Mặt trời đăng đỉnh, đầu Xuân cứ như giữa hạ, cũng may thi thoảng vẫn có vài cơn gió biển thì thào, mang theo ẩm ướt xoa dịu cái nóng.
Đang đâu, bỗng nhiên thế giới chỉ có đen và đỏ, hai sắc màu pha trộn lấy nhau dựng nên một khung cảnh rợn người.
Hắc ám giáng lâm, huyết thủy cuồn cuộn, xương trắng thành đống, đầu lâu trôi nổi.
Đại địa như một nghĩa trang, mộ táng ngàn vạn sinh linh. Hắc ám giáng lâm như một xúc tác, đem nghĩa địa quật phá. Từ đó, huyết thủy đang không ngừng từ dưới đất chui lên, chậm dài đổ ra biển.
Cổ nhân hay có ví von “muối bỏ biển”, vậy nhiêu đây liệu có nhuộm biển xanh thành biển máu?
Huyết thủy trào qua gấu quần, Yên Hưu Lộc hốt hoảng nhấc chân. Nhưng tựa như bị buộc một khối thiết sơn nặng trĩu, hắn không thể lay được một ngón. Biến đổi này quá đột ngột khiến hắn lâm vào khủng hoảng, ánh mắt sợ hãi tìm kiếm xung quanh.
Trời vẫn lừng lững, nhưng đã không còn sáng sủa, hắc sắc nhúng chàm.
Biển vẫn thênh lãng, nhưng đã không còn tươi mát, xích huyết xâm chiếm.
Sư phụ vẫn…
Sư phụ đâu?
Tỷ…
Tỷ tỷ đâu?
Cô đơn làm hắn càng lâm vào điên dại, ánh mắt thâu gọm cả thế giới này muốn lục lọi một tia thân luộc. Hắn muốn một cái nhìn bao trùm, nhưng đâu biết huyết sắc đồng dạng đang dần nhuộm đỏ chính hai mắt hắn. Hai chân hắn run run, khuôn mặt dữ tợn tựa như đồ tể lâu ngày không thấy máu.
Liếc nhìn xung quanh, ánh mắt Yên Hưu Lộc bỗng bắt vào một điểm nhìn.
Tại rìa huyết hải, đứng đó là một nam tử trung niên, phảng phất cả thế giới lấy hắn làm trung tâm để tồn tại.
Yên Hưu Lộc bỗng chốc liếm môi, nhe răng dữ tợn muốn nhào tới cắn xé. Hắn muốn kẻ kia nằm trong huyết hải giãy giụa, hắn muốn xương trắng của kẻ kia ngâm trong huyết hải ngàn năm.
Hắn muốn động, nhưng bị giữ lại.
Một bàn tay nhỏ đặt lên vai Yên Hưu Lộc, theo đó hắn bị kéo về thực tại.
Vẫn là trời cao vạn dặm mây tía.
Vẫn là bãi cát chạy dài, vẫn là biển rộng sóng nhẹ thư thái.
“Đạo là đường, tâm chỉ hướng.”
“Thủ đạo tâm.”
Ánh mắt Yên Hưu Lộc dần dịu lại, thấy được đằng sau là sư phụ, bên cạnh là Vấn Tử Mẫn, hắn khẽ thở ra. Nhưng không đến một giây, bỗng nhiên hắt chợt giật mình, ánh mắt dao động, tiêu cự co dụt lại. Toàn bộ điểm nhìn của hắn bị thâu tóm lại về một bóng hình phía xa.
Nam tử kia vẫn chân thật đứng đó. Bờ lưng rộng, vai gồ, dấu trong bàn tay khổng lồ là móng vuốt sắc lạnh.
“Hắn vậy mà…”
Nhìn cái đuôi vằn thòng lõng ở phía sau nam tử kia, lồng ngực Yên Hưu Lộc không ngừng chập chùng., trong đầu có chút tò mò, nhưng ngay sau đó là sợ hãi.
Từ khi cha sinh mẹ đẻ, đây là lần đầu tiên hắn thấy Yêu tộc.
