Chương 124: Khống Chế Con Gấu.

Máu... máu tuôn trào từ miệng vết thương, thoát ly khỏi cơ thể đang ẩn hình, lan tràn trên cơ thể ẩn hình đó, làm lộ ra một phần cơ thể, cho thấy đó là thân hình của một con người.

Trước khi một thân hình phụ nữ trong trang phục nguỵ trang lập loè ẩn hiện như một thước phim bị lỗi, lúc chiếu lúc tắt, người phụ nữ đứng trên cành cây một tay vịn vào thân cây cố đứng vững, một tay bịt lại chỗ bị thương đang không ngừng chảy máu.

Hình ảnh ẩn hiện của người phụ nữ như một bóng ma dễ làm cho người ta sợ hãi. Nhưng đây đang là giữa ban ngày và người phụ nữ đó chắc chắn không phải là một hồn ma, mà cô ta là một Mutants, Tony chắc chắn về điều này.

Vết thương từ phát bắn của Tony, đang làm cho nữ Mutants mất khả năng kiểm soát năng lực ẩn hình của mình. Rồi nữ Mutants cũng lộ diện hoàn toàn trong tầm mắt Tony, khẩu súng trong tay cậu cũng đang chĩa thẳng vào nữ Mutants sẵn sàng nhả đạn bất cứ lúc nào.

Chỉ có điều lúc này Tony lại có chút chần trừ, bởi cậu không biết phải làm gì. Có nên giết nữ Mutants đó hay không...

Khi Tony còn chưa kịp đưa ra quyết định thì nữ Mutants bất ngờ ngã nhào, cô ta rơi qua các tán cây.

Khi cơ thể nữ Mutants chỉ còn cách mặt đất chừng 1 mét thì cơ thể cô ta chợt loé lên rồi biến mất, giống như tan biến khỏi thế gian vậy.

Cô ta thật sự biến mất ngay trước mắt Tony, bởi dù có ẩn hình thì quy luật tự nhiên cũng sẽ không hoàn toàn biến mất. Cơ thể nữ Mutants đó vẫn là tồn tại, năng lực của nữ Mutants có thể làm cho cô ta trở lên vô hình, giúp cô ta hoà mình vào với cảnh vậy xung quanh. Nhưng không có nghĩa là cô ta không tồn tại.

Black đã đâm phải nữ Mutants đó khi cô đang trong trạng thái vô hình. Điều đó cho thấy, dù nữ Mutants có trong trạng thái vô hình thì cũng không giúp cô ta thoát khỏi cú va đập với mặt đất.

Nhưng lại không hề có một cú va trạm nào, bởi không có lấy một tiếng va trạm, không có lấy một chấn động hay một hiện tượng nào cho thấy điều đó xảy ra.

Những lớp lá cây khô bên dưới gốc cây không hề chịu bất kỳ một tác động nào, chúng vẫn y nguyên, không chút tổn hại. Và Black lại đang đậu ngay nơi đó, ngay vị trí nữ Mutants sẽ rơi xuống, Black vẫn an ổn đứng đó không chút hề hấn gì...

Tony chạy tới, có chút không tin nhìn quanh gốc cây, cố gắng tìm một dấu vết cho thấy nữ Mutants đó đang tồn tại ở đây.

“Máu... Máu... rõ ràng khi máu chảy ra từ miệng vết thương, máu sẽ lộ diện... vậy mà không thấy gì hết... Không thể nào...” Tony có chút không tin tưởng nói sau hồi lâu tìm kiếm, mà không có chút kết quả nào.

“Không nhẽ, năng lực của cô ta, không chỉ là trở lên vô hình? Liệu cô ta đã rời khỏi đây?” Tony nghĩ tới một khả năng và cậu bắt đầu lo lắng, suy nghĩ tới những điều xấu nhất có thể xảy ra...

“Một Mutants như vậy, chắc chắn đến từ một tổ chức... Là những kẻ muốn bắt Lucy sao?” Tony bắt đầu tự hỏi: “Cô ta đã theo dõi trang trại đươc bao lâu rồi? Cô ta đã biết những gì...”

“Chết tiệt...” Tony lại chửi thề, lúc này Tony có chút rối rắm, dù cậu biết sẽ có ngày này, thậm chí cậu còn chuẩn bị khá nhiều cho nó. Nhưng khi đón nhận nó thì cậu vẫn có chút bối rồi.

