Chương 73: Chân long cuộn hành lá

Một thành trì nhà cửa san sát, người qua người lại như nêm, đủ mọi tộc loại nhưng đa phần đều là tu sĩ, tiên phong đạo cốt có thừa, nhưng xen vào đó cũng có phàm nhân và yêu thú hóa hình tinh quái. Thành trí này rất yên bình, không hề xảy ra rối loạn.

Trên một con đường lát bằng đá xẻ nguyên khối, tuy không phải trục chính nhưng cũng rộng thênh thang, một nữ tử xải bước nhịp nhàng, theo sau nàng là hai vị thị nữ xinh đẹp.

Nữ tử mặc một bộ tiên váy lam nhạt, eo thắt đai lụa mỏng mượt mà, dáng vẻ yểu điệu thướt tha.

Nàng có khuôn mặt trái xoan, đôi chân mày như thanh sơn xa thẳm, hai mắt phượng cực đẹp ẩn chứa những tia băng khí thanh thanh. Đôi môi nàng như hồng hoa đỏ thắm, cảm giác chỉ cần cười thôi là thiên địa thất sắc, ảm đạm phai mờ. Bên tai trái của nàng đeo một bông tai hình nụ sen cực nhỏ, nàng chỉ có duy nhất một bông này.

Nhan sắc của nàng tinh xảo tới hoàn mỹ, ấy vậy mà người ta nhìn vào đều cho cảm giác không quá nổi bật. Cảm giác này đến từ việc cảm nhận nàng không chân thật, đứng đối diện với nàng cứ như đối diện với một bức tranh, hoặc là một bóng hình ai đó được in trên mặt nước, xa xôi vô cùng.

Chính vì quá mức hoàn mỹ, tựa như chỉ có trong những dòng văn chương luyến láy huyễn tưởng, vì vậy khi nhìn vào những dòng chữ tầm thường này, ai nấy đều cảm nhận được vẻ quá đỗi không chân thật, giống như nàng không hề tồn tại trong thiên địa này.

Nhìn thấy hàng hành lá phía trước, Hải Băng Hư Linh khẽ cười. Nàng cười vô cùng xinh đẹp, hai má lún đồng tiền càng làm nụ cười nàng khuynh đảo thiên địa. Hai thị nữ phía sau chỉ vào lúc này mới thấy nàng thực sự chân thật, mới cảm nhận được nàng đẹp tới mức nào.

Hai người đều là tiên tử xinh đẹp nổi tiếng cùng thế hệ ấy vậy mà cũng tự ti trước vẻ đẹp ấy. Thậm chí hai người dường như cũng không nhận ra mình là cũng là nữ tử, hai người như sắc lang muốn cảm nhận thêm tư vị kia, nhưng không được bao lâu, cảm giác ấy lại về với vẻ đẹp ưu nhã chuẩn mực ban đầu. Rất xinh đẹp nhưng không quá nổi bất là bao.

Đánh thức hai vị tiên tử được coi là “thị nữ” phụng bồi phía sau, tiếng mặc cả trong veo thanh thúy vẫn không ngừng.

“Ông chủ ngươi bán quá mắc, giờ đã là giờ ế, hành này chỉ cần hai viên hạ phẩm linh thạch.”

Ông chủ không chịu nhường bước.

“Dù có ế thì linh hành này còn có thể tươi cả vài tháng không lo, ngược lại ta lần đầu thấy một vị tiên tử xin đẹp đi mặc cả như ngươi đấy. Trời ơi thế đạo dạo này loạn rồi sao, tiên tử ngươi còn sành hơn dân chợ búa ấy, ta còn bị khí tức thanh nhã của ngươi đánh lừa.”

Rầm!

Rầm Rầm!

Cả toàn thành chấn động không ngừng, tựa hồ như đang có ngàn con cự thú hồng hoang giầy xéo, chấn động lan tới tận óc, kể cả với người tu hành.

Ngay khi thanh âm thứ ba vừa ngắt, một bóng đen vụt thẳng xuống toàn thành trì này, khoét ra một miệng hố vài chục trượng. Quán tính không hết, bóng đen này còn cày cả một đường dài trăm trượng, nhà cửa phố xá bị phá hủy như đậu hũ nóng, động nhẹ là vỡ.

Đám người thấy vậy thất kinh, có kẻ bị khí trường trấn bay, kẻ không bị cũng đang chuẩn bị bay đi đấy, chớ có nói dám ở lại làm gì.

Dẫu sao tránh voi không xấu mặt nào, chuyện này còn quỷ dị bất ngờ như thế, ai biết có tai bay vạ gió gì không.

