Chương 74: Bút sa, gà chết

Lễ Tết là quan trọng, nhưng công việc cũng không thể bỏ bê. Ở Cẩm thôn, mùng năm đã là hết Tết, vậy nên nhịp sinh hoạt lại trở về với tấp nập.

Đã gần giữa trưa, tiếng hò nhau sớm việc, tiếng thúc giục nhau mau xong, tiếng gọi cơm, tiếng hò đò tầng tầng lớp lớp đan xen, ai nấy đều vui vẻ ngày đầu khai xuân làm việc. Tuy đã hết Tết, lại sắp về trưa, nhưng nếu gặp người quen không có dịp bái phỏng vào Tết, bọn họ vẫn ôm quyền mừng rỡ chào nhau, mặc kệ chân lấm tay bùn.

“Năm mới đại cát.”

“Năm mới đại cát.”

Năm nay là năm Đinh Dậu, vậy nên tranh Đông Hồ Gà Trống bán rất đắt, đủ thể loại như Gà đại cát nghênh xuân, Thư hùng, Tiểu hài ôm gà, Gà dạ xướng,...

Cẩm thôn tuy xa xôi nhưng không quá lạc hậu, việc giao phong với bên ngoài vẫn luôn cởi mở. Tranh gà phải nhập từ nơi xa, ấy vậy mà nhà nào cũng có, vậy nên hàng tranh ở Cẩm thôn tuy vất vả nhưng cũng kiếm rất khá.

Mai Hoa Thiên Lý đang đứng trong hàng tranh duy nhất tại Cẩm thôn này thu phí bảo kể. Hôm nay cũng là ngày khai xuân làm việc của hắn.

Năm mới đại cát, hôm nay hắn kiếm rất khá.

Hiển nhiên là vậy!

Tiết Xuân vẫn có hơi lạnh, kèm theo mưa phùn rả rích. Thiên Lý choàng qua bộ bạch bào, tay cầm chiếc ô giấy vàng đi trong mưa xuân.

Ô vẽ một cành mai trắng, che nắng che mưa cho hắn rất lâu rồi nhưng vẫn luôn như cũ, vẫn luôn như ngày Dục Tú đưa hắn chiếc ô này.

Về tới cổng thôn, một con gà trống lông mượt như tơ óng, mào đỏ chót như than hồng, cựa sắc nhọn như kiếm tiên đang đứng cản đường.

Con gà này muốn hỏi đường, đứng đã hai canh giờ, ấy vậy mà chẳng có một mống nào đi qua. Nó không biết mình đang chờ vào giờ đi làm, vậy nên chỉ có thể mỏi chân chịu đựng.

Thấy Mai Hoa Thiên Lý tới, nó mừng rỡ như điên, miệng kêu cục cục liên hồi. Nó nghiêng cái đầu lệnh về một bên, lấy cái mỏ nhọn làm tiêu điểm, ngây ngốc đánh giá thiếu niên trước mặt.

“Thì ra là một kẻ mù, Cục!”

Nó tỏ ra khinh thường thiếu niên, nhưng hai bên càng gần, cái khinh thường này càng ngày càng tiêu biến, thay vào đó là hoảng sợ không ngưng. Trong đời của nó chưa bao giờ hoảng sợ như thế, duy nhất là vào một tuần trước.

Hôm ấy, nói muốn trộm một khóm Huyền Quỳnh Hoa. Khóm hoa này được trồng trong một tiểu viện thanh sơ, chủ nhân căn tiểu viện này khi ấy đang cuốc đất trồng rau rất bình dị.

Nó là đại yêu bực này, huyết mạch cao quý, kiêu ngạo vốn là đặc điểm trời sanh.

Đại tu sĩ, những kẻ này nó đã không hề để trong mắt, chứ đừng nói tới khi nhận ra nữ tử xinh đẹp kia lại là một phàm nhân, vẻ kiêu ngạo của nó lại càng cuồn cuộn.

Ngươi cũng xứng với Tiên hoa bực này? Trong lòng nó tự nhủ, đồng thời kíp đôi mắt gà điểm qua một lượt những tiên hoa giá trị.

Nữ tử ngưng một nhịp ngoảnh đầu nhìn nó, bông hoa tai bạch liên nhỏ nhỏ khẽ đung đưa. Nàng có dung mạo tuyệt trần, nhưng vẫn lờ mờ không đáng chú ý. Chỉ khi nàng chăm chú nhìn nó, nàng mới như thực sự tồn tại ở thế giới này, nó mới kinh ngạc trước khí chất của nàng.