“Không được, mình phải bình tĩnh... bình tĩnh...” Tony cố gắng hít thở đều, cố gắng lấy lại sự tỉnh táo.

Tony chợt nhìn Black rồi ra lệnh cho nó tìm kiếm.

Black ngó ngoáy cái đầu, ánh mắt đầy vẻ khó hiểu trước mệnh lệnh mà Tony giao cho nó. Nhưng rồi nó vẫn làm theo. Black bắt đầu nhảy nhót xung quanh gốc cây, mỗi chỗ nhảy tới nó sẽ dùng cái mỏ mổ về bốn phía xung quanh như thể đang thăm dò gì đó.

Tony chăm chú nhìm theo Black, cố gắng tìm kiếm gì đó bất thường, đáng tiếc lại không phát hiện được gì.

Vài phút sau, Số 10, thủ lĩnh của đàn Rottweiler dẫn theo 15 con chó chạy tới. Với cái mũi vô cùng nhạy bén, lũ chó Rottweiler bắt đầu xục xạo khắp nơi.

Bị thương và chảy máu như vậy, dù nữ Mutants có thể ẩn hình lại thì mùi máu cũng sẽ làm cô ta bị lộ. Nhưng qua hồi lâu, lũ chó lại không phát hiện được gì.

Thậm chí Tony còn gọi cả lũ ong bắp cày đến, cả nghìn con ong toả ra tìm kiếm trong bán kính cả trăm mét cũng không phát hiện gì bất thường.

“Anh Tony chuyện gì vậy? Sao anh lại nổ súng? Em đã quay người lại được chưa?” Đúng lúc Tony đang chăm chú tìm kiếm nữ Mutants thì Jessica có chút nôn nóng hô lên hỏi. Bởi cô bé rất lo cho chú chó của mình, và cô cũng hơi hoảng sợ khi Tony bất ngờ nổ súng.

Lo sợ một chút sao nhãng, sẽ bỏ lỡ điều gì đó, ánh mắt Tony vẫn gắt gao quan sát tình hình quanh gốc cây nơi nữ Mutants bí ẩn xuất hiện, cậu cũng không buồn trả lời cô bé Jessica.

Không thấy Tony trả lời, Jessica có chút lo lắng, cô bé nhỏ giọng nói: “Mặc kệ... mình sẽ quay lại xem sao...”

Jessica mở mắt rồi quay người lại, điều đầu tiên cô làm là nhìn xem Pop thế nào.

Pop lúc này vẫn còn khá yếu, nhưng tình trạng của nó đã khá hơn trước đó rất nhiều, nó không còn gặp nguy hiểm đến tính mạng nữa. Pop cũng đã tỉnh, mắt mở to nhìn cô chủ nhỏ của mình.

Nhìn thấy Pop đã tỉnh, Jessica không khỏi vui mừng.

“Pop, mày tỉnh rồi... mày không làm sao rồi đúng không... mày có biết mày làm tao sợ thế nào không...” Jessica vuốt ve Pop và không ngừng nói với Pop về những lo lắng của mình.

Rồi Jessica chợt nhớ ra một điều nói: “Anh Tony vẫn là giữ lời... mà anh ý đâu rồi...”

Jessica đưa mắt tìm Tony, rồi cô bé nhìn thấy Tony đứng cách đó không xa đang chăm chú làm gì đó. Jessica định lên tiếng gọi Tony thì lại thấy Lili đi tới bên cạnh Tony, cô bé liền im lặng nhìn xem hai người làm gì. Bởi cô bé đang rất tò mò, tò mò về những thứ khác thường cô đã được chứng kiến trước đó.

Dù cơ thể vẫn còn có chút đau đớn mỗi khi cử động, Lili vẫn là gắng sức đi tới bên cạnh Tony. Cô nói với Tony: “Anh đang tìm kiếm nữ Mutants đó?”

Tony nghe vậy nói: “Em nhìn thấy cô ta rồi?”

“Vâng! Anh bất ngờ nổ súng như vậy, em có thể không chú ý sao... Mà em nghĩ, cô ta hẳn đã rời đi...” Lili nói.

Tony nói: “Cẩn thận một chút thì vẫn tốt hơn, dù khả năng cao là cô ta đã rời khỏi đây.”

Lili nói: “Với vết thương như vậy, cô ta muốn sống chỉ có thể rời đi.”

