới đất.
Người đứng đó vẫn là Izayoi. Đòn tấn công của Laius vì cú đấm xuống đất của Izayoi mà bị suy yếu, không thể tạo thành vết thương trí mạng được.
Hắn còn không chém ra được nhát chém thứ hai đã ngã xuống.
Laius không còn chút sức lực nào ngã trên mặt đất, không cam tâm mà cắn chặt răng lại.
“Khốn khiếp… khốn khiếp, khốn khiếp, lại thua nữa…!!! Có cơ hội tốt như vậy, ta cũng đã liều mạng tấn công, mọi thứ cũng đều đâu vào đấy cả,… Tại sao vẫn không thể thắng được chứ…!!!”
Bang. Hắn đập một cú xuống mặt đất. Laius hẳn là đã dùng toàn bộ quyết tâm của mình cho trận chiến này, nếu không hắn đã không tới khiêu chiến người mạnh nhất đầu tiên như vậy.
Izayoi thở dốc mà nhìn vào hắn.
Đúng như lời hắn nói vậy, cho dù là phương diện nào cũng nghiêng hẳn về phía Laius.
Izayoi không bị hắn đánh bại, cũng là vì sức mạnh cơ bản của cậu hơn hẳn Laius. Chỉ cần thế mà thôi thắng bại cũng đã được phân ra.
---Nhưng mà, chỉ vậy thôi sao?
“……”
Izayoi tựa lưng trên vách đá, nói không lên lời.
Cậu chưa từng bị người kém xa cậu bức cậu đến như vừa rồi.
Dù cho đối thủ có yếu ra sao cũng sẽ chiến bằng toàn bộ khả năng, đây mới là phong cách của Izayoi. Vậy chẳng phải cậu luôn luôn chuẩn bị đầy đủ trước khi đối mặt bất cứ người nào, rồi cũng chính lúc đó bóp nát đối thủ của cậu sao.
Còn lần này thì sao? Sakamaki Izayoi liệu có chuẩn bị kế hoạch đối phó với Laius, với Gry, và với Kasukabe You chưa? Chẳng phải cậu đã trở nên tự cao tự ngạo vì hiểu rõ đối thủ sao?
(…Khốn khiếp, chính mình là người mất mặt mới đúng.)
Kẻ chiến thắng chưa dùng hết toàn bộ sách lược, biết nói gì với người bại trận đã sử dụng toàn bộ khả năng đây.
Cả hai bên đều thật thảm hại.
Izayoi dự định cứ thế rời đi, nhưng không ngờ Laius lại nói.
“Nghe cho kĩ đây… Lần sau… Lần sau, ta nhất định sẽ thắng. Danh dự của [Perseus] nhất định sẽ có một ngày đòi lại được…!!!”
“---.”
Cảm nhận được ý chí chiến đấu nóng rực sau lưng mình, Izayoi hơi chút quay đầu lại.
Trước mắt cậu lúc này đã không còn là một thiếu gia ngu ngốc.
Mà là một chiến binh dồn hết khả năng vào mục tiêu của mình, đem ánh mắt chứa đựng toàn bộ suy nghĩ trợn trừng nhìn Izayoi.
“…Ha, được thôi, khi nào thích thì cứ qua ha. Tôi lúc nào cũng rất có hứng, Kỵ sĩ chòm sao.”
Những lời cậu nói ra ngoài rất tự nhiên. Trên khóe miệng cậu cũng hiện lên một nét vui vẻ.
Đó như thể là một nụ cười thực tâm đã lâu không có vậy. Cũng có cảm giác như cậu đã tìm lại được một thứ gì đó trọng yếu. Cảm giác tự tin bất chợt lại tràn đầy trong lồng ngực cậu.
Izayoi đi về phía trước bên trong hang động đổ nát, cậu trông thấy đối thủ cuối cùng của mình đứng trước mặt liền cười lên một tiếng.