Nam tử trung niên thở dài:
“Vậy mà không phải ở đây. Ta rất muốn so kiếm với ngươi một lần, tiếc rằng không có duyên.”
Nam tử quay người lại, cất bước rời đi. Gặp ánh mắt của hắn, Yên Hưu Lộc cảm giác bị xé ra ngàn mảnh.
Con ngươi nam tử này nằm dọc như một luồng kiếm, đuôi mắt chuôi lên như lưỡi đao, trên trán hắn có vài vạch đen như hình săm, nhưng cũng có thể là vết kiếm lưu lại. Hắn có bộ râu quai nón lờm chờm, đỏ rực như máu.
Nam tử trung niên lướt qua ba người, làm như không thấy.
Thở! Không thở được!
Hắn càng tới gần, cả ba người phía này càng không thở được.
Bản năng sinh tử thúc dục Yên Hưu Lộc chạy.
Chạy! Vậy mà cũng không chạy được.
Yên Hưu Lộc vậy mà sợ tới nối không thể di chuyển được, hai chân không chịu nghe kiểm soát. Bờ lưng Yên Hưu Lộc ướt nhẹt như tắm, từng sợi lông tơ của hắn dựng đứng lên như cắm.
Đồng dạng với hắn, Thanh Minh và Vấn Tử Mẫn cũng có biểu hiện ngột ngạt.
Nam tử trung niên kia lượt qua, mặc kệ ba pho tượng.
Ba pho tượng này cũng như mặc kệ hắn, không dám quay lưng nhìn lại.
Đi được một khoảng xa, như nhớ gì đó, nam tử Yêu tộc quay người lại. Hắn đưa ra ngón trỏ, lộ ra móng vuốt, khẽ vạch một đường vào không khí.
Xoẹt!
Trảo hổ sắc lạnh, vun vút xé không vọt tới Thanh Minh. Cảm nhận được nguy hiểm, Thanh Minh xoay người lại, chân sau hơi chùng xuống, đồng thời đưa tay phải ra trước ngực, đôn đúc linh khí khẩn trương.
Tay phải Thanh Minh như được bọc một luồng quang mang nhàn nhạt, hắn đưa tay khẽ vén luồng kiếm khí đang sồng sộc bay tới.
Kiếm quang như chớp, thiếu niên như đứng dưới hiên nhà, khẽ vén rèm cửa ngóng trông sấm chớp trong một buổi giông bão.
Đưa tay như vén, vén như uốn lực.
Vén ra thấy thiên địa.
Than Thủ!
Luồng kiếm quang kia như bị vẽ lại quỹ đạo, ngoan ngoãn theo bàn tay Thanh Minh vòng qua người hắn, hồng hộc xông thẳng ra biển.
Ầm!
Sóng vỗ tung tóe, biển động dữ dội.
Cảm nhận nguy hiểm không phải chỉ riêng Thanh Minh, sắc mặt Yên Hưu Lộc và Vấn Tử Mẫn chợt ngưng trọng.
Một giọng nói rất nhẹ nhưng lại như gầm gừ vang lên:
“Quả là sóng sau sô sóng trước, biến pháp mỗi ngày, ngươi rất khá.”
Thanh Minh nhìn cổ tay đỏ ửng của mình, xoa xoa bình tĩnh nói:
“Không dám nhận, đòn kia của ngươi chỉ là tu vi Luyện Khí.”
Vấn Tử Mẫn nhìn cổ tay hắn, cất lời:
“Yêu tộc, nhất Hổ tộc rất mạnh, cánh tay kia chưa phế là may.”
Nam tử trung niên lạnh nhạt nói.
“Không cần khiếm tốn, chỉ tiếc tư chất quá phế. Những ngày đầu không quá cách biệt, nhưng về sau sẽ rõ rệt trông thấy, ngươi chỉ lăn lộn ở tầng lớp hiện tại được, bò lên cao rất khó.”
Nam tử Yêu tộc lại nhìn Yên Hưu Lộc, có vẻ hơi nuối tiếc, nói ra:
“Tư chất rất tốt, đáng tiếc chưa Luyện Khí, ta không thử được.”