Tony nói: “Cuộc sống luôn có những điều ngoài ý muốn. Thế giới của chúng ta luôn tràn ngập nguy hiểm. Nếu muốn sống tốt trong thế giới tàn khốc này, em phải luôn cảnh giác, cảnh giác với cả những điều khó xảy ra nhất.”

“Anh sợ cô ta còn ở quan đây? Thậm chí còn có đồng bọn?” Lili nói với Tony, đồng thời cô cũng có chút lo lắng nhìn quanh.

Tony nhìn bộ dáng lo lắng của của Lili nói: “Giờ em mới nghĩ tới điều này? Không phải có chút muộn sao? Dù vậy cũng không cần quá lo lắng, anh nghĩ cô ta không có đồng bọn. Muốn đột nhập được vào trang trại, không sở hữu năng lực đặc thù như nữ Mutants đó, thì khó mà vượt qua được lũ chó Rottweiler phân bố khắp trang trại.”

“Chúng ta bị phát hiện như vậy, phải làm gì đây anh Tony?” Lili nghĩ tới việc mình là Mutants bị lộ, lại còn có khả năng bị lộ trước tổ chức vẫn luôn truy đuổi Lucy, lo lắng hướng Tony hỏi.

“Chuẩn bị và đợi.” Tony thản nhiên nói mà không cần suy nghĩ nhiều. Bởi chạy trốn chưa bao giờ là lựa chọn Tony muốn.

Lili nghe vậy hiểu Tony muốn làm gì, cô kiên định nói: “Em cũng mệt mỏi với việc phải chạy trốn rồi. Sống ở đây mấy ngày qua thật thích, em không muốn phải thay đổi chỗ ở thêm lần nào nữa. Anh muốn mọi người làm gì nào?”

Tony nói: “Nói với Lucy, nghỉ ngơi một lúc buổi trưa rồi dẫn theo mọi người toàn lực xây dựng ngôi nhà phía trên căn hầm.”

Lili gật đầu tỏ vẻ hiểu ý nói: “Còn gì không?”

“Còn...” Tony nói rồi quay đầu nhìn về phía Jessica, Jessica thấy Tony quay ra nhìn mình thì giật bắn mình, luống cuống dùng hai tay che lại đôi mắt.

“Con bé bướng bỉnh này, biết ngay là không nghe lời... Lili em dẫn Jessica rời đi, anh còn có việc với con gấu trắng.”

“Vâng.” Lili đáp rồi đi về phía Jessica, dẫn cô bé rời đi.

Tony muốn nhanh chóng khống chế con gấu, cậu lo lắng người khác sẽ kéo vào đây, nhất là Jack.

Đúng lúc này Tony nghe thấy giọng nói của Anna trong đầu: “Tony... Tony, chuyện ở đó ổn chứ? Em và Young sắp không ngăn được cha anh và mọi người xông vào đó rồi.”

Tony biết được tin liền dùng thần thức truyền lời lại: “Anh không sao, em cố gắng thêm vài giây...”

Sau đó Tony rút điện thoại ra gọi ngay cho Jack, mồm không ngừng lẩm bẩm: “Cha nghe máy nào... nghe máy nào...”

Jack cầm khẩu shotgun vô cùng sốt ruột, từ lúc nghe thấy tiếng súng, ông vô cùng bất an, sợ Tony có chuyện, muốn xông về phía tiếng súng nhưng lại bị Anna và Young cản lại với lý do Tony dặn không để ai xông vào tìm con gấu.

Không chịu đựng thêm được nữa, Jack định bất chấp nguy hiểm xông vào tìm Tony. Thì điện thoại trong quần ông rung lên cùng tiếng chuông. Jack có chút bực bội lẩm bẩm: “Lúc như này còn ai gọi chứ, phiền...”

Đang cáu kỉnh Jack chợt nhận ra nhạc chuông điện thoại là bài hát ông cài riêng cho Tony. Jack vội vã lấy điện thoại ra nghe, nói: “Tony... Tony, con có sao không? Con có nghe thấy ta nói gì không? Đợi cha, cha dẫn người vào tiếp ứng con...”

Jack hốt hoảng nói như một cái máy, làm Tony phải đợi Jack nói xong mới nói được: “Cha, con không sao, mà cha đừng dẫn người vào đây, con gấu bị lũ chó khống chế rồi. Nhiều người xuất hiện có thể làm con gấu hoảng loạn, trong này lại nhiều cây cối, con gấu mà nổi điên, e là khó khống chế, sợ nhất là có người bị thương.”