“…Người cuối cùng ở lại vẫn là cậu sao hả, Kasukabe.”
“Gry nhường cho mình. Izayoi coi bộ cũng chiến đấu gian khổ rồi, hiện chỉ còn năm phút mà thôi.”
Lâu đến thế rồi sao. Izayoi thầm lẩm bẩm. Cậu cũng không nhận thấy thời gian trôi nhanh như vậy, nhưng quả thực cậu đã đấu với Laius hơn nửa tiếng đồng hồ.
“Khiến cậu đợi lâu rồi. Hẹn ngày khác tái chiến chứ?”
“Sao có thể chứ. Chỗ thời gian còn lại rất có lợi cho mình. Cậu đừng hòng mà trốn nữa.”
Kasukabe You đáp lại với âm thanh nhiệt huyết chưa từng thấy trước đây.
Izayoi hiểu được ý của cô nên nở ra một nụ cười khổ.
Thật là, cứ nối nhau hiện ra, không thấy hồi kết.
Đúng là toàn mấy vị đồng đội giỏi nhất mà. Cậu vui đến phát khóc mất.
(Quả thực… đúng như tiểu thư nói, gần đây mình kì lạ thật.)
Dù là lúc bàn [Tàu hỏa tinh linh], hay là mấy trò phù hoa trong suối nước nóng, cậu đều không bằng lòng với những gì trước mặt cậu.
Cậu không hề tận hưởng những chuyện vui vẻ đó, chỉ muốn đi chỉ trích.
Cũng may là chưa tạo thêm phiền phức gì cho người khác.
Nhưng nếu cậu còn như vậy, nhất định sẽ có ngày mối quan hệ giữa cậu và [No Name] tan vỡ… Cậu thực sự không muốn chuyện đó.
“Kasukabe.”
“…Gì vậy?”
“Tôi muốn tạm rời khỏi [No Name], du lịch một chuyến thật đã tại thế giới Khu vườn nhỏ này… Chuyện này hiện đối với tôi vô cùng quan trọng.”
Ừm. You nhẹ nhàng gật đầu như mọi khi chấp nhận ý nghĩ của cậu, rồi cô mỉm cười.
“Cậu đi đi. Muốn đi đâu hãy cứ đi. Trong lúc Asuka và Izayoi rời đi, mình sẽ bảo vệ [No Name].”
“…Xin lỗi cậu. Cậu cũng muốn tìm cha cậu vậy mà.”
Nghe được lời xin lỗi gượng cục này của Izayoi, You không thể không buồn cười.
“Chuyện đó không sao hết. Cha chắc chắn sẽ trở lại. Ngôi nhà thực sự của hai cha con mình, chính là [No Name] này mà.”
Nụ cười tươi tắn kia khiến cho Izayoi hiểu ra là cậu đang lo lắng không cần thiết.
Cả Kasukabe You và Kudou Asuka cũng đều đã trở nên mạnh mẽ rồi. Đã có thể sánh vui cùng với Izayoi… À không, mới chỉ đến chân mà thôi. Nếu đã vậy thì, chuyện còn lại lúc này, với tư cách đồng đội trong cùng một Community, tiễn biệt nhau phải bằng nắm đấm thay cho lời chào rồi.
“---Sakamaki Izayoi của [No Name]. Chuẩn bị tinh thần xong rồi chứ.”
“---Kasukabe You của [No Name]… Ưm. Mình sẽ dùng hết khả năng của mình!”
Cô giơ lên [Mục lục sự sống], thiết lập ra Loài mạnh nhất cô chọn tới.
Bao quanh bởi lửa Kim Sí, You đầu tiên dùng [Đại Bằng Kim Sí Điểu] để chiến đấu với Izayoi.
Hai người cùng hướng về nhau cười lớn. Giờ đã không cần thêm lời nào nữa.
Hai đối thủ đều mang trong mình sức mạnh rung động đất trời, vén lên bức màn của trận quyết chiến cuối cùng.