Nhưng dẫu vậy, một phàm nhân mà thôi, không phải điều nó cần lo lắng.

“Ta không thích kẻ trộm lắm, tiểu kê kê ngươi biết không?”

Tiểu kê kê? Nghe ba từ này làm nó nộ hỏa trùng thiên, khí thế hừng hực tỏa ra tứ phía.

Kiến trúc xung quanh trăm trượng bị trấn như phấn vụn, chỉ uy áp dư thừa của nó thôi đã có sức mạnh khủng khiếp bậc này, ấy vậy mà trong tiểu viện, một ngọn cỏ yếu ớt cũng không hề lay động mảy may.

Chỉ thấy nữ tử mỉm cười, nàng bỏ đi cái mũ rơm trên đầu rồi đi tới bàn trúc gần đó. Bàn trúc ngà đơn giản, trên có một cuốn sách nhỏ và một cây bút lông.

“Tiểu kê sau này đi đâu nên nhớ rõ.” Nàng cầm cây bút lên viết viết gì đó lên mặt bàn như đang thử mực. Xong một hàng chữ, nàng nói:

“Bút sa, gà chết!”

...

Nghĩ lại vẫn sợ, toàn bộ kiêu ngạo cao vút của nó sập từ ba mươi ba trọng thiên sập xuống mười tám tầng địa ngục, thay vào đó là kinh hoàng tột đỉnh.

Đứng trước nó bây giờ, dáng vẻ thư sinh của Mai Hoa Thiên Lý càng khiến nó nhớ lại cảnh tượng đau đớn sau đó, trong vô thức nó cảm thấy nhức trứng.

“Thằng thư sinh này, có bút không?” Kê gia ngờ ngợ tự hỏi một câu.

Thiên Lý choàng bạch một cách phong phanh, sau lưng bạch bào là một bức bạch mai thủy mặc.

Bào chỉ choàng thõng, ống tay áo phiêu phiêu trong gió.

“Nhìn” con gà với đủ loại sắc thái trước mặt, hắn không để ý lắm chỉ nhảng qua đầu nó rồi đi vào thôn.

“Đạo tâm ta có vết nứt? Bóng ma quá lớn làm ra thất thố, cục!”

Gà chợt tỉnh ngộ. Người đáng sợ như nữ tử kia đâu phải nơi nào cũng có, nếu không thế đạo đã loạn rồi. Kể cả có, đâu thể đen đủi tới nỗi, trong thiên hạ rộng lớn này có thể "may mắn" gặp được kẻ như vậy thứ hai?

Tự biết tâm ma đáng sợ khiến nó phán đoán sai, kiêu ngạo của nó lại được lấy về. Nó xoay người, cất cảnh đậu lên cổng Cẩm thôn. Đứng trên ấy, nó ngạo nghễ cúi xuống nhìn Thiên Lý, cất giọng hỏi.

“Ngươi biết Viên Thanh Minh? Nếu biết, bổn đại nhân ban ngươi một đại tạo hóa.”

Nói xong, một chiếc lông vũ nhẹ rơi vào lòng bàn tay Thiên Lý, nó rõng rạc tuyên bố:

“Coi như là thưởng cho ngươi, mau dẫn bổn đại nhân tới nhà Viên Quảng.”

Thiên Lý nhìn sợi lông vũ trên tay, hai hàng chân mày hơi nhíu lại. Bàn về kiêu ngạo, không ai vượt qua hắn.

“Năm gà, đầu năm vẫn phải miễn cưỡng ăn sao?”

Thiên Lý gấp ô giấy lại, vừa hay trời cũng hết mưa. Cũng không biết trời và hắn, rốt cục cái nào theo cái nào để chuyện xảy ra vừa hay như thế.

Hắn vẩy vẩy cho ráo nước, bàn chân chậm bước về phía con gà.

"Cục cục?"

“Kê kê, để yên tỷ tỷ sờ lông.”

Thanh Nguyệt vẫn đang trong tuổi bập bẹ tập nói, mái tóc lơ thơ của nàng vẫn ngắn cụt ngủn như lúc Thanh Minh rời đi. Nàng đang vuốt vẻ một con gà trống, hai mắt cười híp không thấy thái dương.

Con gà trống này nhìn rất được, ngoại trừ lông đuôi và lông cánh trơ trụi như bẹ cải bị tỉa đi hết ra, khí thế có thể đạp mấy con mái đẻ trong chuồng vẫn coi là dư giả.

