Chương 115: Tán gẫu cùng Henry.

11 giờ 30 phút trước cửa đồn cảnh sát thị trấn Hopedale.

“Chú Henry mọi chuyện đơn giản như vậy sao?” Tony nhìn viên thanh tra FBI rời đi nói với phó cảnh sát trưởng Henry. Cuộc gặp và làm việc với bên FBI, diễn ra nhanh hơn những gì cậu tưởng.

Henry nói: “Cháu có vẻ như không xem tin tức sáng nay thì phải.”

“Có chuyện gì sao?” Tony lại có cảm giác, như mình lại bỏ lỡ một chuyện gì đó, giống như việc trụ sở FBI bị tấn công và nữ thanh tra Monica bị bắn vào đầu vài ngày trước.

“Chắc cháu biết chuyện trụ sở FBI bị tấn công rồi đúng không?” Henry không vội vã nói ra lý do, mà hỏi tiếp một vấn đề mà Tony chắc chắn đã biết.

Tony nói: “Vâng, chuyện ý cũng xảy ra mấy hôm rồi. Nhưng chuyện đó, không thể là lý do cho việc kết thúc vụ việc của cháu một cách đơn giản như vậy được.”

Henry nói: “Ừm, là một chuyện khác… FBI đang dính vào một vụ bê bối giết các nghi phạm, khi họ đã đầu hàng. Đây cháu xem đi.,,”

Henry không chỉ giải thích, mà còn lên Youtube bằng điện thoại di động, kích vào một video có tới hơn 20 triệu lượt xem chỉ sau một đêm, đưa cho Tony xem.

Tony tiếp nhận điện thoại của Henry và xem đoạn video dài hơn hai phút đó. Toàn cảnh video, quay lại diễn biến của một vụ vậy bắt, do lực lượng đặc nhiệm của FBI thực hiện. Trong quá trình vây bắt nhóm tội phạm, khi các nghi phạm của vụ vây bắt đã buông vũ khí đầu hàng, thì lực lượng đặc nhiệm FBI lại nổ súng giết họ.

“Đó là lý do tại sao viên thanh tra lại kết thúc vụ của cháu nhanh như vậy. Có điều…” Nhìn Tony xem hết video Henry nói.

“Còn điều gì sao? Có vẻ như nó chỉ là một lý do, mà không phải toàn bộ?” Trước sự ngập ngừng của Henry, Tony suy đoán nói.

Henry nói: “Cháu nghĩ sao khi có nhiều cảnh sát bị giết chết như vậy?”

“Ý chú muốn nói đến vụ 10 cảnh sát bị giết trước vụ trụ sở FBI bị tấn công?” Tony nói.

Henry nói: “Ừm, ngoài vụ đó ra thì đêm đó còn có hai viên cảnh sát của thành phố bị giết, cùng với vài người của lực lượng FBI chết trong vụ tấn công vào trụ sở của họ. Nếu cháu là một nhân viên FBI… cháu sẽ có cái nhìn như thế nào về lũ tội phạm có tổ chức, sau những vụ việc đó xảy ra?”.

Tony trầm ngâm trong giây lát nói: “Có lẽ cháu còn làm những điều kinh khủng hơn.”

“Thật ra chú cũng làm một vài việc không đúng trong vài vụ việc gần đây, những điều chú làm đã vượt mức nghiêm trọng của vụ việc và nó không cần thiết…” Henry giống như thú tội nói.

“Cháu không phải cha xứ và chúng ta không ở nhà thờ…” Tony nói.

Henry cười gượng sau phản ứng của Tony nói: “Viên thanh tra xử lý vụ việc của cháu cũng giống như mấy thành viên của lực lượng đặc nhiệm thôi. Chỉ có điều hoàn cảnh của họ khác nhau. Viên thanh tra không cần phải giết chết ai để phát tiết cơn giận dữ trong mình, bởi cháu đã làm quá tuyệt… Giờ thì cháu có thể hiểu, tại sao viên thanh tra, lại kép lại vụ việc của cháu dễ dàng như vậy rồi chứ?”

“Đối với cháu nó là một điều tốt.” Tony nói.

Henry nghĩ tới vài chuyện xảy ra nói: “Chú nghĩ, có gì đó mờ ám sau những sự việc liên tiếp xảy ra ở Boston. Cảnh quay lực lượng đặc nhiệm FBI vi phạm quá rõ nét và chi tiết. Không giống với một vụ việc bị tình cờ ghi lại.”