*
---Vô diện mông lung mà tìm kiếm Asuka.
Điểm yếu của [Thần kiếm Murakumo] không chỉ vậy mà thôi. Nếu như thời gian sử dụng càng dài, với tư cách Kỵ sĩ u hồn, cô cũng càng có ít thời gian ở lại Khu vườn nhỏ.
Khi nãy lúc đối thủ lao tới không thể kết thúc được ngay đã là thất bại trầm trọng với cô. Alma vào thời điểm cuối cùng đó đã vô cùng xuất sắc bảo vệ chủ nhân mình.
Nhưng giờ lá chắn sắt thép cũng không thể sử dụng được nữa. Tiếp theo chỉ còn là cô đánh bại Kudou Asuka mà thôi.
(…Chỉ một chút nữa thôi là mình thắng rồi. Bên trong hang động thạch nhũ này không thể sử dụng bộ giáp sắt kia được. Giờ sẽ chỉ còn là một chọi một mà thôi.)
Vậy thì không thể có chuyện thua được. Phần thắng nghiêng hết về bên Vô diện.
Chỉ là nếu như đối phương có thể sẽ tiếp tục chạy trốn như hiện tại. Đối mặt với đối thủ không còn nhiều thời gian như Vô diện thì đây quả thực là cách thức sống sót chính xác nhất. Nhưng xét tới tính cách của Kudou Asuka thì chuyện này là không thể nào.
Cô không phải người sẽ quay lưng lại với chiến đấu. Nhận ra được loại tin tưởng này, Vô diện bất giác nở một nụ cười khổ sở.
Cô rẽ vào một nhánh của hang động liền đi tới một đoạn đường thẳng dài tít tắp.
---Kudou Asuka hiện đang đợi cô ngay tại cuối giao đoạn chữ T.
“……”
Hai bên đều im lặng.
Bên kia không có vẻ gì kinh ngạc khi thấy cô không mang theo [Thần kiếm Murakumo], coi bộ đã sử dụng tinh linh đất dò xét trước tình hình rồi. Vậy thì con đường thẳng này chắc chắn có bố trí cạm bẫy.
Con đường nhỏ có lẽ đã được chôn Gift bên dưới.
Không, phải là nhất định có chôn mới đúng. Nếu không sẽ không thể nào chọn quyết đấu tại con đường thẳng như vậy. Nhưng trong đầu cô cũng không hề có ý định vòng đi đường khác. Cô không còn nhiều thời gian nữa là một nguyên do, nhưng quan trọng hơn nữa, nếu như Kudou Asuka đã không trốn, vậy thì Kudou Ayato lại càng không thể.
Cô lấy ra từ thẻ Gift thanh roi kiếm yêu thích của mình, điều chỉnh nhịp thở. Đáng ra cô nên dùng cây cung có tầm đánh xa hoặc hai cây song thương tới chiến đấu thì sẽ tốt hơn. Nhưng từ trước tới nay mỗi khi đến thời điểm sinh tử Vô diện đều dùng thanh kiếm yêu thích này quyết đấu. Cô vô cùng tin vào võ kĩ của mình.
Cô điều chỉnh lại tư thế, đang chuẩn bị lao tới thì Asuka lại lên tiếng.
“Kudou Asuka của [No Name]… Còn cô?”
“…Kudou Ayato của [Kỵ sĩ Nữ hoàng]. Tới chân chính chiến đấu.”
Đây đây là kết rồi.
Dù là hai chị em nói chuyện, dù là lẫn nhau chém giết, tất cả đều sẽ kết thúc.
Nói xong câu thông báo tên mình, Vô diện lao thẳng tới bên trên con đường nhỏ như một viên đạn phóng ra.
“Melun, Melulu, Melilu! Phá hủy mặt đất!”
