Chương 95: Giết người, ta có thể dạy ngươi

Nghe châm chọc, hai tai Yên Hưu Lộc đỏ phừng phừng, Hắn muốn tìm một chuyện khác đánh trống lảng, chợt nhớ về chuyện huyết hải kinh khủng ban nãy, bèn ngưng trọng hỏi.

“Sư phụ, chuyện ban nãy là thế nào. Ta lúc ấy như điên dại, hoảng sợ thì dễ lý giải, nhưng cảm giác giết tróc kia là sao.”

Nghe hỏi, Vấn Tử Mẫn nhìn hắn một cái, khẽ lắc đầu khinh thường. Thanh Minh biết ý nàng, bèn làm tỏ:

“Uổng cho ngươi đã kiểm nghiệm tử vong một lần, vậy mà đạo tâm yếu như vậy.”

Thanh Minh lại xoa xoa cổ tay, vệt đỏ đã dần nhạt, nhớ lại Yêu tộc vừa nãy, nói ra:

“Hắn có chút phong phạm, chỉ thử ta đồng cảnh giới, lại đối với ngươi kẻ chưa Luyện Khí không ra tay, với Dao tỷ cũng vậy, ngươi nghĩ chuyện kia là hắn cố tình nhắm vào ngươi?”

Yên Hưu Lộc nghi hoặc: “Chẳng lẽ không phải vậy.”

“Tất nhiên là không. Cảnh giới khác biệt quá lớn, ngươi bị chính bản năng cầu sinh dẫn dắt, lại bị khí tức hoang dã của Yêu tộc ảnh hưởng, vả lại còn có chút… sát khí.”

“Không phải chút, mà là rất nhiều sát khí, quan trọng hơn là bị chiến ý của hắn ảnh hưởng. Tuy là hướng tới tên Tiên Kiếm kia, nhưng ngươi bị liên lụy.” Vấn Tử Mẫn nói bổ sung.

Thanh Minh than thở:

“Tâm cảnh rất yếu ớt, không biết ngươi tố linh thai có qua được không. Ta nhớ ngày ấy trên Tam Thanh Sơn, ta đã giúp ngươi đặt một nền móng về nhận thức?”

Yên Hưu Lộc nghe được thất vọng, mặt hơi đỏ lên ngượng ngùng. Hắn há miệng định nói gì đó, nhưng rốt cục vẫn nuốt vào, thầm nhủ vài ba câu quyết tâm gì đó trong đáy lòng.

“Kinh lịch nhiều chút là được.” Vấn Tử Mẫn nói.

Xét ra, trong hai kiếp làm người của Yên Hưu Lộc đều có kinh lịch rất ít, vả lại hắn còn chưa trải qua độ tuổi trưởng thành một lần nào, tâm trí và tính cách non nớt vô cùng. Kiếp này tại một thế giới xa lạ, mọi thứ đều mới mẻ, nhận thức bị điều lại điểm ban đầu, tựa như một tờ giấy trắng, độ tuổi mười lăm của hắn thì lấy ra được gì để ghi lên đó cơ chứ.

Yên Hưu Lộc suy tư hỏi nhỏ:

“Chỉ là vô tình nhiễm một chút đã như vậy, nếu là trực tiếp hướng tới sẽ như nào chứ?”

Lẩm nhẩm tuy nhỏ nhưng không phải tự vẫn, lời này đủ để hai người còn lại nghe rõ một một điều hắn suy tư.

“Là như thế này.”

Nghe vậy, Yên Hưu Lộc ngẩn đầu lên tìm kiếm đáp số, nhưng bỗng chốc hắn trở nên ngây dại.

Bốn phía trống vắng hoang sơ, không trên không dưới, không trước không sau, lặng thing lạnh ngắt. Cảm giác cô độc và sợ hãi dâng cao, tựa như khi lặn ra ngoài biển sâu vô bờ, không biết thứ gì trong màn đêm thăm thẳm sẽ ập tới.

Yên Hưu Lộc nhìn thấy giữa mênh mông có một bông tuyết liên, bông tuyết liên này trèo chống vũ trụ. Nó rất đẹp, một vẻ đẹp kỳ dị.

Khuôn mặt Yên Hưu Lộc vặn vẹo từ lúc nào mà chính hắn chẳng hay, cũng chẳng biết thứ gì thôi thúc hắn đưa tay tới bông tuyết liên kia.