“Hoàng Di đại nhân, xin nén tức giận, có thể nói rõ cho ta được không.”

Viên Quảng vừa nói vừa đưa một chén rượu tới trước mặt nó. Mặt nó vốn đã đỏ, đây lại là chén thứ năm nên mào đã rực lên như lửa đốt trời tây.

Tây tây con gà tây!!!

Tuy vậy, nó vẫn biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói.

Việc nó bị một nữ hài tử đáng sở đánh vỡ đạo hạnh, chui qua lỗ chó xuống Khứ Giới, nhận phản phệ không nhẹ, tu vi tụt xuống, sau đó bị một thiếu niên Luyện Khí vặt chụi lông, những thứ này tuyệt không thể nói.

Nhắc tới càng đáng giận, vừa nãy nó thừa biết mình có thương thế, vậy nên trực tiếp dùng đạo uẩn để chèn ép tên tiểu tử ngạo mạn kia, ấy vậy mà còn không biết thua như thế nào.

Dạo này càn khôn điên đảo, năm gà mà làm gà rất uất ức.

Nhận lời hỏi han, nó thừa biết đây là câu vừa đấm vừa xoa nó.

Nhìn Viên Đại, Kê gia cười khinh. Cho dù ngươi có tặng hết đám gà mái trong chuồng cho ta thì Kê gia cũng không nói.

“Ha ha, tiểu tử ta không sao, bộ lông này cũng không sao, chỉ là hiến kiếm cho anh hùng thôi.”

Hớp một ngụm rượu, nói lại khẳng định lại:

“Là hiến kiếm cho anh hùng.”

Không nhiều lời nữa, nó lon ton chạy đi.

“Ta đi tìm tiểu bang chủ, các ngươi không cần phải lo lắng.”

Thanh âm dứt cũng là lúc nó biến mất, Hoa Tranh vẫn gọi với theo.

“Nhờ ngài chăm sóc nó.”

Cùng lúc này, Thiên Lý nằm trên mái hiên khẽ ngáp, hắn đương tận hưởng những làn gió thốc ra từ Tam Thanh Sơn.

Gió xuân tuy vẫn lạnh, nhưng cũng rất trong lành.

Cẩm Nhật Tân châm tâm tẩu thuốc lào, rít một bi thật sâu. Miệng nhả khói, khỏi như một con Yên Long bàng bạc.

“Thiên Lý, con kiếm đâu chỗ lông gà thông điếu thượng hạng này vậy? Rít một hơi như lên tận trời, ta cũng không ngờ lại thần kỳ tới vậy.”

“Người thích là được rồi.”

Lại thấy Cẩm Nhật Tân thở dài.

“Thực sự con không cần bận tâm tới sức khỏe của ta, ra ngoài xông xáo đi. Cứ ở mãi nơi này không phải là một ý tưởng hay để phát triển.”

Thiên Lý không nói về vấn đề này, hắn khẳng định mình:

“Con rất mạnh.”

Cẩm Nhật Tân bo đầu không biết nói gì, lão biết được câu này của Thiên Lý là thật, nhưng mà chỉ so với cái vùng này thì so làm gì?

Ngày trước lão cũng đi nhiều nơi, biết nhiều điều.

“Tiên đạo thịnh thế, ai chẳng phải là thiên tài. Con nên đi ra ngoài xem chút, bằng tuổi con, thiên kiêu thánh nữ khắp nơi không thiếu người mạnh hơn, mạnh hơn rất nhiều là đằng khác.”

Làn gió khẽ múa bên góc áo Thiên Lý, rít rắt lay lay như không đồng ý lời vừa rồi.

Ngày trước Thanh Minh có nói với Yên Hưu Lộc, Mai Hoa Thiên Lý tu tiên rất tùy ý, còn tùy ý hơn cả hắn nữa. Nếu được một giấc ngủ trưa thong thả, hay tận hưởng những con gió mát lành, Thiên Lý không tu tiên cũng được.

Thanh Minh biết, Cẩm Nhật Tân đương nhiên cũng biết điều này, vậy nên phép khích tượng dựa trên tính cách kiêu ngạo của Thiên Lý vẫn thất bại như bao lần.

“Ban nãy Viên thẩm có nhờ đi tìm Thanh Minh, người với Tiêu Thông ở nhà tốt, con đi vài ngày rồi về.”

