"Ha ha"
Khi Lê Phàm thấy viên Tẩy Tủy Đan thì mừng như điên, mặc kệ tiếng cười khinh bỉ của mấy tên kia, ba chân bốn cẳng chạy về nhà.
Về đến nhà, hắn định mở nhẹ cổng như mấy lần trước để đi tắm, nhưng cái cổng đã phản hắn.
"Rầm!!!"
Cổng đổ ...
- Ặc vô lý, mọi hôm đẩy mạnh không sao, hôm nay nhẹ nhẹ cái là ngã à ..... Mụ ngươi!! Cổng ngươi biến thái à???
- Tiên sư đứa nào, phá cổng nhà Bà!!
Giọng người phụ nữ trung niên hùng hậu vang từ trong nhà ra.
- Á à, đứng lại đó tên ăn mày, đền sửa cổng cho nhà Bà!!!
Vừa nói vừa cầm cây chổi quét nhà như nữ tướng quân phi nhanh tới.
"Ặc"
Phàm thầm tặc lưỡi, hắn nhớ trong trí kiếp này mẹ hắn là một người rất yêu thương, dịu dàng với hắn thế mà đối với người ngoài như sư tổ Hà Đông vậy, thế mới là người mẹ trong mơ chứ.
"Vèo"
Mãi nghĩ, người mẹ tiện nghi của hắn đã múa vài đường chổi pháp tới phía hắn rồi.
- Ây da, khoan khoan người một nhà ... Người một nhà, con Phàm hiếu thảo đẹp trai của mẹ nè, ây ây ây đừng đánh vào mặt ô ô ô ô...
Một bên vừa né, một bên giải thích.
Nghe vậy Bà có chút sững người, đem cặp mắt nghi hoặc nhìn Phàm, vừa đúng hắn còn lấy áo lau lau khuôn mặt lấm lem, dương dương đắc ý nhắm mắt ngẩng lên trời hướng về phía mẹ mình như muốn nói.
"Đó con trai đẹp trai anh tuất tiêu sái thế này còn nhận không ra???"
- Ây ya cái mông sao mẹ đánh con???
- Tối qua đi đâu gọi không nghe, đêm không chịu về ??? Xe đâu mà đi bộ?
"Ặc"
- À ta đi độ kiếp đột phá à nhầm con đi qua nhà bạn chơi ..... Do trời mưa nên ở ngủ luôn ... Còn điện thoại thì hết pin... Còn xe bị sét... À sáng bị trộm lấy mất rồi.
Hắn cười cười ấp úng nói đoạn.
- Cha nhà anh, sang nhà bạn ngủ một đêm hóa ăn mày? Điện thoại nokia 1080 mẹ dùng 5 ngày còn chưa hết pin, nói gì mẹ thấy mày vừa nạp tiền vừa chơi game tối qua ( chắc game rắn săn mồi ), xe bị mất mà mặt cứ hang hang hở hở, nghĩ mẹ bị lừa đá à mà đòi qua mặt.
Mẹ hắn xả một đường dẫn chứng công lý.
- Mẹ anh minh, trí tuệ vô tận có gì cho con tắm thay quần áo rồi nói chuyện sau, không cô hàng xóm sát vách nhìn thấy con chỉ có mức chui xuống đất a.
Lê Phàm cười nịnh nọt, nháy mắt đã chạy vào nhà tắm.
"Hừ hừ"
Dậm chân mấy cái rồi mẹ hắn cầm chổi tiếp quét nhà.
Khi tắm xong hắn chậm rãi bước xuống phòng bếp, thì thấy mụ hắn đang chuẩn bị đi giao hàng, hắn sợ bị mẹ hỏi thi triển lăng ba vi bộ...Đi nhẹ lẻn vào phòng mình.
- Đứng lại!
Hú hồn, hắn giật mình như tên tiểu nhân đi hú hí với con gái nhà người ta bị bắt gian tại trận, chỉ thiếu bước quỳ xuống nhận cha mẹ vợ thôi.
Cười gượng, quay đầu lại thì thấy mụ mụ tiện nghi đang ngồi ghế nhìn hắn, tại vừa vội quá với tri giác chỉ bằng phàm nhân lên hắn không thấy được.
- Cho mẹ một lý do hợp lý .
Vừa nói nàng còn nở nụ cười ấm áp, nhưng với Lê Phàm thì thấy lạnh sống lưng liếc mắt sang nhìn thấy cái chổi bên cạnh, hắn cá chắc nói hàm hồ là ăn đủ đòn, vì một đời tiên nhân chuyển thế, thanh danh không thể mất ở đây được.
- À tại xe....Nó bị...Chập bình nổ ....Nổ luôn cả điện thoại may con không sao!