Rung động kết thúc, Viên Đại nằm uể hoải trong một con hào trăm trượng được lão cày ra, cả người toàn là máu.

Vẫn có vài kẻ lưỡng lự ở phía xa quan sát, còn đa phần đã phi tốc rời đi.

“Ơ hay, thế đạo thời này thật khác thường. Thấy người ta bị thương không ai đưa tới đan sư, sao lại chạy tay không hết đi vậy.”

Lão bán hành mặt tái nhợt, nghe vậy mặt càng xám hơn.

Vị tiên tử nhà nào lần đầu mới ra ngoài lịch luyện chăng?

Vội vội thu dọn hành rồi rời đi, đang định nhắc nhở nàng, lão mới nhận ra vị tiên tử này là một phàm nhân không chút tu vi. Lão nhìn về hai vị nữ tử phía sau, vừa chạy vừa nói.

“Còn không mau dẫn tiểu thư các ngươi đi?”

Hai người thị nữ bất đác dĩ đưa mắt nhìn nhau. Đang định tiến lên bày tỏ, nữ tiên tử không chút tu vi kia đã tò mò bước tới trước mặt Viên Đại, tay nàng còn cầm một nhúm hành lá xanh tơi, có lẽ là nhân lúc loạn mà thừa cơ có được.

Nàng ngồi xuống bên người Viên Đại, tò mò hỏi.

“Tiểu oa…Ừm. Lão nhân gia, người có sao không, có cần tới chỗ đan sư?”

Viên Đại ho khụ khụ mấy tiếng ổn định lại đưa mắt nhìn nàng. Lão nhận ra đây là phàm nhâm, với tu vi của lão không thể sai chút nào được.

Hai người một già một trẻ không biết nhau, người trẻ đang chờ người già cất tiếng.

“Ài, Nữ hài thật nhân hậu. Ta không sao, ngươi mau đi khỏi tai bay vạ gió.”

Viên Đại loạng choạng ngồi dậy nhìn về chân trời. Lão hơi nhẽo mắt, thầm nhủ một khắc nữa mới đuổi tới.

Nhìn nữ tử bên cạnh, lão cười gượng lên.

“Hài tử tốt mau đi, ở đây nguy hiểm.”

Thiếu nữ đưa mắt nhìn xung quanh không thấy nguy hiểm ở đâu cả, chỉ thấy hai vị tiên nữ đi theo mình đang trợn tròn mắt nhìn về phía này. Nàng hiểu lầm bọn họ bị dọa sợ nên không hỏi gì, sợ gây nên tình huống ngượng ngùng, đành phải nhanh hỏi Viên Đại:

“Nguy hiểm ở đâu? Ngươi thật không sao chứ? Ta thấy đan quán gần đây không xa đâu.”

Viên Đại nghe vậy thở dài. Phàm nhân này, vốn không cảm nhận được nguy hiểm phía chân trời đang xông tới. Bỗng, trong đầu lão lóe lên một tia cảm nhận, như tinh hỏa xuyên qua trời đêm, lão nhìn về phía sau vui vẻ.

Chân trời phía sau cũng có kẻ rất xa đang tiến lại, cảm nhận được điều này, lão đã yên tâm.

Nhìn nữ hài xinh đẹp trước mặt, Viên Đại vô ý thấy được hành lá trong tay nàng, lắc đầu nói.

“Quả thực không sao, đã lật bàn. Chỉ là trốn xuống Khứ Giới chút thôi mà làm ầm cả lên, không có chút khí độ nào.”

Nghe được vậy, mắt nữ tử sáng rực lên, cảm giác chuyện vừa nghe được vô cùng quan trọng với nàng.

“Ông có cách xuống Khứ Giới?”

Người trẻ hay có nhiều tò mò, vậy nên Viên Đại không suy nghĩ nhiều mà đáp lại.

“Ta thì không. Linh giới không trọn vẹn, có một lỗ hổng tên là Thông Thiên Tỉnh, bên Thiên Đình ngang nhiên tiếp nhận rồi đặt Không bộ ở nơi này, ta thấy họ vẫn luôn ra sức vá lỗ hổng này. Xông qua có vẻ đại tổn đại giới với họ, mơ hồ còn cảm nhận được cả Linh giới tổn thương. Luật thép Linh giới có lên không có xuống hóa ra không thể phá.”

Nhìn tay nàng, lão gặt bỏ chút suy nghĩ rồi tò mò hỏi: “Ngươi định làm trứng chiên hành? Bỏ chút cà chua vào sẽ rất ngon!”