Nói rồi Thiên Lý nhảy xuống, đi vào trong nhà lấy một cái ô giấy rồi rời đi.

“Đi tay không như vậy sao?” Thôn trưởng lo lắng hỏi, đây là lần đầu Thiên Lý đi xa.

“Viên thúc có nói đi cùng một đại nhân vật nào đó, không lo.”

Cẩm Nhật Tân yên lặng nhìn Thiên Lý khép lại cổng trúc.

Thiên Lý ra cổng, vừa hay có một con gà hoàng kim bay tới, tiếc là ngũ sắc chẳng còn, lông cánh chỉ lơ thơ vài sợi. Thấy Thiên Lý, nó giật nảy mình.

“Ngươi… là đại nhân vật?” Thiên Lý hờ hững hỏi.

“Không không, Kê gia là tiểu, ngài mới là đại.”

Cả hai đều không ngờ người mình sẽ đồng hành, một bên vẫn bình tĩnh một bên sợ sệt.

“Ngươi tìm tên ngốc kia bằng cách nào?”

“Trong người nó có vật của bang chủ, mơ hồ cảm nhận được phương vị.”

“Dẫn đường.”

Mặt trời sắp đăng đỉnh, ấy vậy cũng chỉ le lói như chiều tà.

Cùng lúc này, lễ tế ở Hàm Dương bắt đầu vào giai đoạn cao trào.

Cũng tại thời điểm ấy, trong động đá đen kịt bỗng sáng lên, Tào công công khiêng một cái quan tài thanh đồng tới, đặt nó trên gò đất có đồ án kì lạ. Thấy vậy, ba người bị treo tò mò đánh giá quan tài đồng này.

Tào công công bấm đốt ngón tay, mỉm cười nói:

“Tới giờ rồi.”

Chính ngọ, trời xuân xám xịt, hương khói như mây, dù là thời điểm này mặt trời cũng khó mà tỏa huy quang tráng lệ.

Đồ án trên gò đất được nuôi bằng máu Yên Hưu Lộc sáng rực lên như lửa, luân chuyển không ngừng. Sau bảy bảy bốn chín lần biến hóa, một nửa huyết quang bên trái ngấm vào trong quan tài, nửa còn lại như yêu xà rực quang, nó quấn lấy xích thanh đổng chui thẳng vào trong cơ thể Yên Hưu Lộc.

Yên Hưu Lộc ho lên hai tiếng đau đớn, khuôn mặt nổi đầy gân xanh. Xích thanh đồng ở tứ chi và Đản Trung của hắn tan ra như nước, rơi lộp độp xuống đồ án kỳ lạ kia. Đồ án đang ảm đạm vô quang lại rực lên màu vàng hoàng kim chói mắt.

Yên Hưu Lộc mất thế treo, rơi thẳng lên nóc quan tài, ngồi tại đó như một bức tượng sống.

Tất cả chỉ diễn ra trong nháy mắt, ba người Lạc Kim Lân, Thanh Minh hay Vấn Tử Mẫn chưa kịp cản thán tình cản này thì đã xảy ra một biến hóa long trời lở đất khác khiến họ phải giật mình.

Một luồng uy áp nghiến ép họ dán sát vào tường, cùng với ấy, một đạo linh khí khổng lồ cuồn cuộn như hồng thủy diệt thế từ trên trời cao ập xuống, lấp đầy cả thạch động tuy rộng mà nhỏ nhoi.

Luồng linh khí này liên miên không dứt, như vô cùng vô tận, lại đậm đặc tới nỗi mép áo Thanh Minh đã có chút ẩm ướt của linh dịch.

Trước sức ép này, hắn mở miệng không nổi. Linh khí liên tục tràn xuống thạch động, lại không cần biết nó có tiếp nhận được hay không, càng ngày đổ xuống càng nhanh, lượng chất ngày càng mạnh lên rõ rệt.

Thạch động tròn xoe, mép ngoài cùng hiện lên ba mươi sáu thiên cang, năm thông đạo dường như đã bịt kín, linh khí đi vào năm thông đạo này có xu thế dần chuyển sang khí ngũ hành.

Thanh Minh cắn răng, dưới áp lực cực lớn quay mặt sang nhìn Vấn Tử Mẫn.

Vấn Tử Mẫn cũng chẳng khá hơn hắn là bao, nhưng nét mặt của nàng vẫn hờ hững như trước, y như một khán giả tới xem màn kịch.