- Thật không?
- 100000000000%, nếu mà con nói phét thì con là con của mẹ, con mà nói thật, mẹ là ghì ghẻ của con.
- Jhông tin mẹ cùng con ra bụi chuối hiện trường nổ xe mà xem.
Lê Phàm cũng chẳng sợ, xe cup của hắn bị sét đánh, lại không được chữa trị nên thảm hơn hắn nhiều, cho mẹ nhìn cũng không sợ.
-Được! Không phải mẹ cũng mắng con không đâu.
Nói xong nàng còn thâm ý liếc ra bụi cây tre.
Thế cũng quá là vô sỉ. À nhầm hố người chứ, không mắng thì có thể đánh nha, còn nhìn ra bụi tre. Chả nhẽ mẹ muốn hóa thân thành thánh gióng nhổ tre đánh người à.
Mồ hôi Phàm chảy dài sau lưng.
Sau Phàm dẫn mẹ ra bụi chuối hiện trường, sự thật sáng tỏ nhưng Phàm lại bị mắng là phá của ...Haizzz biết làm sao được, còn về phần chiếc xe cup chính thức từ giã sự nghiệp sau hơn 20 năm chở người, và về với đội của cô sắt vụn.
Vì sợ Phàm bị làm sao lên hắn được mẹ vất ra trạm y tế rồi bà đi làm. Liếc qua trạm y tế một lượt, phàm kiểm tra qua loa được bác sĩ nói mấy lời thiếu dinh dưỡng rồi được thả, lúc đầu hắn định nắm luôn ở trạm y tế để mấy cô y tá trẻ phụ dưỡng, chăm sóc thế nhưng trạm y tế gì mấy cô không có mà toàn mấy cô y tá U40 U 50 và một anh bác sĩ trẻ.
Trước khi ra về Phàm nhìn ánh mắt tỏ vẻ thâm ý về khẩu vị của anh bác sĩ trẻ rồi phất phất tay áo vuốt nhẹ mái tóc, tiêu sái ra đi trong gió.
- Hệ thống, sao vẫn chưa có điểm trang bức???
- Xem xét nét mặt biểu lộ của người xung quanh, kí chủ trang bức thất bại. Không có điểm thưởng.
Hệ thống trào phúng trả lời.
- Haizzz thôi kệ đi.
Vừa đi tản bộ, nhớ lại hành động lời nói của mẹ tiện nghi của mình, hắn thấy vô cùng cảm giác mới lạ ấm áp, kiếp trước hắn đâm đầu vào tu luyện, mẹ thì mất sớm, cha thì suốt ngày bế quan để đột phá cảnh giới, hai cha con có khi mấy năm mới có cơ hội gặp lần nên ít có tình cảm.
Kiếp này sống lại bối cảnh không có nhưng lại có tình cảm, ta sẽ trân trọng tình cảm này, anh bạn thân thể cũ cùng tên ngươi cứ ra đi thanh thản, còn mẹ ngươi cứ để ta phụng dưỡng cho!
Đúng lúc cơn gió nhẹ phất qua kéo theo vài chiếc lá quấn quanh người hắn một lượt rồi vụt lên trời cao hòa với thiên địa.
Thấy thế Lê Phàm phất phất tay .
- Tạm biệt người anh em!
Nói về người mẹ tiện nghi kiếp này của hắn, nàng tên đầy đủ là Lê Như Ngọc, dung mạo 7 phần giống hắn, tuy tuổi ngoài 40 mươi nhưng nhìn vẫy nhận ra tuổi trẻ nàng là một mỹ nhân, nên lớn lên mới sanh ra một người con anh tuất tiêu sái vậy chứ!
Còn cha là Lê Lai trong trí nhớ cũ của hắn chỉ là hình ảnh mơ hồ, hình như ông đi đâu đó rồi biệt tăm luôn, có người đồn ông bỏ mẹ con hắn rồi, cũng được hơn chục năm rồi thế mà mẹ hắn vẫn một lòng chờ đợi, luôn nhắc với hắn là sẽ có ngày ông trở về.
Vì thế nàng đã từ chối bao lời tỏ tình xung quanh, vẫn một câu nói:
"Tôi là người có chồng con rồi!"
Đó là lời mỗi khi ai định tỏ tình ý hay nói bóng nói gió mà thân thể cũ nghe trộm được.
Quên dòng trí nhớ ấy đi, Lê Phàm bây giờ phải đối diện với cuộc sống mới... Thân phận mới.
Biên : nếu các đh thấy hay .. hãy ủng hộ ta gì đó để có động lực.. tiếp tục viết truyện .. cũng như số lượng chương sẽ ra nhiều hơn ..
đa tạ...