“Ồ, lão cũng biết món này?” Nữ tử nghe vậy ngạc nhiên hỏi lại, tựa như bây giờ thứ này mới quan trọng nhất.

Giờ này, Viên Đại đã cảm nhận được chút yên ổn, vậy nên cũng bình tâm đối đáp.

“Không, chẳng qua nửa năm trước có thăm nhà nhi tử, thằng cháu trai thích ăn cái này.”

Nghĩ đến vẻ mặt Thanh Minh vừa ăn cơm vừa rụt rè nhìn lão, Viên Đại tự dưng bật cười.

“Nữ hài thật tốt, giá như ngươi có chút tu vi, hoặc thằng cháu ta không có hôn ước thì ta đem nó tặng cho ngươi rồi.”

Câu này nói ra có chút trêu đùa, ngay cả chính Viên Đại cũng không biết là thật hay giả.

Nữ tử nghe vậy không vui, hừ một tiếng không quan tâm nữa đứng dậy rời đi.

“Ta làm là món khác, không phải món cháu trai ông thích ăn.” Câu này không biết phải sự thật hay chỉ là cách nói trả thù của nàng.

Nàng cùng với hai thị nữ rời đi, một bóng giá lọm khọm vừa hay lại thế vào chỗ của nàng ban nãy, khác biệt là lão đứng chống quải trượng.

Đang quen đối đáp với nữ tử ban nãy, Viên Đại thấy lão già kia đứng như vậy, thầm nhủ một câu phải.

“Cũng đúng, già vậy nếu ngồi xổm lưng sẽ còng thêm.”

“…”

Lâm lão nghe không hiểu, đành bỏ qua. Lão hình Viên Đại nói:

“Bang chủ chơi lớn thật, người thả Hoàng Di đại nhân đi mất còn dám gây rối với Thiên Đình. Giờ tử của người sắp tới, tính sao đây.”

Viên Đại lau vết máu trên miệng, hai tay để lên đầu gối nhìn về phía xa xăm.

“Chẳng phải một trong Ngũ Hoa của ta tới rồi hay sao, bảo vệ bang chủ là điều phải làm.”

Lâm lão cũng đang nhìn đường chân trời, con mắt lão sâu hoẳm, đen tuyền như giếng cổ đáng sợ. Mất một giây quan sát, lão đính chính lại:

“Ta đâu phải Ngũ Hoa của bang chủ ngươi?”

Viên Đại nghe vậy mới nhận ra, gật đầu.

“Đúng nhỉ, nhưng ngươi vẫn là thuộc hạ dưới chướng của ta, sai biệt ở đâu?”

Lâm lão nghe vậy cũng gật đầu.

“Cũng đúng, trong bổn phận. Coi như tiết kiệm chút thọ nguyên cho Bang chủ ngươi.”

Viên Đại nghe vậy cười khà khà.

“Vậy chia ta ít thọ nguyên?”

Lâm lão xám mặt: “Ta chẳng lẽ khá hơn ngươi?”

“Nữ tử vừa rồi là ai? Ta thấy là một phàm nhân.” Lâm lão hỏi.

“Không biết, hai vị thị nữ phía sau tu vi cũng được, cũng hơi quen mặt nhưng không nhận ra đã gặp ở đâu. Còn về nàng, có lẽ là tiểu thư nhà nào tuyệt mạch bẩm sinh, không thể tu luyện ra ngoài giải khuây.”

Lâm lão nghe vậy ngạc nhiên:

“Phàm nhân như vậy thấy biến không loạn, có lẽ gia thế không nhỏ, thường xuyên thấy cảnh này. Mới đầu còn tưởng ám thủ phục chờ ngươi, làm ta bức tộc bộc phá, tổn hao không ít chân nguyên.”

“Không phải, nàng tới mua hành.” Nói tới đây, Viên Đại bỗng suy tư nhìn bóng người gầy gò bên cạnh, hỏi: “Lâm lão, ngươi nói xem hành thì nấu với món gì là ngon nhất?”

“Ta không rõ.” Lâm lão thở dài đáp.

Bang chủ uy nghi của hắn chưa bao giờ nói nhiều như vậy, cũng không thích nói chuyện phiếm như vậy, càng không có khiếu khôi hài như vậy.

“Bang chủ, đạo tâm ngươi bị phá rồi!”

Viên Đại cười khổ: “Một chút giao động thôi, chưa chết được. Bị bán đứng, hành tung lộ, lại là kẻ đồng sinh đồng tử bao nhiêu năm, đúng là khó chấp nhận.”

Lão xua tay bảo ý không phải nghĩ nhiều, tiếp tục vấn đề cũ.