Rõ!!! Ba chị em họ dùng âm thanh chưa từng nghiêm túc hơn thế mà đáp lời. Ba người dùng sức mạnh của tinh linh đất khiến cho mặt đất nứt ra, cũng trở nên lầy lội hơn, khiến tốc độ lao tới của cô chậm lại.
Nhưng đòn này cô đã từng dính phải rồi. Vô diện sẽ không thể bị nó làm cho lui bước.
Asuka lấy ra cây sáo Phong Thiết, vung nó lên như một chiếc gậy chỉ huy, kích hoạt toàn bộ cạm bẫy.
Từng viên ngọc lửa giấu bên trong đất đá biến thành tia nhiệt phóng tới Vô diện. Không thể nào đỡ được những tia nhiệt đã được sức mạnh của Asuka cường hóa lên tận cùng này được. Nếu như cô lấy ra hai cây song thương có lẽ giờ đã lâm vào tuyệt cảnh rồi.
Cô điều khiển thanh roi kiếm duỗi ra như một cây roi, dùng mũi kiếm quấn lấy thạch nhũ rồi rời đi khỏi mặt đất lầy lội, cũng né tránh từng tia nhiệt nóng rực. Nhưng sau đó từng luồng khí cực lạnh tấn công cô.
Nhiệt độ không khí nơi đây hạ xuống thấy rõ, cũng khiến cho khả năng vận động hạ xuống. Như thể đã biết trước được ý nghĩ của cô, từng nhát chém không khí xuất hiện từ trong khe hở thạch nhũ.
Gió cực lạnh và nhát chém không khí phối hợp lại tấn công. Cho dù cô có dùng cây roi kiếm ngăn lại được thì khí lạnh chắc chắn cũng sẽ phế đi một cánh tay của cô. Vô diện thừa nhận mình đã quá ngây thơ, đồng thời nhảy về phía trước tránh đi đòn tấn công của cả hai thứ.
---Nhưng mà, quả thực không nương tay chút nào.
Tất cả cạm bẫy nơi đây đều mang tính chất giết chết.
Nhưng con đường này cũng chỉ còn khoảng tầm bảy met nữa mà thôi. Với đôi chân của cô thì một bước thôi là đủ rồi. Tuy không biết liệu có còn cạm bẫy hay không nhưng vậy là đã đủ để phân ra thắng bại.
(Được rồi--- nhảy thôi!)
Vô diện dồn hết sức mạnh vào trong cơ bắp, nhảy mạnh một cái rồi lăn một vòng.
Nhưng rồi hang động thạch nhũ chợt rung động như thể dạ dày của một con quái vật, nhe nanh ra với cô. Các Linh thú nhỏ bé sống bên trong hang động tấn công từ bên trên, nhưng nếu như loại trình độ này có thể ngăn lại cô thì cô cũng không thể trở thành kỵ sĩ Nữ hoàng rồi.
Vô diện chặt đi toàn bộ thạch nhũ lao tới cô, nắm chắc lấy thời cơ định lao tới, nhưng vào lúc đó thì cái bẫy cuối cùng được kích hoạt.
(Ư, tai mình…!!?)
Kudou Asuka được một bức tường không khí bao quanh. Khí áp cũng theo đó bị biến đổi mãnh liệt. Bị Gift điều khiển không khí này tác động, ba ống cầu bán nguyệt trong tai cô cũng bị hỗn loạn. Đây hẳn là cách dùng để đối phó với cách tấn công cận chiến và cung tên đây mà.
Ngay cả Kỵ sĩ Nữ hoàng cũng dính phải đòn tấn công này. Nếu là người thường thì có lẽ đã ngất rồi, nhưng điều chỉnh lại khi bị choáng cũng là thứ cô thường rèn luyện.
Nhưng trong lúc cô đang điều chỉnh lại cảm giác choáng--- Cô nhìn thấy được cạm bẫy cuối cùng bên trong ngã rẽ chữ T, Vô diện thấy được nó liền cảm giác được sự tuyệt vọng.