“Cha hiểu rồi. Vậy còn tiếng súng?” Jack nghi hoặc hỏi.

Tony nói: “Vâng, con gấu bị lũ chó vây quanh, đánh không lại lũ chó, nó định bỏ chạy, con nổ súng là để chặn con gấu bỏ chạy.”

Jack thở phào khi nghe Tony giải thích, rồi ông nói: “Ra vậy, làm ta một phen lo lắng. Con không sao là tốt rồi. Cha sẽ gọi Henry, con trông chừng con gấu cẩn thận nhé.”

“Vâng, cha gọi chú Henry, bảo chú ý dẫn người của vườn thú tới giúp con.” Tony nói rồi cúp máy luôn.

Tony phải tranh thủ thu phục con gấu trước khi Henry và người của vườn thú tới. Thời gian để cậu làm việc này khá dư giả, nhưng đây là một con dị thú, trong quá trình thu phục nó không biết sẽ phát sinh chuyện gì. Vì vậy cứ tiến hành sớm một chút cho chắc ăn.

Tony vừa đi về phía con gấu vừa đưa mắt quan sát tình huống xung quanh, lũ chó Rottweiler vẫn đang xục xạo tìm kiếm trên mặt đất, còn trên các tán cây lũ ong bắp cày bay lượn khắp các cành cây to tìm kiếm một cách kỹ càng, bởi Tony sợ nữ Mutants đó vẫn còn ẩn nấp quanh đây, dù khả năng đó không cao. Nhưng Tony không dám sơ ý, vì cậu sắp sử dụng năng lực khống chế đặc biệt của mình. Và nó chính là thứ cậu sợ bị lộ nhất, con át chủ bài vẫn luôn giúp cậu chiến thắng.

Trong lúc Tony đang chuẩn bị thuần phục con gấu, kết thúc một buổi trưa hỗn loạn ở trang trại. Thì ở một khác, trong một căn nhà nhỏ mới được thuê.

Loanna lại đang vô cùng hoảng sợ nhìn Dorit thình lình xuất hiện trong phòng, rơi xuống nằm sõng soài trước mặt mình với cơ thể đầy máu, và máu không ngừng tuôn ra từ miệng vết thương.

Lao tới cầm máu cho Dorit, Loanna vẻ mặt kinh hoàng hướng Dorit hỏi: “Dorit, đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao cô lại bị thương thế này?”

“A... A...” Dorit đau đớn kêu lên, tay bấu vào người Loanna chịu đựng cơn đau nói: “Bà đã đúng, tôi đúng là đùa với tính mạng của mình, khi thâm nhập vào trang trại đó.”

Loanna nói: “Bị thương như vậy còn đùa được, phải đưa cô đi gặp bác sĩ ngay mới được, vết thương như này tôi cũng không giúp được.”

“Vậy nhanh nên, tôi vẫn chưa muốn chết.” Dorit nói.

Loanna đỡ Dorit dậy, dìu cô đi về phía cửa, vừa đi vừa nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Tôi phát hiện em gái Lucy cũng là một Mutants, rồi bị cậu ta phát hiện, sau đó ăn đạn... mà còn có một con gấu... nó là dị thú.” Dorit cố hết sức giản lược nói.

Loanna không hiểu đầu đuôi tai nheo gì nói: “Câu chuyện quái quỷ gì đây? Lại còn cả dị thú?”

Dorit lúc này đã bắt đầu mơ màng, thần trí có chút hỗn loạn nói: “Rất nhiều phụ nữ... họ không bình thường... có thể toàn bộ là Mutants... kế hoạch của chúng ta... e là không dễ...”

Loanna nghe những câu nói nhát gừng của Dorit, mang theo đầy nghi hoặc dìu Dorit ra khỏi nhà, đi tới chiếc BMW M8 Gran Coupe màu tím nhanh chóng rời đi.

Trở lại với tình hình ở trang trại, Tony lúc này lại phải cắt tay thêm một lần lữa để lấy máu, bởi con gấu vẫn đang kháng cự lại sự khống chế của cậu với nó, nó lăn lộn trên mặt đất giãy giụa phản kháng, cho thấy lượng máu trước đó Tony dùng là chưa đủ để áp đảo tinh thần của con gấu.

Tony nhìn máu không ngừng chảy ra hoà vào với năng lượng lẩm bẩm: “Mẹ kiếp đống thịt, mày có muốn bị tao nướng không?”