“Ta không biết nhiều món, ngoài trứng với hành lá ra, ta cũng chỉ biết thêm món đậu xốt cà chua thằng cháu thích ăn.”

Lâm lão nhìn phía chân trời, đã có năm đốm đen xuất hiện.

“Vậy sao không hỏi nàng?”

“Ta đã hỏi, không phải trứng với hành. Ta chỉ biết hai món, vậy đành đoán nàng sẽ làm món đậu xốt cà chua. Lâm lão, lão đoán xem.”

Lâm lão vẫn nhìn về phía chân trời, đáp:

“Ta lâu rồi chưa ăn thịt long tộc, vậy đoán nàng làm thịt rồng om hành đi.”

"..."

“Phàm nhân nấu được món này sao?”

Viên Đại cũng đứng dậy nhìn về phía chân trời. Bỗng, lão đưa mắt nhìn về sạp hành, vẫn còn sót lại khá nhiều.

“Được, nay bổn bang chủ đãi ngươi thịt rồng om hành.”

Lâm lão dơ tay cản trước ngực hắn, nói.

“Giữ chút thọ nguyên chờ ngày tiểu Thanh Nguyệt trưởng thành đi.”

Viên Đại nghe vậy có chút không đành, xong vẫn quay người rời đi.

“Hắn không tới sao?”

“Phong chủ đi Thiên Sư Phủ rồi, nghe nói muốn đòi công đạo cho Hoàng Di đại nhân. Ở đây mình ta là đủ.”

Viên Đại nghe vậy ngạc nhiên:

“Hắn chưa bao giờ thò đầu ra ngoài, nhận mình là người Thiên Hoa Bang tới đó lý luận, e rằng chẳng ai tin, còn tự rược nhục vào mình.”

Lâm lão nghe vậy cũng nhận ra. Vấn đề đơn giản thế này cũng khó để ý tới, ấy vậy mà cũng thật éo le.

“Vậy giải quyết cho nhanh.”

Lâm lão đưa bàn tay trái ra trước tầm mắt, bàn tay thô gầy của lão như một miệng hồng hoang mở rộng trên bầu trời thoáng đãng trong xanh.

Dạ Hao!

Cả thiên địa rung lắc giữ dội bỗng chốc tối sầm lại, mặt trời nóng bỏng trên tinh không như bị che khuất, một bóng đen hùng vĩ xuất hiện phía chân trời. Ánh sáng thẩm thấu vào nó như bị dữ lại, toàn thân đen tuyền nhìn không ra một góc cạnh nào, cứ như là một mặt phẳng không chân thật.

Loạn vụ nổi lên, cây cỏ sợ hãi.

Nếu ví nền trời như một tấm lụa, vậy Lâm lão sẽ được coi là nghệ nhân múa bóng. Đầu hồng hoang cự thú như một hình chiếu khổng lồ, phản chiếu bàn tay thô gầy Lâm lão. Đôi mắt lão giờ này sáng lên như đuốc, tinh quang tản mạn không ngừng.

Bóng còng khô gầy đầy mảnh khảnh, tay giơ năm ngón khuất trời xanh!

Hình chiếu bóng trên nền trời dầm đậm đặc, ngay khi nó thành hình dáng cụ thể, Lâm lão nắm thật mạnh bàn tay lại. Bên hô bên ứng như một, bóng hồng hoang kia cũng mở miệng thật to nuốt chửng năm bóng người phía tít xa.

Dạ Hao Phệ Nhật!

Một chiêu không nhiều, Lâm lão thu công.

Hai mắt lão dần tối lại, tối như một cái giếng cổ không đáy, khóe mắt đã có máu chảy ra từ lúc nào chẳng hay.

Đưa bàn tay ra, Lâm lão thấy được ba chấm đen nằm ngay ngắn trên tay mình. Lão ngửa cổ, một hơi nuốt sạch.

“Vẫn lọt.”

Lâm lão nhấc chân bước về phía chân trời, bỗng lão nhìn vào sạp hành bên đường đối diện. Nghĩ thế nào, lão đưa tay trái ra tầm mắt, lẩm bẩm vừa đi vừa nói.

“Giao long ngàn năm với linh hành, không tệ.”

Viên Đại đã độn hành đi xa, thấy một màn này yên tâm phở phào. Lâm lão cũng từng xuyên qua Khứ Giới, chịu thương không hề nhẹ, vậy nên lo lắng của Viên Đại là không hề thừa thãi.

Yên tâm phía này, nhưng trong lòng hắn vẫn đầy lo lắng về phía Hoàng Di đại nhân.

“Xuống Khứ Giới là ngẫu nhiên, chỉ mong đúng vi diện.”