Bộ giáp sắt đỏ trong lúc hóa nhỏ lại--- Deen thủ thế chuẩn bị đấm ra.
(Không xong rồi…!!! Thần trân thiết không phải Gift chỉ có thể hóa lớn mà thôi…!)
Đúng vậy--- Khi trước Tề Thiên Đại Thánh đã từng nhét gậy như ý vào tai trên trên chuyến hành trình của mình. Cũng tức Thần trân thiết không phải Gift chỉ có thể hóa lớn mà còn có thể hóa nhỏ nữa.
Nếu như giữ nguyên sức nặng lớn nhất mà thu nhỏ lại, vậy thì sức mạnh của cú đấm sẽ càng mạnh hơn so với lúc hóa lớn. Nắm đấm mang trong đó sức nặng vài trăm nghìn tấn phóng ra với tốc độ không khác gì mọi khi, có lẽ không chỉ chết mà nội tạng cũng sẽ bị đánh nổ ra ngoài nữa.
---Tới đây rồi mà còn thất bại sao.
Ý nghĩ này vừa hiện lên trong đầu cô, Vô diện cũng vứt đi hết tự tôn cuối cùng của mình.
“Chém đi sự thần bí, [Thần kiếm Murakumo]!”
Cô lại rút ra thanh Thần kiếm từ trong thẻ Gift của mình. Deen vì không chịu được sức nặng chính mình nên sụp đổ, bức tường không khí cũng bị chém ra. Giờ chỉ chờ đến lúc ba ống cầu bán nguyệt trong tai bình thường là cô---!!!
---Xoẹt.
Bên dưới sườn vang lên âm thanh bị đâm thủng.
“…A?”
Chuyện gì vậy chứ--- Vô diện không hiểu được gì, rồi cô nhìn thấy Kudou Asuka ngay trước ngực cô.
Chuyện đó xảy ra trong lúc cô rút [Thần kiếm Murakamo]. Trong lúc choáng váng cũng là lúc cô rút ra thanh kiếm, khi đó Vô diện từ trạng thái quỳ một chân đứng lên.
Cô trong lúc ba ống cầu bán nguyệt hỗn loạn đã biến trở về một thiếu nữ bình thường.
Cho dù võ thuật của cô có mạnh mẽ ra sao cũng sẽ không thể hành động được như bình thường trong trạng thái đó. Huống chi--- huống chi cô không hề nghĩ tới sẽ bị Kudou Asuka ám sát.
Đây quả thực là đón tấn công không ngờ tới.
“…A.”
“…Ư.”
Cả hai đều hiểu giờ đã kết thúc rồi. Khảnh khắc khi đó với hai người như thể giằng co mấy chục năm vậy.
Asuka run rẩy nắm chặt lấy cây sáo Phong Thiết dùng để đâm cô. Người cô vừa giết không phải những kẻ địch mọi khi. Cô vừa rồi, đã giết người thân mình.--- Đúng vậy, cô đã giết người thân mình.
Có lẽ hai người đều có cùng nỗi cô đơn giống nhau, và cũng có thể giúp nhau chữa trị sự cô đơn này, mà người thân duy nhất trên đời này của cô, đã bị cô giết bằng chính đôi tay mình.
Nhưng như thể muốn giúp cô bình tĩnh lại, Vô diện ôm lấy vai cô.
“…Tôi, thua mất rồi.”
“…Ừm, tôi thì thắng rồi.”
Khác với vẻ oán hận lúc trước, ánh mắt yên bình của cô lúc này xua tan đi mọi vẻ tàn ác. Đây mới là sự thanh tịnh từ trong linh hồn cô thể hiện ra.
“Tiếc thật. Vậy là giấc mơ của tôi tan vỡ rồi. Tôi rõ ràng đến Khu vườn nhỏ sớm hơn cô nhiều, cũng rèn luyện khắc khổ nữa, giờ tất cả đều là phí công.”