Yên Hưu Lộc nghe vậy thái dương khẽ run, yết hầu không tự chủ chạy lên chạy xuống, nuốt nực một ngụm nặng nề, trong lòng thầm nhủ hai tiếng “còn may”.
Nam tử trung niên lại đưa mắt nhìn Vấn Tử Mẫn, lắc đầu:
“Có lẽ thể chất đặc biệt, đáng tiếc không phải nam nhân. Ta không thích thử nữ hài tử.”
Nói rồi hắn không để ý ba người, xoay người rời đi.
Nhìn thì chậm dãi, nhưng không tới một cái chớp mắt, Yên Hưu Lộc đã không thấy bóng ảnh nam nhân kia đâu. Lúc này hắn mới thả lỏng người, không tự chủ ngồi bệp xuống bãi cát thở hồng hộc.
Vài hơi ổn định, hắn lau mồ hôi trên trán, run run cất tiếng:
“Vừa rồi là…”
Thanh Minh khi này mới hạ vai, khẽ thở một hơi dài. Hắn không trả lời Yên Hưu Lộc, ánh mắt nhìn vết kiếm khí lằn đỏ trên cổ tay.
Lần này tuy không nguy hiểm nhưng cũng là một lời cảnh tỉnh với hắn.
Hắn rất yếu.
Thanh Minh chợt nhớ về ngày trước, qua vài hơi thở lại lắc đầu.
Ngày xưa hắn cũng chưa hề chạm được vào ngưỡng Tiên, vậy nên hắn không mạnh.
Tuy không biết nam tử Yêu tộc kia tu vi gì nhưng Thanh Minh biết một điều.
Thanh Minh biết rằng hắn của ngày xưa cũng không hơn thế này là bao, mặc dù tu luyện ở Linh giới.
Rơi vào tự kiểm, chợt nghe tiếng Vấn Tử Mẫn cất lên:
“Có lẽ tu vi cao hơn Minh Đăng, vậy mà không lên Linh giới. Tu luyện ở Thiên Phong giới mà được bực này cũng rất được, kể cả là Hổ tộc.”
Thanh Minh thản thở:
“Cọp.”
Yên Hưu Lộc không hiểu, nghi vấn:
“Cọp?”
Thanh Minh lắc đầu đính chính lại:
“Không phải, chỉ có một tia huyết mạch.”
Vấn Tử Mẫn nghe vậy nhìn Thanh Minh thật sâu, hỏi:
“Thật?”
Thanh Minh gật không nói gì.
Yên Hưu Lộc một bộ ta là ai, đâu là đây, Vấn Tử Mẫn nhẹ giảng:
“Ngươi có biết vì sao Yêu tộc luôn thông minh hơn nhân tộc, hay phải nói với hai từ “ranh mãnh” mà chúng ta hay mỉa mai Yêu tộc?”
Yên Hưu Lộc lắc đầu không biết. Dường như trong dự liệu Vấn Tử Mẫn nói.
“Yêu thú, thảo vật,… khi hóa hình thành người, có trí khôn mới được tính là Yêu chính thức. Nhân sinh ra đã có trí khôn, còn Yêu lại không được như vậy. Vậy nên Yêu tộc rất quý trọng trí thông minh và mạch suy nghĩ chúng đạt được, không ngừng trau truốt trong khi nhân loại chỉ đứng đó khinh thường rẻ mạt, tự cho rằng mình là chủng tộc văn minh tiến hóa.”
“Thiên địa thành hình, ngươi có biết khi nào Yêu tộc thực sự chú trọng tới trí tuệ?”
Yên Hưu Lộc vẫn mờ mịt lắc đầu, yên lặng chờ đợi Vấn Tử Mẫn nói tiếp.