Lúc này, hắn mới nhận ra được vẻ đẹp thực sự của tuyết liên.

Vẻ đẹp của tử vong.

Yên Hưu Lộc nghẹn lời không thốt lên được, tứ bề cô quạnh vắng tanh ấy vậy mà không thể chứa được một tia âm thanh của hắn, chỉ tồn tại những âm thành “rẹt rẹt”.

Rẹt!

Ngón tay Yên Hưu Lộc đứt lìa, vết cắt phẳng phiu như trải thảm.

Rẹt!

Bàn tay Yên Hưu Lộc đứt lìa, vết cắt sáng bóng như mặt gương, máu tuôn ra không ngừng.

Hắn hốt hoảng thu tay về, nhưng khuỷu tay đã đứt lìa lúc nào chẳng hay, rơi xuống bóng tối vô tận, chỉ còn một nửa cánh tay dính với thân thể.

Hắn đưa tay trái ôm lấy vết thương tay phải, nhưng hắn lại tóm vào khoảng không, cả bả vai kia của hắn đã bị phân giải lúc nào chẳng hay, chỉ còn lại nửa bên người trống vắng.

Không một tia đau đớn, nhưng tử vong ập tới mà không một tia đau đớn báo trước, ấy mới là đau đớn vạn phần.

Cả nửa cơ thể còn lại bắt đầu phân giả, tan vào bóng đêm vô tận.

Yên Hưu Lộc sợ hãi hét lên.

Nhưng đáng sợ hơn là chẳng có một thanh âm nào được vang vọng.

Tột cùng đáng sợ chính là cho tới khi tử vong, hắn chẳng còn lưu lại một chút gì trên thế giới này, dù chỉ là một thanh âm cuối cùng.

“Hộc!”

Yên Hưu Lộc thở hồng hộc trên bãi cát, vẻ mặt vặn vẹo xấu xí vô cùng, trên trán toàn mồ hôi hột li ti. Hắn mừng rỡ vì còn sống, mừng rỡ vì thoát ra khỏi cảnh tượng kia, nhưng vẻ mừng rỡ kết hợp với sự sợ hãi trên mặt càng khiến hắn thêm dữ tợn.

Nhìn đũng quần ướt sũng của hắn, Thanh Minh không thể tin Yên Hưu Lộc hiện giờ với thiếu niên đồng ý nguyện chết ở Đoạn Sơn Thành kia là một người, lắc đầu quay đi, tìm nơi khúc cây ngồi xuống chờ đệ tử bình phục.

Vấn Tử Mẫn nhìn Yên Hưu Lộc, quay sang nhìn Thanh Minh.

“Ngươi…”

Định nói gì đó, nàng lại không bận tâm nữa, tới bên Thanh Minh ngồi đợi.

“Ngươi đã giết rất nhiều người?”

“Ừ.” Ngưng chút, hắn nói tiếp:

“Đa phần là vô tri, cũng đa phần là cố ý.”

Gió biển mặn mà uyển chuyển thổi nhẹ góc váy Vấn Tử Mẫn. Bỗng dưng, từ trong quên lãng, nàng nhớ tới một chuyện vô cùng vui vẻ.

...

Trên vách núi treo leo, thiếu nữ đưa bàn chân ngọc ngà thò vào biển mây vô tận, đung đưa đá những phiến mây nhỏ bồng bềnh, miệng nàng hát một câu ca dao bản địa:

" Hải Vân bát ngát nghìn trùng

Hòn Hồng sừng sững đứng trong vịnh Hàn ~"

Cảm nhận được bóng nam tử tới, nàng nở một nụ cười xinh đẹp nhưng không hề quay lưng lại, mắt vẫn nhìn phía chân trời xa xa.

"Sẽ phải đánh một trận sao."

Nam tử đáp: "Đúng vậy, không thể tránh khỏi."

Thiếu nữ chống cằm mang đầy ngây thơ tuổi mới lớn.

"Ta không biết giết người."

Tiếng nam tử vang động biển mây:

"Ta có thể dạy ngươi."

Ký ức như thác, ào ào trôi qua...

...

Sau một hồi thất thần, Vấn Tử Mẫn nhìn Thanh Minh nói:

“Dường như ngươi chẳng bao giờ che đậy quá khứ của mình, rõ ràng không muốn ai thăm rõ, lại rõ ràng biểu hiện một thái độ mình rất bí ẩn, có quá nhiều bí mật.”