“…Giấc mơ?”
Asuka ngẩng đầu lên định theo phản xạ mà hỏi, nhưng ngay lập tức bụm miệng lại. Cô không thể hỏi được. Kỹ thuật Vô diện rèn luyện đạt được tới ngày hôm nay không thể do bất kì nhiệt huyết nào của người bình thường mà đạt tới.
Mà là kiếm kĩ giành lấy được khi đã sẵn sàng nhìn thấy địa ngục.
Nhiệt huyết đến vậy mà theo đuổi giấc mơ, giấc mơ đó sẽ là gì đây chứ.
Vô diện nở nụ cười gượng mà lắc đầu.
“Cũng không phải giấc mơ gì to lớn, tôi chỉ muốn có được ngôi nhà cho mình. Có được một người cha hiền lành, người mẹ yêu thương, và cả… A, là vậy đấy, vậy nên tôi mới thua mất rồi.”
“Ư,…!”
Kudou Asuka hiểu được những lời chưa nói hết kia của cô, liền buông tay ra vứt cây sáo Phong Thiết xuống đất.
Leng keng. Âm thanh thanh nhã này đưa hai người về quá khứ không thể đi tới.
---Thông qua tiếng sáo, cô thấy được cảnh tượng mộng mơ về thế giới cô đã bỏ lại.
Thế giới bên ngoài chiếc lồng cô đã luôn ao ước khi còn nhỏ.
Lướt qua bức tường, lướt qua biển rộng, lướt qua lãnh thổ các quốc gia.
Cô được ở cùng cha mẹ và người em gái song sinh đã chết của mình, không bị trói buộc bởi chuyện gì nữa, vui vẻ chơi đuổi bắt với chính mình.
Cô được tham dự lễ Halloween với người thân đã chết của cô, một việc vốn là không thể.
Đây chính là tiếng vang tàn dư của thế giới cô đã bỏ lại.
Asuka không thể nén nhịn nước mắt nữa. Cô cầm lên bàn tay của Vô diện đang dần biến mất kia, nhìn vào đôi bàn tay trai sần vì rèn luyện đó, thật không giống tay của một thiếu nữ.
“Ngốc…! Tay thế này thì sao làm tiểu thư con nhà tài phiệt được chứ…! Nếu đã rảnh đến vậy sao không học may vá với đan len chứ…!”
“Chuyện này không đúng. Kỵ sĩ Nữ hoàng bình thường cũng phải xử lí mấy chuyện của hầu gái và quản gia. Vậy nên dù là lĩnh vực nào thì tôi cũng hơn cô nhé.”
“Ai sợ ai chứ! Lúc bị nhốt trong cái trường trung học như nhà tù kia, tôi cũng học ra được đôi bàn tay diệu nghệ rồi."
---Vậy thì phải so thử một lần xem ai hơn ai đấy.
Hai người đều nuốt xuống câu nói này.
Giờ không có thời gian nói những chuyện khó kết luận như vậy.
“…Tiếc thật. Cô đáng ghét hơn chút nữa có phải hơn không.”
“Đó là lời của chị đây mới đúng, đứa em ngốc kia.”
Nhưng tôi không chịu làm em đâu. Chưa nói những lời này thì Vô diện đã biến mất rồi. Asuka lau đi nước mắt đang không ngừng chảy xuống, nhìn về chỗ từng là người em gái đến phút cuối vẫn không ngoan ngoãn gì của mình.
Dù là những lời cô muốn nói, hay tương lai cô muốn được cùng đi, giờ phút này tất cả đều đã biến mất bên kia bờ sông cái chết.
Chỉ còn--- một tấm thẻ Gift màu bạc như thể bắt chước từ linh hồn cô, còn lưu lại.
Kudou Asuka nhặt lên tấm thẻ Gift đó--- Lúc này, tiếng cồng kết thúc vang lên trên sân khấu.