Tony nói: “Ý chú là FBI bị đưa vào tròng?”

“Chuyện họ giết nghi phạm là do chính bản thân họ. Nhưng chuyện giết mười viên cảnh sát là tình cờ sao? Cháu nghĩ trong xã hội bây giờ, chuyện mười viên cảnh sát bị giết là điều kinh khủng thế nào không? Đám tội phạm có tổ chức, không phải là một đám cơ bắp mà không có não. Trụ sở FBI bị tấn công và vụ bê bối giết nghi phạm lại là tình cờ sao?” Henry nói.

Tony nghe những điểm nghi vấn mà Henry nói, nói: “Chú chỉ làm cảnh sát trong một thị trấn nhỏ có vẻ hơi lãng phí tài năng.”

Henry nói: “Cháu đang khen ta hay nói móc ta vậy?”

Tony nói: “Cháu rất nghiêm túc! Thật sự thì đám tội phạm có tổ chức gần đây hoạt động quá mức công khai, chúng không còn kín đáo như trước. Đây đâu phải những năm 80 của thế kỷ trước. Nhìn cái cách băng đảng Shark vươn vòi bạch tuộc của chúng từ thành phố Providence, tiểu bang Rhode Island, sang tiểu bang của chúng ta là hiểu. Chuyện ở Boston vài ngày qua ít nhiều đều có liên quan đến gia tộc Bulger. Cứ như chúng muốn làm sống lại thời hoàng kim của Mafia vậy.”

“Có thể lắm chứ… cái thiện và cái ác vẫn luôn tranh đấu. Bên nào thắng sẽ là chủ đạo của đời sống.” Henry nói.

Tony nói: “Không đến mức vậy chứ? Chú Henry!”

“Ta cũng không chắc, nhưng lo xa một chút cũng không thừa. Cháu giết nhiều người của băng Shark như vậy, chúng sẽ không dễ dàng gì dừng tay lại đâu. Thời gian tới cháu phải thật cẩn thận, chuyện cháu có thể giết tám gã của băng Shark quả thật là một chuyện không thể tưởng tượng được.” Henry lo lắng cho Tony nói.

“Cháu chỉ sợ chúng không đến. Cùng lắm thì cháu đi viếng thăm hang ổ của bọn chúng một lần xem sao. Mà chú cũng cẩn thận đấy. So với cháu thì chú luôn phải đối mặt với nguy hiểm mỗi ngày.” Tony nói.

“Không phải lo lắng cho ta.” Henry nói đồng thời cảm thấy có chút lạnh người. Không phải Henry sợ hãi Tony, khi cậu có ý nghĩ giết tới hang ổ của đám tội phạm. Mà ông đang cảm thấy sợ hãi thay cho lũ tội phạm, khi chúng không biết mình đang trọc vào một cơn ác mộng khủng khiếp.

“Mà cháu huấn luyện đám chó của ta tới đâu rồi?” Henry lúc này lại sực nhớ tới lũ chó mà Tony hứa sẽ tặng cho đồn cảnh sát của thị trấn, hướng Tony hỏi.

Mấy ngày trước, khi Tony đi du lịch về, Henry liền tới gặp Tony, đề nghị Tony bán cho đồn cảnh sát vài chú chó để làm nhiệm vụ phối hợp với cảnh sát khi đi tuần. Do các mối nguy hiểm ngày càng tăng cao ở thị trấn.

Nhưng Tony không muốn nhận tiền của đồn cảnh sát. Mà cậu muốn tặng chúng cho cảnh sát của thị trấn coi như đóng góp một phần vào công tác trị an của thị trấn.

Tony nói: “Khá tốt rồi, một vài hôm nữa là chú có thể đón chúng.”

Henry nghe vậy vui mừng nói: “Vậy thì tốt, gần đây công việc hơi nhiều, mà lại quá thiếu người, đi tuần một mình thì quá nguy hiểm. Có lũ chó, việc đi tuần tra cũng sẽ an toàn hơn.”

“À… không biết cha mẹ cháu có số điện thoại của mấy người công nhân được thuê trong mấy vụ thu hoạch vừa rồi không?” Henry lại chợt nhớ ra một chuyện hướng Tony hỏi.

Tony hơi ngạc nhiên khi Henry hỏi vậy nói: “Chú có việc gì sao?”