“Thiên địa thành hình, đó là khi Cọp bị gọt bỏ góc cạnh, chính thức tuyệt chủng biến thành Hổ. Theo truyền thuyết, Nhân Tổ và Cổ Tiên dựng Tiên giới, Hắc Sửu Yêu Thánh đồng ý thỉnh cầu, tới giúp sức. Cọp thấy thế bất bình, mang tộc đàn ra tay với Hắc Sửu ba lần bảy lượt. Sau một lần liên kế, Cọp tộc bị Cổ Tiên bắt được, trói bằng Phong Thần Tỏa, đốt trong Thiên Địa Nhân Hỏa bảy bảy bốn chín ngày, góc cạnh bị gọt thoái hóa về Hổ. Khi ấy Kim Dần Yêu Thánh không lên tiếng, nếu Yêu Tổ mặc thương thế còn không ra mặt, e rằng tộc này đã tuyệt. Tiên giới được kiến tạo, vạn tộc cùng hưởng, không thể vì bất kỳ ai mà buông tha.
Tuy vậy, đây chính là bước ngoặt cảnh tỉnh toàn bộ Yêu tộc. Trí tuệ đi kèm sức mạnh.”
Thanh Minh cũng lên tiếng bình phẩm:
“Đây là truyền thuyết tổ truyền, đã là truyền thuyết thường đi kèm với yếu tổ giải thích cho một hiện tượng không thể giải thích được, đa phần đều huyễn ra như câu chuyện Nhân Tổ và các tổ tông các tộc. Nhưng Cọp quả thực là có thật, Cọp là mãnh, là dũng. Đứng trước sức mạnh tuyệt đối, mọi mưu kế không có ý nghĩ gì. Nhưng quá ỷ lại vào sức mạnh mà không chịu suy nghĩ, đó là dã, là dại, là ngu muội.”
Vấn Tử Mẫn nghe vậy gật đầu cho là phải, lại thêm lời:
“Nói vậy nhưng nên nhìn vào tiến hóa, thời điểm này, nào còn tộc loài nào hoang dã nữa? Khi nhân tộc còn ngủ quên, Yêu tộc đã thức giấc trong bộ cánh mới, có trí có lực. Nhìn vào thực tế bây giờ, nhân tộc đã thành tộc yếu nhất.”
“Thần tộc cao cao tại vị, Quỷ tộc sinh một thánh nhân phất lên một luồng phá cách, Yêu tộc ngày càng tiến hóa, Ma tộc hùng cứ Ma giới, lại không kể tới Cốt tộc, Linh tộc,… Cổ Tiên bị tuế nguyệt ăn mòn, nhân tộc lại không có một bức phá nổi trội, lấy gì tranh minh?”
Nàng đăm chiêu tự hỏi:
“Ma tổ, Yêu Tổ, Quỷ tổ,… các vị đại nhân đã bố cục từ khi mờ mịt, bây giờ đại kế vẫn đang không ngừng hiển lộ. Nhân tổ liệu có phải ngã xuống quá đột ngột mà chưa chuẩn bị gì chăng?”
Ngưng một nhịp, Vấn Tử Mẫn khẽ lắc đầu thở dài: “Khó nói.”
Thanh Minh từ trầm ngâm tỉnh lại, vươn vai cười:
“Hóa giải xung đột, Tiên đạo thịnh thế, e rằng đã được xem bố cục trường tồn, dẫu chỉ là truyền thuyết.”
“Cũng đúng.”
Yên Hưu Lộc lần đầu nghe những chuyện như vậy, nửa hiểu nửa không mờ mịt.
Đúng là các đại lão nói chuyện, tiểu hài không thể leo vào.
Hắn vẫn muốn cố chen một chân, nhưng chẳng biết nói gì, đành cười khì nhìn Vấn Tử Mẫn, cảm thán:
“Vấn tỷ hôm nay nói nhiều hơn bình thường ha.”
Vấn Tử Mẫn: “…”
Thanh Minh nhìn Yêu Hưu Lộc, khó hiểu nói:
“Ta biết ngươi không giỏi ăn nói, nhưng không tới mức này chứ. Nếu muốn đuổi khách, ngược lại cho ngươi ra là ý hay. Quả thực mặt thiên phú này không tệ.”