Thanh Minh thấy Yên Hưu Lộc đã ổn định lại, thu ánh nhìn, nói:

“Sau sự kiện kia, có lẽ tỷ đã đoán được phần nào, vậy giấu diếm cũng không có tác dụng. Vả lại, tuy tỷ lạnh lùng tuyệt tình lý tính, nhưng ta cảm giác vẫn có điểm để đáng tin cậy.”

Vấn Tử Mẫn giữ góc váy, vừa hay ngọn tóc mai lại tuột rơi trên má nàng.

“Ngươi rất khéo miệng, phải là nữ tử khác có lẽ hai mắt đã long lanh cảm động.”

Thanh Minh nghe vậy chỉ cười ha ha. Không còn lời nào qua lại cho tới khi Yên Hưu Lộc uể oải bước tới. Hắn nhìn Thanh Minh với vẻ sợ sệt, dường như thân thiết giữa hai người đã bị một bức tường vô hình ngăn cách.

“Đó là sát khí?” Yên Hưu Lộc dụt dè hỏi.

“Đó là sát ý, mạnh đến nổi biến thành uy.”

“Uy?” Yên Hưu Lộc không hiểu khái niệm này.

“Mọi vật đều có uy và thế, dù nhỏ bé như cành cây ngọn cỏ. “Đứng” càng cao, thế càng lớn, “bóng” càng rộng, uy càng mạnh mẽ. Ta đã gây dựng được “bóng” của mình bao trùm được nhiều sự kiện, vậy nên uy rất mạnh.”

Nhìn vẻ đăm chiêu nghiền ngẫm của Yên Hưu Lộc, Thanh Minh dừng đôi chút rồi nói tiếp:

“ Để cho dễ hiểu, ngươi có thể coi như một loại uy thế của địa chủ với nông nô, uy phong của tướng quân với binh lính, uy quyền của hoàng đế với thiên hạ. Nhưng nếu đã tu đạo, vậy bóng của ngươi phải trùm tới những sự kiện ảnh hưởng tới thiên địa càn khôn, ảnh hưởng được tới đạo.”

Yên Hưu Lộc nửa hiểu nửa không, nhưng những lời này hắn đã nhớ kỹ chờ nghiền ngẫm lại. Thấy vậy, Vấn Tử Mẫn nói:

“Đừng quá lo lắng, không phải lúc nào kẻ khác cũng có thể đem sát ý ảnh hưởng được tới ngươi, kể cả tiểu sư phụ của ngươi cũng vậy. Việc ngươi bị sát ý của Thanh Minh ảnh hưởng chẳng qua là dựa thế.”

“Dựa thế?”

“Đúng, mượn con đường trước đó của sát khí Yêu tộc kia, cộng với đạo tâm của ngươi thất thủ. Ta không biết ngươi gặp cảnh tượng gì nhưng để lặp lại việc này rất khó, chí ít với cảnh giới của Thanh Minh bây giờ là vậy, hoặc ảnh hưởng tới ngươi sẽ không mạnh mẽ như vừa rồi.”

Nghe vậy, Yên Hưu Lộc mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn còn tưởng lại gần Thanh Minh, cảnh tượng kia sẽ xảy ra một lần nữa. Thanh Minh nhìn vẻ mặt của Yên Hưu Lộc biến đổi liên tục, cười tủm tỉm nói:

“Nhưng nhớ cho rõ cảm giác này, thấy kẻ có thể phát ra sát ý đậm đặc, chạy ngay đi. Còn có kẻ có thế phát ra ‘thế’, vậy lấy một hai cánh tay đổi mạng đào thoát cũng được xem là có lời.”

“Vậy còn ‘uy’?”

“Không cần chạy, ngươi chết chắc, ít nhất cho tới khi ngươi tới Độ Kiếp. Nhưng yên tâm, không phải ai cũng có uy vọng, còn những kẻ có uy đều là kẻ dù nhấc chân phẩy tay ảnh hưởng tới thiên địa, sẽ không vô công rồi nghề đùa bỡn với ngươi.”

“…”

“…”

“Khụ khụ, đừng nhìn ta như thế. Nói ở trên rồi, ta chỉ mượn thế của Yêu tộc kia kết hợp với sát ý mới tạo thành như vậy thôi. Yên tâm, kẻ có sát ý như ta không nhiều.”