“Hôm trước có hai người tới xin việc ở đồn cảnh sát, nhưng lúc đó do kinh phí eo hẹp, chú đã không đáp ứng họ. Mà hôm qua có hai người trong đồn xin từ chức, họ không muốn quay lại làm việc sau khi dưỡng thương xong. Vì vậy đồn cảnh sát lại cần tuyển thêm người để lấp vào chỗ của hai người đó. Mà chú nhớ hai người tới xin làm cảnh sát đó, chú đã gặp ở nhà cháu. Lúc họ rời đi chú quên bảo họ để lại số điện thoại.” Henry nói.

Tony nói: “Cháu không biết cha mẹ cháu có số điện thoại của những người đó không. Nhưng ngày mai gia đình cháu sẽ thu hoạch táo trong trang trại. Chắc chắn sẽ lại thuê mấy người đó thôi.”

Henry nghe vậy vui mừng nói: “Vậy tốt quá, hai người đấy từng làm cảnh sát, sẽ không phải mất nhiều công sức và thời gian chỉ dạy họ làm quen với công việc.”

“Có phải hai người họ tên là Hugo và Pavel không chú Henry?” Tony nói.

“Đúng là hai người đó… Mà sao cháu biết hai người đến xin việc là họ?” Henry hơi ngạc nhiên khi Tony biết tên của hai người này, ông nhớ mình chưa nhắc tới tên họ với cậu.

“Họ không phải là những cảnh sát bình thường đâu chú Henry. Có họ an toàn của thị trấn chúng ta cũng được bảo đảm không ít...” Tony cười bí hiểm nói.

“Cái thằng nhóc này, biết gì thì nói mau, còn làm vẻ thần bí…” Henry nghe vậy có chút nóng lòng nói.

“Cháu có biết gì đâu mà nói. Đợi họ làm cấp dưới của chú, chủ hỏi họ là được mà. Như vậy tình cảm đồng nghiệp càng thêm khăng khít.” Tony nói rồi chạy biến đi, tránh bị Henry dò hỏi, bởi sự thật thì cậu cũng không rõ ràng lắm về hai người này, mà chỉ biết sơ qua mà thôi.

Henry nhìn Tony chuồn nhanh như chớp lắc đầu nói: “Thằng nhóc này thật là… Nếu nó có hứng thú với cái nghề cảnh sát thì tốt biết mấy…”

Sau đó Tony trở về nhà ăn qua loa vài miếng bánh, nói với cha mẹ một tiếng mình ra ngoài liền đi tới căn hầm.

Trước cửa căn hầm giờ không còn là nền đất với lá cây khô rụng đầy nữa, thay vào đó là một nền đá bằng phẳng sạch sẽ có diện tích cả trăm mét vuông.

Để có lý do lắp đặt các hệ thống turbine gió, Tony liền nói với cha mẹ mình, cậu muốn xây một căn nhà riêng ở phía mảnh vườn phong để dọn ra ở riêng.

Thấy con trai có bạn gái xinh đẹp, Jack và Nancy cũng hiểu lý do mà Tony muốn ra ở riêng, vì vậy liền đồng ý.

Có sự đồng ý của cha mẹ, Tony liền để Lucy cải tạo qua không gian xung quanh cửa vào căn hầm. Sau này nơi đây sẽ mọc lên một ngôi nhà nhỏ, nhằm che dấu cho căn hầm bên dưới.

Tony nhìn qua phần nền nhà đã được Lucy cải tạo hoàn hảo, khá là vừa lòng, cậu đi quanh một chút tính toán xem bố cục của ngôi nhà nên bố trí ra sao trước khi đi vào căn hầm.

Rất nhanh Tony đi tới một căn phòng vô cùng rộng dưới tầng hầm thứ hai.

Bên trong căn phòng, lúc này Naomi, Young, Anna và các cô gái đang chăm chỉ làm việc. Mọi người đang khoét những cái hốc, tạo ra chỗ để đồ dùng trong bếp trên các bức tường.

Thấy Tony tới, phần lớn mọi người chỉ đưa ánh mắt chào hỏi cậu một cái rồi lại bắt đầu say mê với công việc của mình. Bởi họ đang rất háo hức với việc hoàn thành nhanh nhất có thể căn phòng, để có thể chuyển vào đây sống.

Đặc biệt là mấy cô vũ nữ, đêm qua sau khi bị Tony khống chế, phần lớn bọn họ đều cảm thấy cuộc sống mới của họ chỉ khá hơn một chút so với trước đây. Nhưng sáng nay sau khi tới căn hầm. Nhìn những căn phòng ngủ rộng lớn và đầy đủ tiện nghi, suy nghĩ của họ đã dần thay đổi.

Rồi lại chứng kiến Young, Lucy và Lili sử dụng nămg lực, khiến suy nghĩ của mấy người Valentina càng thêm thay đổi. Họ nhận ra cuộc sống của mình có lẽ sẽ tốt hơn rất nhiều, chứ không phải chỉ thay đổi một chút so với trước.

Trong phòng, lúc này cũng chỉ có Mia là đang chơi đùa với William bé nhỏ, ở một góc phòng sáng sủa và sạch sẽ, cô là người duy nhất rảnh rỗi ở đây.

Mia thấy Tony tới liền bế theo William đi tới nói: “Mọi việc giải quyết ổn thoả rồi chứ?”

Tony đưa tay bế lấy William rồi mới trả lời: “Vâng, mọi việc đã được khép lại. Không còn vấn đề gì nữa”

“Vậy thì tốt.” Mia nói.

Tony nói: “Chị thấy chỗ này thế nào?”

Mia nghe vậy nhìn mấy cô gái đang hăng say làm việc nói: “Nơi này rất tuyệt. Chị rất muốn được ở đây cùng mọi người. Nhưng còn đám học trò của chị, chị không lỡ xa chúng…”

Tony nghe vậy nghĩ nghĩ một lúc nói: “Thật ra, từ đây đi Boston cũng không phải rất xa, chỉ mất khoảng 1 giờ đồng hồ mà thôi. Chị có thể ở đây và hàng ngày vẫn có thể đi làm bình thường ở Boston.”

“Chỉ là William… ai sẽ đưa đón thằng bé đi học ở thị trấn đây? Vì khi chuyển về đây ở, chị không thể để William tiếp tục học ở Boston được. Đi lại như vậy không tốt cho sức khoẻ của thằng bé.” Mia có chút băn khoăn nói.

Tony nói: “Còn có em mà, thậm chí chị Naomi và Young hay bất kỳ ai đều có thể làm việc này. Chị quên mọi người là gì của em sao?”

“Chị biết, chỉ là chị sợ làm phiền mọi người… mà năng lực của em đúng là đặc biệt.” Mia nói.

Tony nói: “Chị quen dần với sức mạnh mình mới có rồi chứ?”

“Lúc mới bị em khống chế, chị có chút không quen lắm, giờ thì đã làm chủ tốt sức mạnh mới có rồi.” Mia nói.

Tony nói: “Chị không trách em chứ?”

Mia nói: “Trách có tác dụng sao? Mà em đối với chị cũng rất tốt. Dù sao thì chị cũng hiểu tại sao em làm vậy. Em có nhiều bí mật và cũng có rất nhiều người cần phải bảo vệ.”

“Vậy là chị vẫn trách em rồi. Tối nay em phải đền bù thế nào đây?” Tony cười gian nói.

Mia đón lại William từ Tony nói: “Em thật là… Lucy tìm em có chuyện kìa.”

Tony nghe vậy quay ra nhìn Lucy đang đi tới nói: “Có chuyện gì không?”

“Cậu xử lý đường ống hút mùi của bếp được không? Tôi không biết làm thế nào để tạo ra một cái lỗ thông lên mặt đất.” Lucy nói.

“Để tôi xem nào...” Tony nghe vậy nói và đi về phía vị trí sẽ lắp đặt máy hút mùi, cậu trèo lên giàn giáo quan sát trần hầm, vị trí chưa được Lucy hoá đá.

Trước đó Tony đã mua những đoạn ống thép không gỉ có đường kính hơn 20 cm, dài vài mét để nối thông lên mặt đất. Chỉ là lúc đó cậu chưa nghĩ tới vấn đề sẽ làm gì để đưa được nó lên mặt đất.

Khoảng cách từ trần hầm, tầng hầm thứ hai, lên đến mặt đất cũng hơn 10 mét, không dễ dàng gì để khoan thủng một lỗ với độ sâu như vậy nếu không có máy móc chuyên dụng.

“Phải gọi giúp đỡ từ dân chuyên nghiệp mới được.” Tony nói, sau đó cậu dùng một con dao khắc của Lucy tạo ra một cái lỗ tròn ngay ngắn có ở vị trí sẽ lắp đường ống hút mùi.

Lucy hơi khó hiểu từ lời nói và hành động của Tony, nhưng cô không hề lên tiếng hỏi, mà chỉ đứng ở một bên quan sát.